Vụ nổ đi qua, ba người Chu Văn đều nhìn về phía gốc thực vật cùng ong mật.
Vị trí gốc thực vật trước đó đã sớm biến thành một cái hố to, gốc thực vật sinh trưởng trên sông băng cũng đã biến mất, ngay cả một chiếc lá hay một sợi dây leo cũng không để lại.
- Ong mật đâu mất rồi? không phải cứ thế mà bị đánh chết rồi chứ?
Chu Văn nhìn bốn phía, muốn tìm kiến dấu vết của con ong mật kia, hắn không tin, ong mật lại cứ thế mà chết được.
Quả nhiên, rất nhanh Chu Văn đã phát hiện được tung tích ong mật, nó chưa chết, hiện tại đang lơ lửng giữa không trung, bộ dạng hoàn toàn tỉnh táo, cánh ong sau lưng rung động, nhanh tới mức cơ hồ không thể nhìn thấy cánh.
Trong chân trước, vẫn nắm chặt lấy cái loa nhỏ, ánh mắt nhìn theo đầu phối sủng giữa không trung.
Phối sủng kia cũng nhìn chằm chằm vào ong mật, tựa như có điều kiêng kỵ, không tiếp tục phát động công kích.
Chỉ trong nháy mắt, đầu phối sủng kia như đã hạ quyết tâm, lần nữa phát động công kích với ong mật, mà lần này, nó lại dùng Thiên Ngoại Phi Tiên của Chu Văn.
Từng đạo nguyên khí hình cung chém về phía ong mật, tựa như hóa thành thiên la địa võng, nhìn thế nào cũng cảm thấy ong mật không thể né được.
Chu Văn là người sáng tạo Thiên Ngoại Phi Tiên, tự nhiên cũng hiểu được công kích này đáng sợ đến cỡ nào, trừ phi tốc độ của ong mật vượt xa đầu phối sủng kia, nếu không chỉ có thể ngồi chờ chết.
Ngay trong lúc Chu Văn nghĩ ong mật sẽ gặp hạn, đã thấy đối phương cầm loa nhỏ đặt lên miệng, nâng quai hàm, dùng sức thổi.
Âm thanh cao vút bén nhọn từ trong loa nhỏ truyền ra, thanh âm này thực giống như tiếng kèn.
Không, không nên nói là giống, mà căn bản chính là tiếng kèn, thanh âm cao vút kia không phải nhạc khí nào khác có thể mô phỏng được.
“Phốc!”
Dưới sự bảo hộ của Sư Vực, vậy mà nghe tiếng kèn kia, Chu Văn hắn cũng không kìm được khí huyết sôi trào trong ngực, phun một ngụm máu tươi.
Tình huống của Cửu Dương cùng Tiêu còn càng thêm bết bát, mặc dù bọn hắn cũng được bao phủ trong phạm vi Sư Vực, nhưng dù sao Sư Vực cũng không phải lực lượng của bản thân bọn hắn, cho nên thương thế phải chịu càng nặng hơn Chu Văn.
Tiêu cùng Cửu Dương trực tiếp ngã xuống, ngã vào trong phế tích sông băng, không biết sống chết.
Đầu phối sủng kia cũng phun máu tươi, từ không trung rơi xuống, rơi tới mãi phía tinh cầu đang hoang tàn khắp nơi kia.
Không chỉ mấy người Chu Văn, mà ngay cả Hắc Bạch song lang cùng con quái ngư kia nghe tiếng kèn, cũng ngã phịch xuống đất, cũng không biết sống chết.
Phàm là những thứ chuyển động trên tinh cầu này, đều cùng lúc rơi xuống đất.
Ong mật rung rung hai cánh, móng vuốt còn nắm chặt loa nhỏ, có điều cũng không thổi lần nữa, ánh mát quét qua tinh cầu, tựa như đang tìm kiếm vật sống.
Chu Văn thấy tầm mắt ong mật nhìn về phía hắn, lập tức ghé vào góc chết của sông băng, thu liễm hết thảy sinh cơ cùng khí tức, chỉ mong qua mặt được đầu ong mật này.
- Thứ này rốt cục là cái quái gì vậy chứ? Tựa như còn kinh khủng hơn đầu phối sủng lúc trước đuổi giết chúng ta, phối sủng trên cái tinh cầu này đều đáng sợ tới thế sao? cũng không biết Nguyệt Độc thế nào rồi, cái tiếng kèn đòi mạng này, sẽ không khiến Nguyệt Độc chết oan chết uổng chứ a?
Chu Văn càng nghĩ càng thấy, khả năng này rất dễ xảy ra.
