- Mặt trời là bản nguyên của sự sống, chúng sinh đều nhận Thái Dương chi lực sinh tồn, lực lượng của ngươi mạnh hơn, cũng không có khả năng là địch của mặt trời, bởi lực lượng của ngươi vốn có nguồn gốc từ mặt trời.
Cửu Dương một chưởng tiếp một chưởng, áp bách lấy Chung Tử Nhã, khiến kiếm Chung Tử Nhã cơ hồ sắp không trảm ra ngoài được.
-Bởi mặt trời là nguồn sống thì sao? Phụ mẫu sinh con, chẳng lẽ con nhất định kém hơn cha mẹ? Bách luyện thép thoát thai từ quặng sắt, đúc thành đao kiếm lại có thể chém sắt như chém bùn. . . Đừng nói mặt trời chưa hẳn thật sự là vạn sinh chi nguyên, coi như thực sự là… Ta cũng muốn nghịch thiên trảm nguyên. . .
Ánh mắt Chung Tử Nhã như kiếm, kiếm ý trên người không ngừng bùng nổ, kiếm quang Thái Cổ tiên kiếm trong tay càng ngày càng mạnh.
-Ý nghĩ không sai, tâm cũng đủ lớn, đáng tiếc lại kém một chút mùi vị.
Đôi bàn tay Cửu Dương như Như Lai thần chưởng, mặc cho kiếm Chung Tử Nhã mạnh mẽ thế nào, đều bị hắn trấn áp xuống.
Phốc!
Kiếm quang bị Thái Dương chưởng lực trấn áp, như pha lê phá toái, kiếm trong tay Chung Tử Nhã cũng từng tấc từng tấc bị ép buông xuống, máu tươi trong miệng phun ra.
Bành!
Toàn bộ thân thể Chung Tử Nhã, đều bị Cửu Dương đập vụn.
Mọi người đều kinh hãi, nhưng thoáng qua một giây, thân hình Chung Tử Nhã lại xuất hiện bên khác, ôm Thái Cổ tiên kiếm trong ngực, trên thân không có vết thương nào, phảng phất vừa rồi hết thảy, cũng chỉ là ảo ảnh.
-Ngươi muốn mùi vị nào? Chua, ngọt, đắng, cay hay mặn?
Chung Tử Nhã nói xong, thân hình di chuyển, lại lưu lại ảo ảnh này đến ảo ảnh khác.
Không, không nên nói là ảo ảnh, bởi những thứ kia lại giống bản thể Chung Tử Nhã như đúc, căn bản không thể phân biệt đâu mới thật sự là Chung Tử Nhã.
Năm Chung Tử Nhã như phục chế phẩm, cùng nhau rút kiếm nhắm thẳng Cửu Dương, kiếm quang giăng khắp nơi, một cái so một cái cuồng, một cái so một cái tàn nhẫn.
Song chưởng Cửu Dương khép mở, mạnh mẽ cản lại công kích của năm Chung Tử Nhã.
Năm Chung Tử Nhã rõ ràng không đơn giản là ảo ảnh như vậy, lực lượng bọn hắn đều là thật, giống chân thân Chung Tử Nhã như đúc, hoàn toàn không cách nào nhận biết, đâu mới là bản thể Chung Tử Nhã.
-Một tác phẩm không tốt, coi như ngươi phục chế nó lại nhiều lần, cũng không có bất kỳ giá trị gì.
Cửu Dương chẳng qua dùng một đôi tay, dùng chiêu thức đơn giản đến bất kỳ người nào cũng có thể xem hiểu, vẫn mạnh mẽ chế trụ Chung Tử Nhã, một phát tiếp một phát, đánh phân thân Chung Tử Nhã thành mảnh vỡ.
-Phỏng chế tác phẩm xác thực không có bất kỳ giá trị gì, nhưng luyện tập họa tác lại không giống, có lẽ trong mắt ngươi, mỗi một bức tranh đều xấu xí không thể tả, thế nhưng vô luận họa sĩ vĩ đại nhường nào, đều phải xây dựng phía trên thứ xấu xí không thể tả…
Thân ảnh Chung Tử Nhã lắc lư, từng phân thân như quỷ mị xuất hiện, từ nơi hẻo lánh khác nhau thẳng hướng Cửu Dương.
-Vậy củng phải xem người vẽ tranh là kẻ nào, tiềm chất đại sư không phải người nào cũng có, ngươi có sao?
Cửu Dương lạnh nhạt nói.
-Ta không có, ta chỉ biết giết người.
Nhóm Chung Tử Nhã đầy trời quỷ mị, cùng kêu lên trả lời, kiếm quang tầng tầng lớp lớp, giăng khắp nơi như lưới, theo bốn phương tám hướng bao phủ về phía Cửu Dương.
-Cho nên nói, ngươi còn kém chút mùi vị.
Cửu Dương giống Phật Đà đứng, một chưởng nâng lên, như mặt trời mọc lên phương đông, khiến toàn bộ kiếm quang kia đều tan rã và phá toái.
Một bên khác, Tiên và Lão K vẫn đang chiến đấu kịch liệt.
Quyền trượng trong tay Lão K lần lượt phóng thích Hoàng Quyền lực lượng, muốn trói buộc thân thể Tiên, nhưng thân pháp Tiên quá phiêu miểu, Hoàng Quyền lực lượng kia vẫn không cách nào trói buộc thân thể hắn.
