Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1548 - Chương 1547. Tầm Bảo Bất Hối Thành

Chương 1547. Tầm Bảo Bất Hối Thành
Chương 1547. Tầm Bảo Bất Hối Thành

- Bảo vật mang ra từ vườn địa đàng?

Chu Văn nhíu mày suy tư.

-Trong truyền thuyết, Adam và Eva bởi ăn vụng trái cấm mà bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng, bọn hắn có thể mang cái gì ra khỏi vườn địa đàng chứ? Trái cấm sao?

Thứ duy nhất Chu Văn có thể nghĩ tới, chỉ có vật này.

Có điều khẳng định bên trong vườn địa đàng có nhiều đồ tốt, nếu bọn họ mượn gió bẻ măng, cầm đồ vật khác, vậy thì không phải Chu Văn có thể phán đoán.

-Bất Hối thành này thoạt nhìn hết sức bình thường, lại âm thầm lộ ra một cỗ tà tính, trong mộ Adam và Eva lại là hai con rối, còn nói dưới thành chôn bảo bối gì, nhưng nhân loại trời sinh có được Mệnh cách và Mệnh hồn, nơi này thật cổ quái.

Chu Văn âm thầm suy tư.

Thành chủ nhìn lén Chu Văn liếc mắt, nhát gan nói:

-Còn loại suy đoán thứ ba nói là, nơi này được Ma lực của Ma Vương đại nhân ngài bảo hộ, cho nên chúng ta mới có tất cả những thứ này, ta tin đây thật sự là chân tướng, tất cả của chúng ta đều do Ma Vương đại nhân ngài ban cho.

-Ừm, ngươi mau đi đi.

Sau khi Chu Văn đuổi thành chủ đi, tìm chỗ ngồi xuống.

Loại thứ ba khả năng không cao, loại thứ nhất thì càng giật, Chu Văn cũng nếm qua Thạch Thảo căn kia, nó chỉ là rễ thực vật bình thường, cho dù có công hiệu, cũng lắm là làm thảo dược, không thể giúp nhân loại tiến hóa lớn như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, loại thứ hai khả năng nhất, nhưng muốn nói dưới Bất Hối thành có bảo bối gì, Chu Văn thật hứng thú biết, rốt cuộc loại bảo bối gì có thể giúp nhân loại có điểm xuất phát cao như vậy.

-Làm thế nào tìm bảo bối đây?

Chu Văn dự định tìm thử.

Năng lực Đế Thính rất mạnh, thậm chí có thể nghe xuyên qua ngọn núi dày, nghe được cấu tạo bên trong ngọn núi, nhưng dưới mặt đất Bất Hối thành này là một ngọn núi chân thực, không phát hiện hang động hay không gian gì khác.

-Nếu đồ vật không trong ngọn núi, như vậy khả năng lớn nhất trong Bất Hối thành.

Chu Văn lợi dụng Đế Thính không ngừng quét hình, không thả bất luận chi tiết nào, hi vọng tìm được dấu vết.

Kiến trúc Bất Hối thành có phong cách rất thú vị, đủ loại pho tượng, điêu khắc, bích khắc, Chu Văn lặp đi lặp lại quét nhìn rất nhiều lần, nhưng không phát hiện đồ vật gì có lực lượng, có thể khiến nhân loại tiến hóa như vậy.

-Chẳng lẽ bảo vật trong Bất Hối thành có quan hệ với hai con rối kia?

Chu Văn nghĩ tới nghĩ lui, đồ vật thần bí nhất trong Bất Hối thành hẳn là hai con rối kia.

Nếu thật sự liên quan đến hai con rối kia, Chu Văn thật đúng không dám đi đào, vết xe đổ Sát Ma kia vẫn còn mới, ai biết hai con rối kia ra, sẽ phát sinh chuyện quỷ quái gì.

Nhưng để Chu Văn cứ như vậy từ bỏ, lại không quan tâm, hiện tại bản thân Chu Văn muốn xây dựng thành thị tại Quy Đức phủ, nếu quả thật có một bảo bối như vậy, mang về chôn nội thành, như vậy chỗ tốt mang tới thật không thể nào tưởng tượng.

Không nói tăng lên đối với trẻ mới sinh, chẳng qua hiệu ứng quảng cáo thôi, đã cho Chu Văn đậm tiền lời rồi.

Cha mẹ nào không muốn xuất phát điểm của con cái cao? Ai chẳng muốn con cái mình hơn người một bậc, càng là cường giả, càng hi vọng đời sau càng thêm cường thế.

Khi bọn hắn biết trong thành Chu Văn, trẻ con sinh ra đã là Truyền kỳ thậm chí là Sử thi cấp, như vậy sẽ có bao nhiêu tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn tới chỗ của Chu Văn sinh con?

