- Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Đừng nói Cổ giáo sư nhìn không hiểu, ngay cả Khương Nghiên xem chiến đấu trực tiếp, lông mày cũng nhăn lại.
Hắn tự nhiên biết Chu Văn không có Hư Không Chân Nguyên, nhưng đến thời điểm này, lại không triệu hoán ra Phối sủng gì, còn liều mạng với tam đại Thánh đồ, không tìm cơ hội chạy trốn, điều này hiển nhiên không phải phong cách Chu Văn.
-Lão Chu sẽ không nghĩ lầm hắn cũng giống như ta, có được Bất Tử thân chứ?
Lý Huyền cà lơ phất phơ, vừa cười vừa nói.
Người khác không hiểu rõ Chu Văn, hắn lại biết rõ rành rành, kẻ giống Chu Văn, nếu thật sự có nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ chạy nhanh hơn so bất kỳ ai khác, không thể chết chung với kẻ địch.
Nếu Chu Văn làm vậy, khẳng định có tính toán gì đó, cho nên Lý Huyền tuyệt đối không lo lắng.
Ý nghĩ của Phong Thu Nhạn, Minh Tú và Lý Huyền không khác lắm, bọn hắn đều tin Chu Văn một cách mù quáng, cho nên bọn hắn cũng cho rằng, Chu Văn căn bản đang dự mưu, hiện tại bày ra thế yếu chẳng qua là dụ địch mà thôi.
-Các ngươi không nghĩ biện pháp gì giúp hắn hay sao?
Hạ Huyền Nguyệt nhìn về phía mấy người Lý Huyền, nàng hơi nghi hoặc một chút, bọn gia hỏa này có phải “Anh em cây khế” hay không, đã sớm ngóng trông Chu Văn chết rồi.
Bằng không Chu Văn quyết chiến lâu như vậy, bọn hắn lại không cuống cuồng, hoàn toàn không nghĩ biện pháp đi hỗ trợ.
Thậm chí Lý Huyền cái tên kia, gương mặt còn hưng phấn, tựa như Chu Văn bị xử lý, hắn rất sướng vậy.
-Giúp hắn? Tại sao phải giúp hắn? Chu Văn kẻ như vậy, căn bản không cần người khác hỗ trợ.
Lý Huyền cười mỉm nói.
Hạ Huyền Nguyệt đánh giá Lý Huyền, nhưng trong lòng đang phán đoán, câu nói này của Lý Huyền rốt cuộc có ý gì.
Có phải cảm thấy bản thân Chu Văn có thể giải quyết, hay ước gì Chu Văn đi chết đây?
Nhưng tình huống bây giờ của Chu Văn không hề lạc quan, có thể nói đã đến sống chết trước mắt, cái này khiến Hạ Huyền Nguyệt đoán, nàng cảm thấy khả năng sau lớn hơn.
-Thành trì còn chưa xây dựng, nội bộ đã xung đột nghiêm trọng như vậy rồi?
Hạ Huyền Nguyệt thầm nghĩ.
-Huấn luyện viên chẳng qua đang luyện tập mà thôi, không cần hỗ trợ.
Lời của Phong Thu Nhạn, khiến Hạ Huyền Nguyệt càng thấy nội bộ tranh đấu đáng sợ thế nào, đã đến thời điểm này, còn luyện đao cái mẹ gì? Có kiểu luyện đao thế này sao? Không thèm nói dối, hay đã lười che giấu.
-Tục ngữ nói quả nhiên không sai, sư phụ dạy hết cho đệ tử sẽ chết đói, đồ đệ này còn chưa xuất sư, đã ngóng trông lão sư chết sớm rồi!
-Huấn luyện viên vẫn đang chơi thoải mái, chờ hắn chơi chán rồi, , chuyển bại thành thắng chẳng qua là chuyện trong chớp mắt.
Minh Tú cũng nói theo.
-Đã đến nước này, còn trong chớp mắt có thể chuyển bại thành thắng, lời này có thể chấp nhận được sao?
Nội tâm Hạ Huyền Nguyệt thay Chu Văn cảm giác không đáng, ánh mắt nhìn về phía mấy người, trong đó có Tần Trăn.
Nàng biết Tần Trăn luôn luôn coi bản thân là đệ tử Chu Văn Phong Thu Nhạn cùng Minh Tú chỉ có thể coi là nửa đệ tử, nàng lại là đệ tử chân chính, có lẽ nàng sẽ không giống ba người Lý Huyền kia, vô tình như vậy.
Thấy Hạ Huyền Nguyệt nhìn, trong mắt Tần Trăn tràn đầy vẻ sùng bái, hơi kích động nói:
-Chu Văn học trưởng hẳn thông qua thực chiến, dạy ta chỗ tinh túy của Thiên Ngoại Phi Tiên, vì để ta có thể xem hiểu, mới cố ý không dùng hết toàn lực, học trưởng thật dụng tâm lương khổ, giống năm đó hắn đưa ta bản bút kia kia.
Vẻ mặt Hạ Huyền Nguyệt cổ quái nhìn Tần Trăn, cũng không biết nàng rốt cuộc nói thật hay đang diễn trò.
