- Sai các ngươi làm gì cũng được?
Chu Văn nhìn Lệ Ti và Lệ Mỗ từ trên xuống dưới, như có điều gì suy nghĩ.
Thân thể Lệ Ti và Lệ Mỗ đều run lên, gương mặt đỏ ửng, cúi đầu nói:
-Có thể kính dâng tất cả cho Ma Vương đại nhân chính là vinh hạnh của chúng ta.
Trước khi hai người bọn họ tới, thành chủ đã giao phó rất nhiều chuyện, chính bởi hắn giao phó quá nhiều, mới khiến các nàng sinh ra nhiều ý nghĩ.
-Ma Vương đại nhân là vương của Thất Nhạc viên, nếu có thể sinh hạ dòng dõi cho đại nhân ngài, chúng ta có thể đột phá thân thể con người, để hậu đại chúng ta tấn thăng Thần thoại, có thể chống lại những Ma Thần kia, mà không còn là cá nằm chờ chết. Sau này tộc ta có thể nắm giữ vận mệnh trong tay hay không, trọng trách vô cùng to lớn này đặt trên vai hai người các ngươi…
Nghĩ tới ngữ khí trầm trọng của thành chủ, Lệ Ti và Lệ Mỗ không khỏi cắn răng, mặc dù trong lòng vẫn hết sức sợ hãi, nhưng vẫn ưỡn ngực lên, bày gương mặt mỹ lệ ra trước mặt Chu Văn.
-Nếu ta bảo các ngươi đi chết, các ngươi có nguyện ý không?
Chu Văn hỏi.
Hiện tại hắn chỉ có thể mượn nhờ Ma phương trở về, nhưng tiến vào Ma phương cần bốn người, Chu Văn còn cần ba người, Chu Văn đang lo không tìm thấy người.
Sau khi Lệ Ti và Lệ Mỗ nghe xong, lập tức hốc mắt ứ nước mắt, trong lòng sợ hãi tới cực điểm:
-Ma Vương đại nhân là tồn tại không gì không biết, những mưu tính kia của chúng ta há có thể lừa được hắn.
-Ma Vương đại nhân, chúng ta sai, đều do hai người chúng ta sai, không liên quan gì đến tộc nhân của chúng ta, ngài muốn trừng phạt, liền trừng phạt chúng ta đi, coi như lấy mạng chúng ta cũng không sao.
Lệ Ti và Lệ Mỗ bái trên mặt đất, run lẩy bẩy nói.
-Các ngươi sai chỗ nào rồi?
Chu Văn hỏi.
-Chúng ta không nên… Không nên muốn… Muốn…
Lệ Ti nói mấy chữ muốn, vẫn không nói nên lời.
-Muốn cái gì?
Chu Văn nhíu mày quát hỏi, hắn còn tưởng rằng người Bất Hối thành dám âm thầm mưu hại hắn.
Chu Văn rõ ràng suy nghĩ nhiều, người Bất Hối thành rõ ràng kính Ma Vương như Thần Linh, làm sao dám mưu hại hắn.
-Không nên muốn mượn Ma Vương đại nhân ngài “Gieo”…
Lệ Ti cắn răng nói.
Cũng may Chu Văn không uống nước, bằng không chỉ sợ bị một ngụm nước sặc chết, hắn trợn to mắt nhìn Lệ Ti và Lệ Mỗ đang quỳ trước mặt hắn, đơn giản không tin vào tai mình.
Thậm chí Chu Văn cho rằng hắn nghe lầm, muốn các nàng lặp lại lần nữa, nhưng nghĩ lại, hắn không thể nào nghe lầm, lặp lại lần nữa cũng vô dụng, nó chỉ khiến hắn lúng túng hơn.
-Nếu biết sai, vậy chính các ngươi nói, ta nên làm gì trừng phạt các ngươi?
Chu Văn cố ý lạnh giọt nói.
-Thỉnh Ma Vương đại nhân tha thứ tộc nhân chúng ta, chúng ta nguyện ý tự sát tạ tội.
Khuôn mặt Lệ Ti và Lệ Mỗ tràn đầy kiên quyết, móc ra đoản kiếm, muốn nhanh chóng kết thúc sinh mạng.
-Ta đã nói để các ngươi chết sao?
Âm thanh lãnh đạm của Chu Văn vang lên, Lệ Ti và Lệ Mỗ kinh nghi bất định nhìn Chu Văn, không biết hắn rốt cuộc có ý gì.
Hiện tại các nàng chỉ cảm thấy vị Ma Vương đại nhân này hỉ nộ vô thường, đơn giản không cách nào dùng tư duy nhân loại phán đoán hành vi của hắn, trong lòng các nàng càng hoảng sợ lo lắng.
-Mạng của các ngươi, từ giờ trở đi, không còn thuộc về các ngươi nữa.
Chu Văn nhìn các nàng nói.
-Đúng, mạng của chúng ta, là của Ma Vương đại nhân ngài.
Lệ Ti và Lệ Mỗ lập tức quỳ lạy nói.
-Các ngươi đứng lên đi, đi chuẩn bị một ít thức ăn, sau đó quét dọn nơi này.
