Nước sông lạnh lẽo từ trong núi chảy ra, ánh trăng sáng ngời chiếu xạ trên mặt sông, khiến mặt xông lấp lánh quang ba như vảy cá.
Ánh trăng tuy sáng, thế nhưng mặt nước lại vẫn âm u tới đáng sợ, cửa núi ở xa như thâm uyên khổng lồ, tựa như tùy thời đều có thể thôn phệ hết thảy.
Bên bờ sông, từng tòa công sự xây bằng bê tông cốt thép, từng đám binh linh cầm kính viễn vọng, thay phiên liên tục giám thị cửa núi.
- Đã hơn mười ngày, trong núi vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, trong đó, thực sự đáng sợ như các ngươi nói sao?
Một binh sĩ thắc mắc.
- Ngươi mới tới đây, còn không nhìn thấy tình huống khi đó, bằng không đoán chừng đã sớm bị dọa tè ra quần.
Một binh lĩnh trung tuổi cười hắc hắc.
- Ngưng, có gì mà đáng sợ, cũng không phải là ta chưa từng tới Dị Lĩnh vực, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua? Thánh trước chúng ta mới phụng mệnh thăm dò một cái Dị Lĩnh vực, giết không biết bao nhiêu dị sinh vật trong đó.
Binh lính kia bĩu môi.
Binh lính trung tuổi cũng bĩu lại:
- Ta tham gia quân ngũ bao năm nay, Dị sinh vật mà ta từng gặp còn nhiều hơn số nữ nhân mà ngươi thấy. Ngày hôm đó, thực sự dọa ta thiếu chút tè ra quần, nếu tiểu tử ngươi mà thấy, sợ là trực tiếp đại tiểu mất khống.
- Ngày đó các ngươi thấy cái gì?
Binh lĩnh kia tò mò hỏi.
- Chúng ta phụng mệnh trông coi sơn khẩu, vốn chuẩn bị buổi sớm hôm sau sẽ vào núi thăm dò Dị Lĩnh vực, thế nhưng tối hôm đó, một đoạn nước sông liền biến thành màu máu…
Binh lính trung tuổi vừa kể, vừa theo bản năng chỉ mặt sông.
Thế nhưng ngay khi ánh mắt hắn tiếp xúc với mặt sông, lại đột nhiên trừng lớn hai mắt, có chút lắp bắp:
- Chính… chính là như bây giờ…
Binh lính tuổi trẻ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, sóng nước bàng bạc đã biến thành màu máu, nhanh chóng kéo từ sơn khẩu ra ngoài, chỉ một lát, toàn bộ nước sông đều như biến thành huyết tương.
Tiếng còi cảnh báo trong căn cứ nhanh chóng vang lên, binh lính cùng quan quân bất kể là đang trực hay đang nghỉ đều bò dậy.
Là quan trưởng tối cao, Triệu Mạc Dạ lập tức chạy tới đầu công sự phong ngự, khi nhìn tới mặt sông huyết sắc, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng dị thường.
- Triệu tham tướng, từ sơn khẩu có thứ gì đó xuất hiện,
Một binh lính đang dùng kính viễn vọng giám thị sơn khẩu lập tức hô.
Triệu Mạc Dạ cầm kính viễn vọng, quả nhiền nhìn thấy thứ gì đó đang từ sơn khẩu đi ra, điều chỉnh lại tiêu cự của kính viễn vọng, ngay khi nhìn thấy rõ thứ gì đó xuất hiện, sắc mặt Triệu Mạc Dạ lập tức đại biến.
Chỉ thấy một sinh vật hình người đạp huyết hà mà xuất hiện, phục sức trên người cực cổ quái, tựa như đồ của thời xưa.
Có điều đây còn không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ, đầu vai hắn rỗng tuếch, không đầu. Mà trên tay hắn, lại xách theo một cái đầu.
Cái đầu kia tựa như không phải của nhân loại, mặt mũi hung tợn, tóc tai đỏ sậm, đỉnh đầu còn mọc thêm một đôi quái giác.
Quái vật không đầu cứ vậy xách đầu đạp sông mà lên, từ trong núi, giờ đã tới trước công sự phòng ngự.
- Khai hỏa.
Triệu Mạc Dạ chờ quái vật không đầu bước vào tầm ngắm, lập tức phát lệnh khai hỏa.
- Khai hỏa… Khai hỏa… Hung hăng đánh cho ta…
Đám binh lĩnh nhận lệnh, lập tức vác súng, nhắm ngay thân hình quái vật không đầu mà bắn, điên cuồng xạ kích.
