Chu Văn lại hỏi Sát Ma vài câu, nhưng Sát Ma vẫn không nguyện ý nói nhiều lời liên quan đến Ma Anh, Chu Văn đe dọa hắn thế nào cũng vô dụng.
Ma Anh tựa hồ đối với lai lịch bản thân thế nào cũng không thèm để ý, nàng ngồi trên bờ vai Chu Văn, giống như nghe chuyện hoàn toàn không liên quan.
Chu Văn dựa theo hướng đi Ma Anh chỉ tiến lên, rốt cuộc nơi đó có thứ gì, ngay cả Sát Ma cũng không biết, đây cũng là lần đầu tiên Sát Ma đến Đọa Lạc chi địa, trước kia chẳng qua nghe nói mà thôi, căn bản không biết nơi này rốt cuộc có thứ gì.
Chờ Chu Văn đi một quãng thời gian, phát hiện đằng trước lại có một Ác Ma, lần này Kim sắc Ác Ma.
Kim sắc Ác Ma kia thấy Ma Anh, phản ứng giống ba Ác Ma trước, lập tức phủ phục cúng bái, phảng phất nhìn thấy Thần Minh của chúng.
Ma Anh không để ý đến, chẳng qua lại chỉ một phương hướng, Chu Văn đành phải tiếp tục đi qua.
Những chỗ Ma Anh chỉ, đi đến đều gặp các Ác Ma khác nhau, Huyết, Lam, Tử, Kim, Lục, Bạch, Hắc, tập hợp đầy đủ bảy đầu Ác Ma.
-Chẳng lẽ mấy thứ này có thể triệu hoán được Thần Long? Không đúng, coi như có thể triệu hoán, ít nhất phải triệu hoán ra Ác Ma chi Vương Satan chứ!
Trong lòng Chu Văn thầm nghĩ, nhưng dưới chân không ngừng, vẫn còn đang tiến về phía Ma Anh chỉ.
Bởi biển hoa vô biên vô hạn, Chu Văn không đi theo Ma Anh chỉ hướng, cũng không biết đi đâu để ra ngoài.
Mà không có Ma Anh trấn áp những Ác Ma đó, Chu Văn cơ hồ không có khả năng thoát khỏi bảy đầu Ác Ma kia.
Nguyên bản Chu Văn cho rằng còn Ác Ma nữa sẽ xuất hiện, nhưng đi rất lâu, đều không gặp Ác Ma, ngay cả Sát Ma cũng cảm thấy không kiên nhẫn.
Nơi này rất đẹp, nhưng đồ vật đẹp tới đâu, nếu nhìn lâu, hơn nữa còn có loại cảm giác vô hạn lặp lại, vậy sẽ từ từ cho người ta cảm thấy kinh khủng.
Biển hoa này cũng thế, thời điểm mới nhìn thấy mỹ lệ, nhìn càng lâu, cảm thấy nơi này càng âm u khủng bố, hiện tại nếu nói nơi này là Địa Ngục, Chu Văn cũng không cảm thấy lạ.
Không biết đi bao lâu, đẳng trước cuối cùng xuất hiện cảnh tượng mới, phía trước trong biển hoa xuất hiện một kiến trúc cổ quái.
Tòa kiến trúc kia thoạt nhìn như một cái nền móng, giống bộ phận tầng thấp của kim tự tháp chưa hoàn thành, nhưng đồ chơi kim tự tháp kia không hề thuộc hệ thống Ác Ma Thiên Sứ, hẳn sẽ không xuất hiện ở đây.
-Ở chỗ này.
Ma Anh tựa hồ cảm ứng được cái gì, chỉ chỉ kiến trúc cổ quái kia.
-Nơi đó có cái gì?
Chu Văn vội vàng hỏi.
-Không biết.
Ma Anh lắc đầu.
Chu Văn đành phải phi thăng lên, muốn đứng trên không trung quan sát từ xa một thoáng, xem trong kiến trúc kia có gì.
Bay lên cao, quan sát tỉ mỉ về phía kiến trúc kia, phát hiện mặc dù kiến trúc kia rất giống kim tự tháp, có điều vẫn có chút điểm không giống.
Kiến trúc kia thoạt nhìn dùng đá tảng đắp lên, nhưng quan sát tỉ mỉ mà nói, hòn đá kia có chút đặc biệt, tựa hồ cũng không phải tảng đá thật, càng giống một loại hỗn hợp xây dựng nào đó, bởi có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều sỏi cát và vỏ sò.
Phía trên có không ít bức tường đứt gãy, không biết chưa xây dựng xong hay sau khi hoàn thành bị phá hủy, có điều có thể khẳng định, hiện tại bộ dáng kiến trúc này không phải bộ dáng ban đầu, phía trên ít nhất hẳn có một tầng hoặc nhiều tầng khác, không biết tại sao hiện tại chỉ còn tầng thấp.
Chu Văn vẫn còn đang quan sát kiến trúc cổ quái này, Ma Anh lại tự mình nhảy xuống, đi về phía cửa kiến trúc.