Ngay cả cường giả như Tiêu với cả đầu phối sủng thiên giới cấp kia còn như vậy, tiếng kèn vừa vang lập tức rơi rụng, bây giờ còn chưa biết sống chết, Nguyệt Độc đang đột phá, không chịu được kinh hãi, nếu nghe phải thanh âm này, đoán chừng rất có khả năng trực tiếp tử vong.
Coi như không chết, cũng phải tẩu hỏa nhập ma.
Đáng tiếc, giờ Chu Văn có muốn cứu Nguyệt Độc cũng không có cơ hội, tiếng kèn kia vừa vang đã trải rộng khắp tinh cầu, Chu Văn không cứu kịp.
Cửu Dương cùng Tiêu cũng không rõ sống chết, sau phát rơi đó, liền không phát thêm một động tĩnh nào khác, tám chín phần cũng không khá đi đâu được.
Chu Văn vừa giả chết, vừa sử dụng năng lực của Đế Thính theo dõi vị trí của đầu phối sủng kia, chỉ thấy nó giãy dụa đứng lên, tiếng kèn vừa rồi khiến nó chịu thương thế không nhẹ, nhưng lại không thể lấy được cái mạng của nó.
Trong lúc nó giãy dụa đứng dậy, thương thế trên người cũng theo đó mà khôi phục nhanh chóng, chờ nó bay lên không trung, đã khôi phục tới trạng thái trước khi thụ thương, thoạt nhìn như chưa từng bị thương qua vậy.
Phối sủng nhìn chằm chằm ong mật, hàn quang trong mắt ngày càng thịnh, khí thế trên người cũng ngày càng mạnh.
- Chó cắn chó, mồm đầy lông!
Chu Văn căn bản không có ý định tham chiến, hai đầu phối sủng này đều có sức chiến đấu kinh người, hắn chỉ muốn ở một bên quan sát.
Có điều hắn cũng không có tâm tư xem ai trong bọn nó sẽ thắng, hiện hắn chỉ lo lắng xem Nguyệt Độc có vấn đề gì không.
Chờ tới khi đầu phối sủng kia động, tấn công về phía ong mật. Chu Văn liền lặng lẽ đi tới vị trí chỗ Nguyệt Độc.
Nhưng hắn vừa tới chỗ đó, lại phát hiện hầm băng đã sớm sụp đổ, hóa thành băng khối đầy đấy, mặc dù không phát hiện thi thể Nguyệt Độc, nhưng đoán chừng lành ít dữ nhiều.
Dù sao Nguyệt Độc còn đang bận hấp thu lực lượng Nguyệt Tinh bồn, không cách nào động đậy, bị lực lượng như thế trùng kích, nàng không thể chịu qua.
- Ta đã tận lực, ngươi chết cũng không thể trách ta.
Chu Văn thầm than, hắn nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng vẫn không cứu được mệnh của Nguyệt Độc.
Nguyệt Độc lành ít dữ nhiều, Chu Văn cũng không có lý do gì để chiến đấu tiếp, chỉ đang nghĩ cần trốn thế nào.
Đương nhiên, Chu Văn hắn cũng không lập tức chạy trốn, giả chết dưới sông bằng chờ hai đầu phối sủng kia phân thắng bại đã rồi mới quyết định.
Hai đầu phối sủng này đều là tồn tại cực kinh khủng, một bên có thể hóa hết thảy năng lực trong thiên hạ thành của bản thân, hơn nữa còn như quái vật đánh không chết. mà đầu ong mật còn lại, vẻn vẹn chỉ dùng một tiếng loa, khiến cho Thiên giới cấp cũng không thể ngăn nổi.
Chu Văn cơ bản có thể xác định, ong mật hẳn là phối sủng ký sinh, còn cái kèn kia, rất có thể chính là thứ đã biến mất trong thần chi chiến trường.
- Cái loa nhỏ kia rốt cục là cái gì, chỉ thổi có một cái đã có thể tạo ra uy lực như thế, nếu như ong mật dùng nó để thổi một bài, uy lực sẽ còn tới mức nào?
Chu Văn nghĩ tới bọt khí sinh ra âm nhạc lúc trước.
Đó chỉ là âm nhạc không chứa bất cứ lực lượng nào, thế mà đã có thể khiến dị sinh vật dồn dập tự sát, nếu âm nhạc đó được tạo ra bởi cái loa nhỏ kia, Chu Văn thực sự không đoán được sẽ dẫn tới hậu quả như nào.
--------------
Phóng tác: xonevictory
Cực lực đề cử: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện với nội dung mới, hay, hài, cuốn vcl