Từng làn mưa đạn đánh vào thân thể quái vật không đầu, nhanh chóng bắn nát quần áo trên người đối phương.
Quái vật không đầu vẫn bất động trên mặt sông, đám binh linh không tự chủ mà ngừng xạ kích, thế nhưng bọn hắn nhanh chóng phát hiện.
Quần áo quái vật đã bị bắn nát, thế nhưng lại không có máu chảy ra.
Đột nhiên, cái đầu trong tay quái vật không đầu mở mắt, đôi mắt đỏ sậm như máu, trong đó như ẩn chứa vô tận huyết hà.
- Không tốt!
Sắc mặt Triệu Mạc Dạ biến đổi, triệu hoán Phối sủng Thủ Hộ Linh Ưng, hóa thành một quầng sáng bảo vệ khu vực phụ cận.
Chỉ thấy đầu quái vật kia đột nhiên rung lên, những viên đạn vốn được cho là đã cắm vào thân thể nó, đột nhiên hóa thành cuồng phong vũ bão bắn trở về, dọc theo quỹ tích ban đầu, không chút nhầm lẫn.
Phanh! Phanh! Phanh!
Quầng sáng do Thủ Hộ Linh Ưng hóa thành cũng không thể ngăn trở những viên đạn bị bắn ngược trở lại, nhanh chóng bị bắn ra từng đám lỗ thủng.
Tiếng kêu thảm vang lên từng mảnh, những viên đạn bị bắn trở lại, xuyên qua thân thể binh lính, trong nhát mắt, số binh lính vừa nhận lện xạ kích vừa rồi chết tới quá nửa.
- Thay Nguyên Kim đạn mới nhất, tiếp tục xạ kích.
Triệu Mạc Dạ hạ lệnh, thế nhưng khi nhìn lại mặt sông, đã không còn thấy bóng dáng đầu quái vật không đầu kia nữa, không nhìn thấy bất cứ bóng dáng nào.
Triệu Mạc Dạ thầm nghĩ không tốt, lập tức triệu hồi Phối sủng hóa thành giáp cùng vũ khí, lúc xoay người quay lại, đã thấy đầu quái vật không đầu kia đã xuất hiện trong công sự phòng ngực.
Cái đầu trên tay như ác quỷ, đôi mắt huyết hồng, lãnh huyết nhìn chằm chằm vào đám Triệu Mạc Dạ.
- Báo cáo lại cho Đốc Quân, chuẩn bị chiến đấu.
Triệu Mạc Dạ ra lệnh, lập tức cầm đao chém tới quái vật không đầu, đao mang như kinh hồng lướt qua khoảng cách mấy chục trượng.
Nào ngờ, quái vật không đầu không tránh không né, lại nhấc đầu trong tay lên, chắn trước đao mang của Triệu Mạc Dạ.
Đương!
Ánh đao chém trên khuôn mặt như ác quỷ, thế nhưng lại không thể chém rách nổi da mặt nó, đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm vào Triệu Mạc Dạ, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- A!
Máu tươi vẩy ra, tiếng súng nổi lên bốn phía, màn đêm trầm tịch hoàn toàn bị xé rách.
- Căn cứ Kỳ Hà cầu viện…. Căn cứ Kỳ Hà cầu viện… Có dị sinh vật từ trong núi lao ra… Hiện đã vọt vào căn cứ… Cầu chi viện…
An Sinh nhận được thông tin, ánh mắt bình tĩnh như trời sập cũng không đổi của hắn cũng trở nên hoảng hốt, lập tức tới xin chỉ thị của An Thiên Tá.
- Kiên trì hai mươi phút, chi viện lập tức tới.
An Thiên Tá đáp.
- Chung quy vẫn xảy ra chuyện, Mạc Dạ ở đó…
An Sinh có chút lo lắng.
- Đi.
An Thiên Tá ngắt lời An Sinh, chỉ nói một chữ.
Trực thăng quân dụng lập tức cất cánh, mang theo An Thiên Tá, An Sinh cùng một phần quân tiên phong tới Kỳ Sơn.
Khi bọn hắn tới căn cứ, chỉ thấy tàn chi đoạn tí khắp nơi, những vết gãy, tựa như bị thứ gì đó cẵn xuống.
Xa xa còn nghe được thanh âm lực lượng va chạm, An Sinh gấp không chờ nổi, nhìn tình huống trước mắt mà hai mắt đỏ lên.
-----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân