Lệ Ti và Lệ Mỗ nhận bánh mì, kinh sợ nhìn Chu Văn, các nàng không biết Chu Văn cho đồ vật gì.
Dưới Chu Văn ra hiệu, các nàng mới biết đây là đồ ăn, sau khi các nàng ăn một miếng, lập tức mở to hai mắt nhìn, bên trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy vẻ mặt không tin nổi.
-Ma Vương đại nhân… Ngài… Ngài thật sự quá tốt với chúng ta… Đây là thức ăn của Ma Vương? Ngài đem thức ăn Ma Vương ban thưởng cho chúng ta… Cho dù chúng ta chết, cũng không cách nào báo đáp được ân điển của ngài…
Lệ Ti và Lệ Mỗ đều cảm động rớt nước mắt, liên tục bái tạ.
-Thật sự tội nghiệp, đến ăn bánh mì còn cảm động thế này, nếu là cho các ngươi hai cái bánh bao thịt, không biết cảm động đến mức khuyên cả gia đình làm nô tì cho ta luôn…
Chu Văn thầm nghĩ.
-Ăn xong thì quét sạch mộ viên đi.
Chu Văn trở lại mặt xích đu, tiếp tục cày phó bản.
Hắn muốn thử lại lần nữa xem, có biện pháp không cần mang người khác theo nữa không, những người này đều là người cơ khổ, Chu Văn thực sự đủ tàn nhẫn dùng mạng bọn họ đổi lấy cơ hội về nhà.
-Chủ nhân, chúng ta đi.
Chu Văn không chú ý, tựa hồ Lệ Ti và Lệ Mỗ xưng hô với hắn hơi khác.
Các nàng căn bản nhịn ăn bánh mì, nắm bánh mì trân trọng thu lại, sau đó bắt đầu quét dọn mộ viên, thỉnh thoảng còn nhìn lén Chu Văn đang ngồi trên ghế xích đu chơi.
Đối với các nàng mà nói, tất cả trên người Chu Văn đều thần bí mới lạ.
-Thật sự không trải sự đời mà, hai cái bánh mỳ thôi đã khiến các nàng bán mạng đi, thật hài hước!
Sát Ma một bên bĩu môi một bên nói.
-Không có gì đáng cười, đừng nói các nàng, ngay cả Thủ Hộ giả các ngươi cũng giống vậy.
Chu Văn nói.
-Nói hươu nói vượn, ta làm sao lại giống các nàng.
Sát Ma lập tức không vui.
-Làm sao không giống nhau? Với các nàng, bánh mì là đồ tốt chưa bao giờ có, cho nên bọn họ mới cảm động, đối với ngươi mà nói, những vật phẩm hiếm thấy giúp ngươi tăng cường lực lượng mới khiến ngươi bán mạng, tên bản chất đều là vật hiếm hoi mà thôi, không hề có sự khác biệt.
Chu Văn nói.
-Vậy làm sao có thể giống, hoàn toàn không giống được.
Sát Ma phản bác.
-Vậy ngươi nói một chút xem, có chỗ nào không giống?
Chu Văn hỏi lại.
-Có nhiều chỗ không giống nhau, đồ vật giá trị không giống nhau, tác dụng cũng không giống nhau…
Sát Ma cãi lại.
Chu Văn không để ý tới Sát Ma, nằm nơi đó tự mình chơi đùa.
-Tại sao ngươi không nói chuyện? Nói không lại ta liền giả chết đúng không? Ngươi mau nói.
Sát Ma vây quanh Chu Văn, nhưng Chu Văn không để ý hắn.
Chu Văn chỉ coi hắn là không khí, hoàn toàn không để ý.
Sát Ma thở phì phò nói nửa ngày, nếu không phải còn chút lý trí biết không đánh lại được Chu Văn, hắn đã sớm quất tới.
Đột nhiên, Chu Văn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía vùng trời sơn thành.
-Các ngươi đám côn trùng này, cũng dám sát hại sinh linh tộc ta, nguyên bản còn muốn nuôi nhốt các ngươi làm thức ăn, hiện tại chính các ngươi muốn chết, vậy đi toàn bộ đều chết hết đi.
Một âm thanh bén nhọn như thái giám vang lên, bên trên ngọn núi Bất Hối thành dựa lưng vào, có một đầu Xích Hồng xà, thân thể như núi, đang bò phía trên Bất Hối thành, thỉnh thoảng phun ra một lưỡi rắn.
Cự xà kia thật to lớn, chẳng qua một cái đầu rắn thôi, đã chiếm gần phân nửa Bất Hối thành.
Nhân loại trong thành đều vạn phần hoảng sợ, rất nhiều người đều bị hù co quắp trên mặt đất, Cự xà lớn như vậy, chỉ cần một ngụm có thể nuốt toàn bộ bọn hắn vào, muốn chạy cũng không thoát.
