- Xong!
Thấy loại tình huống này, tinh thần Cổ giáo sư lập tức từ trên cao rơi xuống thung lũng, cơ hồ muốn đập nát đài truyền hình.
Đến người xem cũng nản lòng thoái chí, đều cảm thấy Tặc Vương cứ thế chết, thực sự không đáng giá, rõ ràng có Phối sủng mạnh mẽ như vậy, lại để đó không cần, cứ như vậy biệt khuất chết đi, thực sự để người ta rất không cam tâm.
-Ai!
Hạ Huyền Nguyệt âm thầm thở dài, nàng đối với Chu Văn vẫn có chút hảo cảm, nguyên bản còn muốn hợp tác với Chu Văn, hiện tại xem ra không còn cơ hội nữa.
Nhưng ngay khi Chu Văn sắp bị Cửu Dương và Tiêu đánh trúng trong sát na, thân thể của hắn đột nhiên quỷ dị vươn mình một cái.
Tựa như vừa mới tỉnh mộng lại, vươn mình duỗi lưng mệt mỏi.
Động tác thoạt nhìn lười biếng và tùy ý này, lại lập tức tránh né công kích gần như trong gang tấc của Cửu Dương và Tiêu kia, đồng thời cũng khiến Lão K đằng sau truy kích mất đi mục tiêu.
-Có gì đó không đúng!
Nhìn bộ dáng vừa rồi của Chu Văn, Khương Nghiên tự lẩm bẩm.
-Trò hay sắp bắt đầu!
Chung Tử Nhã ngồi trong thạch đình, dựa vào lan can đá, một cái tay cầm cán điếu thuốc, một tay khác cho cá ăn, tiện tay thả vào hồ.
-Ồ! Khí thế tên kia, hình như trở nên hơi kỳ quái!
Hạ Lưu Xuyên cũng bén nhạy cảm giác được cái gì.
-Tựa hồ, sắp có việc hay phát sinh.
Trương Xuân Thu nheo mắt lại nói.
Lão K và Cửu Dương, lần nữa xông lên vây công Chu Văn, Tiêu một bên khác, thân hình giống ảo ảnh, lập lòe trong không gian, không ngừng bên trong không gian vặn vẹo công kích, theo từng góc độ không thể tưởng tượng nổi công kích bộ phận yếu hại Chu Văn.
Chu Văn bây giờ, trên thân lại phảng phất hoàn toàn không có khói lửa, trước đó Thiên Ngoại Phi Tiên, mặc dù phiêu dật, nhưng ít nhiều vẫn mang theo ba phần bá đạo.
Cũng không phải Chu Văn luyện không tốt, cũng không phải nói bá đạo không đúng, kỹ năng nguyên thủy nhất của Chu Văn đã có bảy phần bá đạo, đây là trời sinh tự mang, một đường luyện đến bây giờ, muốn cải biến thực sự quá khó khăn.
Nhưng Chu Văn lại hoàn toàn từ bỏ, bây giờ không nhìn ra bất kỳ chút bá đạo nào, đừng nói bá đạo, ngay cả thất tình lục dục trong thế tục, phảng phất đều không chút quan hệ nào với Chu Văn.
Trong lúc Chu Văn phất tay, như Tiên Nhân không dính chút khói bụi nào, có một loại thoát tục không nói nên lời.
Ba người Cửu Dương, Tiêu và Lão K đều công kích mãnh liệt như vũ bão, nhưng đến trước mặt Chu Văn, tựa hồ biến thành gió nhẹ mưa phùn, những công kích mãnh liệt kia, không biết tại sao lại trở nên cực kỳ yếu đuối, bị Chu Văn tuỳ tiện hóa giải.
-Đây là…
Thấy cảnh này, con ngươi Thánh Thần đột nhiên co vào, cảm xúc bên trong âm thanh lại sắp không khống chế được, không tự chủ nâng cao âm thanh.
Chẳng qua Thánh Thần còn không dám xác định, đây có phải sự thật không, cho nên hắn mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chặp Chu Văn.
Mọi người đều cảm giác thế công ba người Cửu Dương đến trước mặt Chu Văn, không biết tại sao đột nhiên mềm nhũn, nhưng lại cẩn thận xem xét, sẽ phát hiện công kích bọn hắn vẫn không hề yếu, vẫn mạnh mẽ như vậy, loại cảm giác mềm nhũn yếu đuối kia chỉ là giả tượng.
Mà người tạo thành loại giả tượng này, chính là Chu Văn.
-Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cổ giáo sư ngơ ngác nhìn hình ảnh pha quay chậm, Chu Văn không triệu hoán Phối sủng, nhưng không hề bị giết, chẳng những không bị giết, hơn nữa còn chiếm cứ thượng phong.
Đúng, chính là chiếm cứ thượng phong, mắt thường có thể thấy ưu thế.