Chu Văn giữ lại các nàng, chỉ muốn thời điểm tương lai dùng để tiến vào Ma phương, tạm thời chưa cần dùng các nàng.
Có điều Chu Văn rất hiếu kỳ, các nàng rốt cuộc ăn cái gì, vừa vặn nếm thử.
Lệ Ti và Lệ Mỗ như được đại xá, thiên ân vạn tạ rời khỏi mộ viên.
Các nàng trở về đem câu chuyện này nói cho thành chủ biết, khiến cả đám người thành chủ bị hù sợ, kém chút không còn giọt máu, tè ra quần, mãi đến khi nghe được Chu Văn ân xá mới hòa hoãn đi nhiều.
-Ma Vương đại nhân quả nhiên là tồn tại không gì không biết, há không biết ta tính toán, ta kém chút hại toàn bộ tộc nhân…Cũng may Ma Vương đại nhân cho chúng ta một cơ hội… Lệ Ti và Lệ Mỗ … Đi chuẩn bị thức ăn tốt nhất trong thành chúng ta đi, dù thế nào nhất định phải làm Ma Vương đại nhân hài lòng…
Lão nhân nói xong lại cảm thấy không yên lòng, tự mình đi an bài chuẩn bị, hết thảy chi tiết đều làm đến tốt nhất, cuối cùng mới đem thành phẩm giao cho Lệ Ti và Lệ Mỗ, để các nàng mang thức ăn tới mộ viên.
Chu Văn đang cày phó bản, thấy các nàng mỗi người bưng một cái chậu tiến đến, bên trong cái chậu chứa thanh thủy, bên trong ngâm vài miếng lá xanh óng ánh.
-Ma Vương đại nhân, mời dùng bữa.
Lệ Ti và Lệ Mỗ quỳ trước mặt Chu Văn, nâng hai chậu quá đỉnh đầu.
-Lá này ăn ngon lắm sao?
Trong lòng Chu Văn nghi hoặc, có điều vẫn đưa tay cầm một chiếc lá, sau đó bỏ vào miệng, trước cắn một chút.
Chẳng qua một miếng thôi, Chu Văn liền nhíu mày, mặc dù lá cây không nói khó ăn, nhưng tuyệt đối không thể nói ăn ngon, mùi vị không khác gì rau trên Địa Cầu.
Chu Văn không thích ăn cơm Tây, cũng không thích ăn rau sống xà lách, nhìn hai tỷ muội nói:
-Bình thường các ngươi đều ăn thứ này?
-Hồi bẩm Ma Vương đại nhân, đây là lá Phỉ Thúy thảo vô cùng trân quý, là thức ăn ngon hết sức hiếm thấy, bình thường rất khó thu thập được, người bình thường không có khả năng thưởng thức, chỉ có thời điểm khánh điển hoặc tế tự, mới chia cho mỗi người một ít…
Lệ Ti trả lời.
-Vậy bình thường các ngươi ăn gì?
Chu Văn lại hỏi.
-Bình thường chúng ta ăn Thạch Thảo căn.
Lệ Ti trả lời.
-Đi lấy một chút Thạch Thảo căn tới.
Chu Văn thực sự không cách nào tưởng tượng, loại rau giống cây xà lách này lại là thức ăn trân quý trong miệng bọn hắn, vậy đồ vật bình thường họ ăn không biết thế nào?
Hai tỷ muội kinh sợ, coi rằng Chu Văn không hài lòng các nàng chiêu đãi, lập tức quỳ lạy xin tha.
Chu Văn liên tục nói không trách các nàng, để các nàng đi lấy Thạch Thảo căn tới, lúc này các nàng mới nửa tin nửa ngờ rời đi.
Đợi các nàng lấy Thạch Thảo căn tới, Chu Văn xem xét, bộ dáng coi như không tệ, rễ cây trắng ngọc, to bằng ngón tay, một tiết một tiết rất xinh đẹp.
Nhưng Chu Văn cắn một miếng, lập tức cảm giác một chất lỏng đắng chát chảy vào trong miệng.
-Cái thứ này là đồ cho người ăn sao?
Chu Văn mười phần hoài nghi, người Bất Hối thành đang đùa hắn, cái này so với mướp đắng còn kinh hơn, làm sao đây là thức ăn cho người bình thường được.
Nhưng Chu Văn sử dụng Đế Thính quét, liền biết các nàng không lừa gạt hắn, bởi người Bất Hối thành phần lớn đều ăn cái này.
Nhìn hai tỷ muội đang nơm nớp lo sợ, trong lòng Chu Văn thầm thở dài một tiếng:
-Những người ở Bất Hối thành này, so với Địa Cầu còn khổ hơn.
Nhân loại trên Địa Cầu tốt xấu gì cũng đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn trong tự nhiên từ rất lâu rồi, ít nhất đã từng hưởng thụ qua.
Những người ở Dị thứ nguyên này, lại đứng tầng chót trong chuỗi thức ăn, đứng nói hưởng thụ, ngay cả thịt đều khó có thể ăn, tùy tiện gặp sinh vật ở Dị thứ nguyên, chúng đều là Thần thoại, bọn hắn có thể giết ai?
-Cái này cho các ngươi.
Chu Văn lấy ra hai cái bánh mỳ, vứt cho hai tỷ muội.
--------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!