Lối kiến trúc này vô củng cổ quái, không nói lên được đây là phong cách gì, thấy Ma Anh đi về phía đại môn, Thất Ác Ma kia lại tốc độ cao vây quanh cửa chính, phủ phục phía trước, lễ bái đối với Ma Anh, tựa hồ khẩn cầu nàng đừng đi vào.
Ma Anh không để ý đến chúng nó, Sát Ma trực tiếp xông lên đi, gạt đám Ác Ma đằng trước Ma Anh sang một bên.
Có Ma Anh, mấy Ác Ma kia không dám phản kháng, chẳng qua quỳ một bên liên tục lễ bái, trong miệng phát ra âm thanh nhỏ như khẩn cầu.
-Mau mau cút, ở nơi đó quỷ gào gì.
Sát Ma ở phía trước mở đường, che chở Ma Anh đi lên phía trước.
Chu Văn đứng sau nhìn, vẻ mặt hơi cổ quái, hình ảnh hiện tại thế nào giống địa chủ mang theo gia nô đi khi dễ đám dân đen nghèo khổ.
Nhưng khi nghĩ đến đám gia hỏa bị khi phụ này đều là Địa Ngục cấp, lại khiến Chu Văn cảm giác rất kỳ quái.
Sát Ma đẩy ra đại môn bị phủi bụi, khí lưu tiến vào trong kiến trúc bụi trần, bên trong bay lên, cũng không biết bao lâu chưa từng có người đến đây.
Chu Văn đi theo Ma Anh tiến vào bên trong kiến trúc, lập tức phát hiện đồ vật bên trong kiến trúc cổ quái này lại không có pho tượng hay bích họa gì liên quan đến Thần tông Thần giáo.
Trong kiến trúc nhiều nhất chỉ có một ít ký hiệu và chữ viết đơn giản, mà vị trí trung tâm, nơi đó có một cái bàn, trên cái bàn được trưng bày rất nhiều hoa tươi.
Nhìn bộ dáng hoa tươi kia, hẳn hái từ bên ngoài đặt trên bàn, cũng không biết trải qua bao lâu, hoa tươi vẫn kiều diễm như cũ, không có một chút dấu hiệu khô héo nào.
Mà trên những đóa hoa kia, lại có một thiếu nữ có mái tóc bạc nằm ngang.
Thiếu nữ kia thoạt nhìn không khác gì nhân loại, mặc áo ngủ màu trắng, tựa hồ đang ngủ, chẳng qua Chu Văn không nghe thấy tiếng nàng thở, mà càng không cảm giác sinh cơ trên người nàng.
Nhưng thời điểm Chu Văn thấy rõ ràng khuôn mặt kia của thiếu nữ kia, hắn lại há to mồm, nửa ngày không nói ra lời.
Tướng mạo thiếu nữ kia lại rất tương tự Điềm Điềm, chẳng qua Điềm Điềm tóc vàng, mà thiếu nữ này tóc bạc, những chỗ còn lại thì mười phần xấp xỉ.
-Nếu Điềm Điềm thật sự là Thượng Đế… Vậy thiếu nữ tóc bạc này… Không phải là Satan trong truyền thuyết đi…
Chu Văn cảm giác càng ngày càng cổ quái.
Ma Anh không có tâm tình dò xét thiếu nữ kia như Chu Văn, trực tiếp đi về phía bàn.
Thất Ác Ma cũng bò vào theo, quỳ gối trước bệ đá, không ngừng lễ bái Ma Anh, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào, rất rõ ràng đang khẩn cầu.
Ma Anh vẫn không để ý tới chúng, trực tiếp đi đến bệ đá, đạp phía trên cánh hoa, đưa tay sờ soạng trên thân thiếu nữ kia.
Bành!
Thân thể Ma Anh đột nhiên bị một cỗ lực lượng bắn ra, như đạn pháo va về phía vách tường xa xa.
Chu Văn thuấn di tới, duỗi một tay đặt trên lưng Ma Anh, lập tức cảm giác một cỗ lực lượng khổng lồ truyền tới.
Chu Văn sử dụng thủ pháp Thâu Thiên Hoán Nhật, cưỡng ép đem lực lượng trên thân Ma Anh dẫn phát vào cơ thể hắn, sau đó một tay đặt phía trên vách tường.
Ầm ầm!
Tay Chu Văn án lấy tướng, nham thạch phá toái, từng vòng từng vòng vết rách hướng bốn phía kéo dài.
Ma Anh tựa hồ vô cùng không cam tâm, lại lách mình bay đến trước bàn, con mắt nhìn chằm chàm thân thể thiếu nữ kia.
Chu Văn cũng đi theo, theo ánh mắt Ma Anh nhìn, chỉ thấy chỗ nàng nhìn chằm chằm chính là ngón tay thiếu nữ kia, mà trên mặt ngón tay nàng mang theo một chiếc nhận, trên mặt nhẫn lại khảm nạm một viên bào thạch.
Viên bảo thạch kia sáng long lanh, như sao trời lấp lóe hào quang mê người, hào quang kia trong veo thế nhưng không băng lãnh.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!