Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 152: Phương Pháp Đơn Giản

Chương 152: Phương Pháp Đơn Giản Chương 152: Phương Pháp Đơn Giản

Máu chảy thành sông, thi rải khắp nơi.

Toàn bộ căn cứ hiện chỉ còn một người sống chiến đấu, thậm chí đã không thể nói là một người sống nữa, tay trái hắn đã đứt tận gốc, trên người đâu cũng thấy vết thương bị cắt xé, từng khối huyết nhục to rớt xuống, mơ hồ có thể thấy cả nội tạng, nhiều vết thương trên đùi thấy được cả xương cốt.

Dù vậy, người này vẫn tiếp tục liều mạng với quái vật không đầu.

Răng rắc!

Cái đầu trên tay của quái vật không đầu cắn trên đùi người nọ, một ngụm trực tiếp cắn đứt xương đùi trái, người nọ lập tức đứng không nổi, vừa lùi lại, máu tươi lập tức vẩy đầy đất.

Hai mắt An Sinh đỏ bừng, rút súng bắn mạnh về phía quái vật, đồng thời tiến lên, đỡ Triệu Mạc Dạ sắp té ngã.

- Mạc Dạ, sao không lui lại?

Ôm lấy thân tàn của Triệu Mạc Dạ, An Sinh cắn răng hỏi.

- Đốc Quân nói chúng ta kiên trì hai mươi phút, thời gian còn chưa tới, ta nào có thể lùi lại?

Gương mặt trắng bệch của Triệu Mạc Dạ nở nụ cười:

- Hơn nữa, chúng ta có thể lui, nhưng thành thị phía sau thì không lui được. An Sinh, không cần khổ sở vì ta, người ai cũng sẽ có một ngày như vậy, ta chỉ đi sớm một bước mà thôi, chờ sau này ngươi mệt mỏi, chúng ta lại đoàn tụ, lúc đó lại cùng uống rượu khoác lác…

Phanh phanh phanh!

Đạn bắn liên tục, thế nhưng chỉ có thể bắn ra vài lỗ máu, không thể chân chính đả thương đến nó.

Cái đầu trên tay quái vật không đầu phát ra một tiếng rít gào, ngạnh sinh đảy lui bảy tám binh lính, nhào tới phía An Thiên Tá.

Hiển nhiên, chỉ số thông minh của đầu quái vật này không thấp, nhận ra An Thiên Tá là thủ lĩnh, lập tức muốn giết hắn trước tiên.

Làn da quái vật không đầu phiếm dị hồng quang, viên đạn làm từ Nguyên Kim cũng không thể tổn thương nó, bị nó cường thế vọt lại, xách theo đầu cắn về phía An Thiên Tá.

Thần sắc An Thiên Tá bất động, rút súng, bắn liền hai phát!

Phanh! Phanh!

Viên đạn thứ nhất bắn trên gò mà quái vật, hơi lệch đầu một chút. Mà viên đạn thứ hai, lại trực tiếp bắn vào trong lỗ tai.

Chỉ thấy, máu từ trong tay lập tức đổ ra, tiếp đó thất khiếu đổ máu, tròng mắt nổ mạnh, thân thể không đầu cũng vô lực ngã trên đất.

An Thiên Tá cũng không qua xem thi thể, bước tới chỗ An Sinh đang ôm Triệu Mạc Dạ.

- Đốc Quân, Mạc Dạ đã chết.

An Sinh ngẩng đầu, trong mắt đầy bi thương, mà Triệu Mạc Dạ trong lồng ngực hắn, đã không còn hơi thở.

- Mười ba tuổi ta chấp chưởng An gia, lúc ấy Mạc Dạ đã là tham tướng, bao năm qua, hắn vẫn là tham tướng, không phải hắn không có cơ hội thăng hàm, cũng không phải năng lực hắn không đủ, mà là hắn muốn đứng ở tuyến đầu, bảo hộ những người mà hắn muốn bảo hộ.

An Thiên Tá thở dài một tiếng:

- Để hắn đi thôi, hắn đã quá mệt mỏi rồi.

- Đốc Quân, ta vừa mới tới quân đội một thời gian, vẫn luôn là Mạc Dạ chiếu cố dạy dỗ ta, ta muốn đưa hắn về an táng cùng người nhà hắn.

An Sinh nios.

- Hắn không có người nhà.

An Thiên Tá nói:

- Người nhà của hắn đều đã chết trong sơn khẩu, ngay cả thi thể cũng không có.

An Sinh lập tức trầm mặc, không nói nổi một câu, khó chịu trong lòng lại càng lên cao ngất.

- An táng hắn ở ngay chân núi đi, để hắn ở đây, nhìn một ngày chúng ta đánh vào núi, chém hết những dị sinh vật, có lẽ, khi đó hắn mới chân chính được an giấc.

An Thiên Tá nói.

- Tình huống ở đây đã càng ngày càng không ổn, ngay cả loại đạn mới nhất của chúng ta cũng đã dần mất đi hiệu lực, chỉ sợ tình huống sẽ ngày càng ác liệt.