Vô luận ba người Cửu Dương công kích cường liệt thế nào, trước mặt Chu Văn đều để người ta sinh ra một loại cảm giác cổ quái, Chu Văn đang chơi với bọn họ mà không phải liều mạng tranh đấu.
Loại cảm giác này tựa như một nhà vô địch quyền anh tham gia gameshow truyền hình, nguyên bản có minh tinh võ thuật nhất định đòi mời nhà vô địch kia lên lôi đài thi đấu.
Nhà vô địch quyền anh tự nhiên không thể nghiêm túc đi đánh, chỉ vì tham dự gameshow này mà chơi đùa, cho nên cho người ta loại giả vờ nghiêm túc lại bất đắc dĩ này.
Hiện tại Chu Văn cho người xem cảm giác như vậy, cường giả cường đại như Cửu Dương và Tiêu, trước mặt Chu Văn lại khiến người ta cảm giác rất nghiệp dư.
-Tại sao lại như vậy!
Cổ giáo sư ngồi về ghế, ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này phát sinh, trong lòng không biết có tư vị gì.
-Làm sao cảm giác. . . Tặc Vương thoạt nhìn vô cùng. . . Vô cùng. . .
Một người suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra từ nào để hình dung trạng thái hiện tại của Tặc Vương.
-Tiên!
Một người bỗng nhiên tiếp lờ.
-Đúng! Chính là Tiên, Tặc Vương làm sao đều không thấy giống Tặc, toàn thân phảng phất bốc lên một cỗ Tiên khí…
Người lúc trước kia vỗ đùi, kêu to nói.
-Thật vậy, nhất cử nhất động của hắn, đều có loại cảm giác xuất trần, tựa như Tiên Nhân không nhiễm bụi trần.
-Ta đi, đánh nhau phiêu dật đến mức này, ta chỉ thấy qua Tặc Vương thôi!
Lão K đập một trượng tới, thân hình Chu Văn theo trượng lay động, theo quyền trượng mà động, Trúc đao trong tay hắn nhẹ nhàng gẩy lên, quyền trượng kia như không bị khống chế chuyển sang góc độ khác.
Mà nơi đó, Cửu Dương một quyền vừa vặn oanh tới, đụng vào quyền trượng, phát ra tiếng nổ tung kinh thiên, sinh ra sóng xung kích như quang văn sóng nước, tốc đô cao khuếch tán bốn phía, tất cả đồ vật tiếp xúc với sóng xung kích, đều bị đợt xung kích chấn vỡ, đồng thời hòa tan thành dung nham, thân thể Lão K bị đánh nhanh chóng lùi về phía sau, tiếp mặt đất, khiến mặt đất đụng thành cái hố to, tay nắm quyền trượng run lẩy bẩy, sắp không cầm nổi, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Một tay Tiêu như đao từ phía sau lưng chém về phía cổ Chu Văn, mà cái tay còn lại, từ trong không gian vặn vẹo vung ra, năm ngón tay như lưỡi móc, đâm về phía bụng Chu Văn.
Chu Văn không quay đầu lại, tay trái dùng vỏ đao áp chế va chạm, đụng vỡ tay phải như móc sắt của Tiêu, đồng thời mượn lực lượng va chạm, tốc độ cao bắn lên.
Bởi mượn lực lượng Tiêu, tốc độ vỏ đao bắn lên rất nhanh, Chu Văn nắm vỏ đao nhất chuyển, giống vác vỏ đao lên vai.
Nhưng mũi đao nhọn lại vừa vặn nhắm ngay cổ họng Tiêu, nếu Tiêu tiếp tục xông tới, dùng tay phải trảm cổ Chu Văn, như vậy vỏ đao Chu Văn khẳng định có thể đụng vào cổ họng hắn trước.
Chu Văn lấy một địch ba, lại vân đạm phong thanh, hạ bút thành văn, phảng phất mọi cử động đều phiêu dật không gì sánh kịp.
Ba người Cửu Dương đều bị đao pháp không mang theo chút khói lửa nào kia, đùa bỡn.
-Con mẹ nó! Tặc Vương thật thành Tiên!
Đã có người kêu lên.
-Đây không phải Tặc Vương nữa… Rõ ràng là Tiên Vương…
Rất nhiều người đều biểu thị đồng ý, cái danh tự Tặc Vương này tựa hồ không cách nào phối hợp với nhân vật như Chân Tiên này được.
-Cái này. . . Đây là Mạt Thế cấp ý cảnh của Tiên tộc. . . Đại La Chân Tiên. . . Hắn một nhân loại. . . Lại có thể chạm tới ý cảnh tối cao của Tiên tộc. . . Mặc dù chỉ mới chạm tới. . . Nhưng. . . Nhưng. . . Cái này sao có thể. . . Nhân loại không quan trọng. . . Một nhân loại không quan trọng. . .
Thánh Thần cuối cùng đã xác định, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
-----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!