-Không tốt, cái tên này làm sao tới đây?
Sát Ma thấy đầu Cự xà kia, cũng cả kinh, chào hỏi Chu Văn muốn chạy trốn.
Trước đó Sát Ma đụng phải con hàng này, kém chút không trở về được.
-Chủ nhân… Cầu ngài cứu tộc nhân của chúng ta…
Lệ Ti và Lệ Mỗ lao đến, liên tục lễ bái cầu khấn Chu Văn.
-Hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội, các ngươi đám phế vật này, tuyệt đối không có năng lực giết tộc ta, nói cho ta biết, ai giết nó, hôm ta ta có thể tha cho một nửa các ngươi không chết, ta chỉ ăn một nửa.
Âm thanh Cự xà kia vang lên lần nữa.
Mọi người càng thêm hoảng sợ, Cự xà vốn cho rằng đám nhân loại kia rất nhanh sẽ khuất phục, nói cho nó biết kẻ nào giết sinh linh tộc nó.
Nhưng mặc dù người nào cũng biết, nhưng cứ run lẩy bẩy, không dám nói, tất cả đều hướng về vị trí Chu Văn khẩn cầu, miệng niệm Ma Vương đại nhân.
-Xem ra các ngươi không muốn sống.
Cự xà giận dữ, há miệng muốn thôn phệ một phần nhân loại, chờ đám người kia sợ hãi, tự nhiên sẽ nói.
Nhưng không đợi Cự xà phát lực, đã có một âm thanh vang lên:
-Là ta giết con rắn kia.
Cự xà ngừng lại, cúi đầu nhìn về phía địa phương phát ra âm thanh kia.
Chỉ thấy một nhân loại đứng trên mái nhà một tòa thạch lâu, âm thanh vừa rồi phát ra từ một miệng người đó.
-Một nhân loại không quan trọng cũng dám nói dối trước mặt ta, xem ra các ngươi thật sự muốn chết, vậy để ta thành toàn cho các ngươi đi.
Cự xà nói xong, lập tức há miệng hút về phía Chu Văn.
Một cỗ hấp lực to lớn, như vòi rồng hút đồ vật phụ cận Chu Văn vào miệng Cự xà.
Lệ Ti và Lệ Mỗ và nhân loại phụ cận đều bị cuốn lên giữa không trung, từng người từng người kêu thảm bay về phía miệng rắn.
-Chủ nhân!
Lệ Ti và Lệ Mỗ còn đang kêu, những người khác đều đang gọi Ma Vương đại nhân.
Đến lúc này, vẫn không có bất cứ người nào khai Chu Văn ra, có thể nhìn ra, bọn hắn hoảng sợ đối với vị Ma Vương đại nhân này còn trên cả đầu Cự xà kia.
Chu Văn vẫy tay, Kim Giao Tiễn thành một đạo kim quang, chém về phía đầu Cự xà kia.
Cự xà căn bản không ngờ một nhân loại thôi lại có lực lượng cường đại như vậy, chờ nó nhìn thấy Kim Giao Tiễn, đã không kịp nữa rồi.
Huyết quang trên thân Cự xà dâng lên, nó há miệng cắn về phía Kim Giao Tiễn, muốn nuốt Kim Giao Tiễn vào.
Nhưng Kim Giao Tiễn một cái khép mở trực tiếp cắt đầu Cự xà thành hai nửa, huyết dịch trên thân thể Cự xà lập tức như thác nước từ trên núi chảy xuống.
Ầm ầm!
Thân thể Cự xà rơi xuống, mắt thấy nện xuống thành thị.
Thân thể Cự xà còn lớn hơn cả Bất Hối thành, nếu bị đập trúng, chỉ sợ toàn bộ thành trì đều bị hủy mất.
Rống!
Bạo Quân Bỉ Mông được Chu Văn triệu hoán ra, thân thể cự đại hóa đứng dưới chân núi, hai vuốt nâng thân thể Cự xà, không để nó rơi xuống.
-Ma Vương đại nhân vạn tuế. . .
Thành chủ mang theo mọi người hướng Chu Văn quỳ lạy, Bạo Quân Bỉ Mông kia tự nhiên bị bọn hắn nghĩ là Ác Ma do triệu hồi.
Theo bọn hắn nghĩ, chỉ cần Ma Vương đại nhân còn trong thành, sau này bọn hắn không cần lo lắng những sinh vật kia uy hiếp nữa, bởi trong suy nghĩ bọn hắn, trên đời này làm gì có tồn tại mạnh hơn Ma Vương?
-Chủ nhân!
Hai mắt Lệ Ti và Lệ Mỗ càng lóe sáng, quỳ nơi đó, một mặt ngưỡng mộ nhìn Chu Văn, trong mắt tràn đầy sùng bái.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!