Chỉ một điểm này thôi, đã đủ giúp Chu Văn thu nạp lượng lớn cường giả nhân loại, coi như những cường giả nhân loại khác không nguyện ý gia nhập thành thị Chu Văn, hắn vẫn có thể thừa cơ kiếm lấy hàng loạt lợi ích, thậm chí có khả năng dùng để trao đổi một chút tài nguyên mà tiền bạc không mua được.

Tóm lại một câu, có bảo bối này, Chu Văn coi như không muốn phát triển cũng không thể.

Mấu chốt là, làm thế nào tìm được bảo bối này, hơn nữa phải tìm đến một địa phương an toàn xây dựng thành trì, để người khác không có cách nào tùy tiện tiến đến.

-Trước tìm thử xem, vạn nhất không có bảo bối gì, nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng.

Chu Văn trầm ngâm một lát, lấy ra một Tiểu thú trong Không gian hỗn độn.

Tiểu thú giống chồn như không phải chồn, giống chuột nhưng không phải chuột, lại có đuôi giống sóc, thoạt nhìn rất kỳ lạ.

Lai lịch Tiểu thú này không đơn giản, lúc trước Chu Văn thu được Thái Tuế phải nhờ Tiểu thú này gặm Thiết Hạch đào ra, mà nó có khả năng phục chế đồ vật như Lan đao, sao chép được Lan đao, hơn nữa chất liệu và tác dụng không kém chút nào, mười phần thần kỳ.

Lúc trước Chu Văn bắt được Tiểu thú này, một mực nuôi dưỡng trong Hỗn Độn châu, sau này cũng tra không ít tư liệu, đều không thể điều tra lai lịch nó.

Thế nhưng năng lực Tiểu thú này, Chu Văn vẫn rất rõ rằng, nó có được thuộc độn thổ, mà phương diện tìm kiếm bảo bối cũng là một tay hảo thủ.

Hiện tại Chu Văn không có biện pháp khác, chỉ có thể lấy nó ra thử.

Tốt xấu gì nuôi lâu như vậy, Tiểu thú này đã bớt dã tính hơn trước đây nhiều, coi như thân cận với Chu Văn, có điều nó quá khôn, Chu Văn không có lòng tin quá lớn đối với sự trung tâm của nó.

Tiểu thú vừa ra, liền lấm la lấm lét nhìn quanh, có lẽ bởi quá lâu chưa hề đi ra, nó có chút không thích hợp, có vẻ hơi câu nệ.

Có điều chờ nó dò xét hoàn cảnh bốn phía rõ ràng, nó lập tức bắt đầu bộc lộ ra bản tính, tặc nhãn đảo khắp nơi.

-Trong thành này có cái bảo bối, nếu ngươi có thể tìm ra nó, bảo bối chúng ta chia đều, ngoài ra ta còn cho ngươi một viên trứng Thần thoại Phối sủng làm thù lao.

Chu Văn trước tiên ưng thuận chỗ tốt cho nó.

Tiểu thú không phải Phối sủng hắn, cũng không trung tâm giống Tiểu điểu, không lấy lợi ích ra, rất khó đả động nó.

Tiểu thú nghe Chu Văn nói vậy, thân thể dựng đứng lên, giống người đứng thẳng, hai móng vuốt nhỏ khoa tay với Chu Văn.

Động tác của nó rất đơn giản, duỗi ra móng vuốt lật nhiều lần trước ngực.

-Ngươi muốn hai mươi cái? Không khỏi quá tham đi? Nhiều nhất hai viên.

Chu Văn nói.

Tiểu thú Thú nhỏ cũng rất kiên trì, quơ móng vuốt, lại so hai mươi cái, tuyệt đối không chịu nhượng bộ.

-Ba cái. . . Bốn cái. . . Năm cái. . . Mười cái. . .

Chu Văn một đường tăng giá, nhưng Tiểu thú vẫn rất kiên trì, tuyệt đối không thiếu, nói hai mươi là hai mươi.

-Được, hai mươi thì hai mươi, có điều ngươi cần tìm đúng đồ cho ta, không thể tìm đồ vật lung tung gạt ta.

Chu Văn nói.

Tiểu thú gật đầu, sau đò con mắt hướng bốn phía dò xét trong chốc lát, lại dùng mũi hít hà không khí, lập tức chạy tới một hướng.

Chu Văn vội vàng đuổi theo, nhìn nó nhìn trái phải ngửi, bộ dáng kia có mấy phần giống cảnh khuyển.

Ra khỏi mộ viên, sau khi người trên đường thấy Chu Văn, lập tức thành tín cúng bái vị "Ma Vương đại nhân" này, Chu Văn đi tới chỗ nào, chỗ nấy đều có người quỳ xuống, để hắn không được tự nhiên.

Tiểu thú mặc kệ, di chuyển loạn trong thành, sau khi di chuyển trong chốc lát, lại đi về phía vách núi bên kia.

----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!

Hết chương 1547.
Bình Luận (0)
Comment