Khương Nghiên tựa hồ không có ý định giết Lão K, chẳng qua hời hợt vây quanh bên người Lão K, nếu Lão K không công kích, cảm giác sẽ bị Khương Nghiên bắt lấy nhược điểm của hắn phát động một kích trí mạng, còn nếu công kích, cũng không làm gì được Khương Nghiên, bị Khương Nghiên kéo tại nơi này, khó phân tâm làm chuyện khác.
Thảm bại nhất chính là Lưu Vân, hắn và Lưu Vân rõ ràng không cùng cấp bậc, tuy đều là cao thủ Không gian hệ, nhưng lại bị Tiêu đùa bỡn trên lòng bàn tay.
Cũng bởi nương tựa vào Thái Cực đồ uy hiếp, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ.
Y phục của hắn cơ hồ đã bị máu tươi nhuộm ướt đẫm, nhưng không biết tại sao, hắn vẫn không sử dụng Phối sủng khôi giáp, cũng không triệu hoán Thủ Hộ giả.
-Ta đi, Trộm Thánh Đại sư huynh quá thảm rồi!
-Đại sư huynh mau trốn!
Người quan sát trực tiếp, căn bản không nhìn thấy rõ tình huống chiến đấu cặn kẽ, thế nhưng sẽ thấy lúc Lưu Vân vừa mới thuấn di ra, sẽ dừng lại tronng tích tắc, mà thân hình Tiêu như quỷ mị lướt qua bên cạnh Lưu Vân, trên thân Lưu Vân sẽ xuất hiện vết thương mới.
-Năng lực Không gian hệ của ngươi quá kém, nếu ngươi cũng xem như lực lượng Không gian hệ, như vậy ngươi cùng lắm chỉ là tiểu hài tử chơi mô hình thế giới thôi.
Tiêu một lần lại một lần lưu lại vết thương trên người Lưu Vân, đồng thời khinh miệt nói.
Lưu Vân vung vẩy Thái Cực đồ, chiếu về phía âm thanh Tiêu truyền tới, nhưng nơi đó căn bản không có Tiêu tồn tại.
-Tiêu, không cần để ý cái tên kia, trước tiên ngăn cản Chu Văn, không thể để cho hắn lại phá hư truyền tống trận.
Âm thanh Lão K truyền đến.
-Được.
Tiêu đáp ứng, bước ra một bước biến mất không thấy gì nữa, tránh né lực lượng Thái Cực đồ, đi về phía truyền tống trận.
Nhưng thân ảnh Lưu Vân lại thuấn di tới đằng trước Tiêu, cầm Thái Cực đồ trong tay ném về phía Tiêu.
Thái Cực đồ trên không trung tản ra lực lượng kỳ dị, cuốn tất cả từ bốn phía vào trong đó, giống như muốn thôn phệ không gian.
Thân hình Tiêu lóe lên, tránh né Thái Cực đồ bao phủ, thế nhưng trong tích tắc Tiêu tránh thoát, Lưu Vân đã thuấn di đến trước người Tiêu, một tay hung hăng đánh trên mặt Tiêu.
Bành!
Tiêu và Lưu Vân đan xen qua nhau, nắm đấm của Lưu Vân thất bại, trượt qua bên cạnh khuôn mặt Tiêu, mà tay cầm của Tiêu lại quán xuyên lồng ngực Lưu Vân, xuyên thân trái tim của hắn.
-Ngươi không nên đối địch với ta.
Tiêu vung máu tươi trên bàn tay, quay đầu muốn đi về phía truyền tống trận.
-Đại sư huynh!
Thấy cảnh này, người xem trực tiếp không nhịn được kêu thành tiếng.
Một ít nữ nhân cảm tính, lấy tay che miệng, nước mắt trong ánh mắt đều lưu chuyển.
Nhưng một giây sau, đã thấy lễ phục và áo sơmi ngoài thân Lưu Vân phá toái, biến thành tro tàn, lộ ra thân thể trần truồng của Lưu Vân, nhưng thân thể kia lại không nhận chút thương tích nào.
Rõ ràng bộ lễ phục kia, là một loại Phối sủng đặc thù nào đó, thay thế Lưu Vân nhận tất cả thương tích vừa rồi.
-Đối địch với ngươi, cũng không có gì lớn.
Lưu Vân vươn ra tay trái, giữa ngón tay trái của hẳn, bất ngờ nắm một chiếc nhẫn được quấn mỏng từ tơ.
Lực lượng trên người Tiêu tốc độ cao biến mất, rất nhanh trở lại Địa Ngục cấp, tựa hồ mất đi lực lượng nào đó gia trì.
-Ngươi rất tốt!
Con ngươi Tiêu hơi co vào, xoay người lại, nhìn chiếc nhẫn trong tay Lưu Vân nói.
-Mặc dù ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi đừng quên, ngoại hiệu của ta, là Trộm Thánh.
Lưu Vân một cái tay nắm chiếc nhẫn, một cái tay khác nắm lấy Thái Cực đồ, dương dương đắc ý nói:
-Không có Thánh vật, ngươi chỉ là một Địa Ngục cấp, còn tư cách gì cảm giác ưu việt, đẹp trai hơn trước mặt ta?
----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!