An Sinh nói.

- Cho nên, chúng ta cần phải tìm được căn nguyên tạo ra Dị Lĩnh vực này, muốn chấm dứt được nó, phải giải quyết được vấn đề từ căn bản, nếu không có giết đám dị sinh vật này cũng vô dụng.

An Thiên Tá nhìn về sơn khẩu:

- Hiện các nơi trong Liên bang đều đang xuất hiện tình trạng dị sinh vật phá cấm, nếu không thể nhanh chóng tìm được các giải quyết vấn đề. Đến lúc đó, người chết sẽ không chỉ là những binh lính này, mà khi đó, toàn bộ nhân loại sẽ phải gánh lấy tai họa ngập đầu, thời gian cho chúng ta đã không còn nhiều nữa. Đi thôi, chúng ta không có thời gian bi thương, còn rất nhiều chuyện chờ chúng ta đi làm.

Chu Văn vẫn tiếp tục nghiên cứu phương phápchém giết Thanh Đồng thụy thú, hắn lại không biết, trừ hắn cùng Lý Huyền, các học viên khác căn bản không cần dùng tới phương pháp của hắn.

Dùng mất vài ngày, cuối cùng Chu Văn cũng nghiên cứu ra cách chỉ dùng lực lượng Phàm thai để chém giết Thanh Đồng thụy thú, gọi Lý Huyền tới, hai người liền đi thử.

- Ta nói a lão Chu, phương pháp này của ngươi thực sự có tác dụng sao?

Lý Huyền nhìn phương pháp mà Chu Văn ghi lại, có chút không thể tin được, đơn giản như vậy mà có thể chém giết Thanh Đồng thụy thú.

- Ngươi không nên xem thường nó, đây là thành quả mấy ngày trầm tư suy nghĩ của ta đấy. Ngươi chỉ cần làm theo nội dung trên đó, đảm bảo tuyệt đối có thể nhẹ nhàng chém giết Thanh Đồng thụy thú.

Chu Văn cầm camere, vừa quay Lý Huyền vừa nói.

- Ngươi xác định không cần hai người? Chỉ mình ta liệu có được không?

Lý Huyền vẫn có chút không quá tin tưởng.

- Có thể làm được.

Chu Văn khẳng định.

- Nếu không, ngươi cùng ta có thể thử trước, lần đầu khó tránh khỏi sai làm, hai người cùng ra tay, có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Lý Huyền cảm thấy Chu Văn mới tới có một lần, nếu chẳng may phương pháp này có vấn đề, như vậy hắn liền xui xẻo a, nói gì cũng phải kéo Chu Văn cùng tới.

- Không phải ta phụ trách quay camera sao? Chẳng may có sai lầm gì, tự nhiên sẽ xuất thủ hỗ trợ.

Chu Văn nói.

Lý Huyền ngẫm lại cũng đúng, dù sao Chu Văn cũng vào cùng hắn, chẳng may có chuyện gì, Chu Văn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, tiếp tục quay lại… quá trình hắn chết a?

Hai người một trước một sau bước vào Cấm Thành, Lý Huyền dựa theo phương pháp Chu Văn viết mà di chuyển, Chu Văn ở sau quay lại, hai người nhanh chóng vào sâu trong Cấm Thành.

Vốn Lý Huyền còn lo phương pháp của Chu Văn sẽ có sai làm, thế nhưng dựa theo phương pháp của Chu Văn mà di chuyển, phát hiện bản thân như vào chỗ không người, đám Thanh Đồng thú căn bản như không thấy hắn.

Cuối cùng chiến đấu với Thanh Đồng thụy thú, lợi dụng di chuyển cùng nhược điểm của Thanh Đồng thụy thú, Lý Huyền dễ dàng đánh giết đối phương, dễ dàng tới mức khiến Lý Huyền có chút hoài nghi, đây không phải là Thanh Đồng thụy thú mà bọn hắn từng gặp a.

- Lão Chu, phương pháp này của ngươi thực hiệu quả, thực không biết cái đầu của ngươi phải thế nào mới nghĩ ra được a?

Lý Huyền lại thử một lần, phát hiện muốn diệt sát đám Thanh Đồng thụy thú trở nên cực kỳ đơn giản, đừng nói là hắn, coi như là học viên Phàm thai, muốn giết Thanh Đồng thụy thú cũng sẽ không quá khó

- Ngươi nói xem, phương pháp này của ta có thể bán được hay không?

Chu Văn vẫn quan tâm tới chuyện tiền bạc.

- Khẳng định có thể, phương pháp trâu bò như thế, khẳng định sẽ có người muốn mua, đám học viên Phàm thai lớp chúng ta, nếu không có phương pháp này, khẳng định không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Lý Huyền khẳng định:

- Như vậy thì tốt, chúng ta lập tức trở về tìm người mua a.

Chu Văn rất muốn biết, phương pháp này của hắn có thể bán được bao nhiêu tiền.

------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân

Bình Luận (0)
Comment