Nếu nói nàng đang diễn trò cũng thôi đi, nhưng nàng thoạt nhìn xuất phát từ nội tâm, thấy thế nào cũng không giống giả.
Nhưng nếu nói nàng không phải diễn kịch, nói ra những lời này cũng quá giả đi, trừ phi đầu óc nàng bị hư, mới có thể nói như vậy.
-Hiện tại Chu Văn sắp bị chém giết đi, còn vì dạy học cố ý chưa dùng hết toàn lực, ngươi ngốc thật hay giả ngốc?
Trong nội tâm Hạ Huyền Nguyệt đối với phán đoán bản thân cũng hơi hoài nghi, không khỏi lại cẩn thận đi chiến đấu trực tiếp.
Bốn người Lý Huyền đều nói Chu Văn đang cố ý giấu dốt, nhưng Hạ Huyền Nguyệt bất luận nhìn thế nào, đều cảm thấy Chu Văn sắp bị chém, làm gì có dáng vẻ bị giấu dốt.
-Bốn người này thật ngốc, hay muốn Chu Văn đi chết đây?
Ngược lại Hạ Huyền Nguyệt không nhìn ra, Chu Văn còn đường sống nào.
-Triệu hoán Phối sủng…. Triệu hoán Phối sủng…. Triệu hoán Phối sủng…
Trong mắt Cổ giáo sư tràn đầy tơ máu, trán nổi gân xanh, hai tay ấn trên bàn, cả người đều đứng dậy, dắt cuống họng đang gầm thét.
Hắn không muốn làm độc nãi, càng không muốn độc chết Chu Văn, nhưng mẹ nó, hôm nay cũng tà môn, mắt thấy Tặc Vương sắp bị giết chết, vẫn không chịu triệu hoán Phối sủng.
Cái này không hợp với lẽ thường, cái này không hợp logic, hiện tại Cổ giáo sư cũng sợ bản thân, trước kia người ta nói hắn là độc nãi, hắn đều không để trong lòng, nhưng bây giờ, hắn không cách nào nói rõ lý do tại sao cho tới bây giờ Tặc Vương còn không chịu triệu hoán Phối sủng, đó căn bản là chuyện không thể nào.
-Trừ phi…
Âm thanh Cổ giáo sư khàn khàn, bởi quá nhiều tơ máu, tròng mắt trắng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, cả người thoạt nhìn đều dữ tợn dọa người, nhưng nội tâm của hắn lại vô cùng bàng hoàng lo lắng:
-Chẳng lẽ. . . Ta chính là độc nãi. . .
Vô luận người có thể quan sát trận chiến, hay người không thể nhìn phải xem phân tích siêu chậm, hiện tại gương mặt đều không hiểu, bọn hắn đều không rõ ràng, vì sao lại thế.
-Nãi lực của Cổ giáo sư cũng quá mạnh đi, Tặc Vương bị dính đòn rồi!
-Cổ giáo sư. . . Cổ gia. . . Ta van ngươi. . . Đừng nói triệu hoán Phối sủng. . .
-Van cầu ngươi, đừng Nãi ——!
-Xong xong, xong rồi, nãi pháp của Cổ giáo sư, Tặc Vương cũng không che được, lần này chết chắc!
-Tặc Vương bị nãi lực ếm rồi, đây là tiết tấu chết bất đắc kỳ tử, khẳng định không thể triệu hoán Phối sủng ra ngoài, nói không chừng những Phối sủng kia đã bãi công tạo phản.
-Độc nãi giáo thụ. . . Danh bất hư truyền. . . Đáng tiếc Tặc Vương tốt đẹp kia. . . Haiz. . .
Có nữ nhân vẫn luôn ủng hộ Tặc Vương, đều sắp muốn khóc, đều khóc trong bình luận yêu cầu Cổ giáo sư đừng nãi nữa.
-Ta không phải độc nãi. . . Ta không phải. . .
Nội tâm Cổ giáo sư cũng sụp đổ, thần trí đã hơi mơ hồ, lại thoáng nhìn qua lời bình luận trên mạng xã hội, hai tay án lấy màn hình lớn dùng để tiếp sóng, đập màn hình lớn kêu vang vang, hình ảnh đều lắc lơ một cái, đồng thời tê tâm liệt phế quát:
-Triệu hoán Phối sủng cho ta!
-Xong!
Người được chứng kiến được uy lực độc nãi của Cổ giáo sư, lúc này trong lòng đều chợt lạnh.
Cổ giáo sư liều mạng như vậy, Tặc Vương không chết thật có lỗi với cái hét vừa rồi của hắn.
Bành!
Thân thể Chu Văn lần nữa bị quyền trượng Lão K đánh trúng,m thân thể không bị khống chế bay về phía một bên, mà nơi đó, Cửu Dương và Tiêu đã vận sức chờ công kích, nắm đấm như Thái Dương, nhất chỉ như ngón tay Ma Thần, cơ hồ đánh về phía Chu Văn đã mất trọng tâm kia, công kích của hai người đã gần trong gang tấc.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!