Phối sủng vẫn còn kiên trì, trên thân bắn ra từng đạo Lạc Bảo Kim Tiền, thế nhưng Lạc Bảo Kim Tiền cũng không cách nào tiêu trừ ảnh hưởng kia.
Lạc Bảo Kim Tiền bay ra ngoài, cũng bị ong mật tùy tiện né tránh.
Bành!
Lại một tiếng vang thật lớn, cái chân còn lại của Phối sủng kia cũng quỳ trên mặt đất, hai tay án lấy đại đại phá toái, nghiến răng liều mạng gào thét giãy dụa, dù thế nào cũng không thể đứng lên.
Con mắt của nó đã vặn vẹo, nước mắt như to nhỏ xuống.
Mà một màn quỷ dị cũng theo đó phát sinh, thân thể bạch ngọc của Phối sủng kia bắt đầu dâng lên hắc diễm khí.
Mỗi một tấc thân thể nó đều tán phát ra khói đen trong suốt, hắc khí kia như có như không, giống như tử khí đến từ U Minh, tản ra khí tức báo hiệu điềm xấu.
Theo hắc khí kia bốc lên, Phối sủng cường đại kia lại dần dần mất sinh cơ, Nguyên khí trên người nhanh chóng suy yếu.
Thân thể như bạch ngọc kia cũng đang thay đổi trở nên già yếu khô quắt, chẳng qua trong chốc lát, thân thể Phối sủng kia từ thanh niên biến thành lão niên, thân thể bạch ngọc xuất hiện rất nhiều nếp nhăn che kín thân thể, nguyên bản màu trắng dần dần ố vàng, như chí bảo trải qua vô tận tuế nguyệt.
Ba người Chu Văn nhìn xong vô cùng lo sợ, đều mừng thầm bọn hắn đều không quỳ xuống, bằng không bọn hắn đã sớm chết rồi.
Nhưng coi như hiện tại Âm Phù tinh linh tạm thời có thể chống đỡ âm thanh kia của ong mật, đám người Chu Văn vẫn không chạy thoát, chờ Phối sủng kia vừa chết, đoán chừng kế tiếp sẽ đến phiên bọn hắn.
Mặc dù Chu Văn đã quyết định đặt cửa trên thân ong mật, nhưng nhìn thấy tình huống này, trong nội tâm càng không chắc, thậm chí xúc động muốn trợ giúp Phối sủng kia, lợi dụng nó kéo dài thời gian chạy trốn.
Có điều Chu Văn cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ này, đại quân Âm Phù tinh linh không phải thật sự có thể chống lại tiếng kèn kia, coi như hắn giúp đỡ Phối sủng kia, chưa chắc có thể lật lên bọt nước gì, ngược lại có thể chọc giận ong mật kia.
Có lẽ nguyên bản ong mật không muốn mạng bọn hắn, nếu hắn vậy ngược lại khéo quá hóa vụng.
Mà trong đáy lòng Chu Văn còn tính toán cái khác, nếu đến lúc đó ong mật thật sự đẩy bọn hắn vào chỗ chết, Chu Văn khẳng định sẽ quỳ xuống.
Đến lúc đó Mệnh cách của hắn tám chín phần mười sẽ không ngồi yên, dù sao đây không phải hắn quỳ, mà bị buộc quỳ xuống, dùng tính tình của Vương Chi Thán Tức, làm sao có thể nhẫn nhịn.
Đến mức lực lượng Vương Chi Thán Tức có thể chống lại tiếng kèn kia hay không, cái này Chu Văn cũng không rõ, đến lúc đó phải xem ý trời thế nào rồi.
-Xem ra hôm nay chúng ta tám chín phần mười đều phải chết chỗ này.
Cửu Dương nhìn thoáng qua Chu Văn nói:
-Cả đời này ta không có gì truy cầu, cũng không có tâm nguyện gì, tiếc nuối duy nhất chính là không thể tự tay đánh bại ngươi.
-Hiện tại đến lúc nào rồi, ngươi còn nghĩ những thứ này, tốt nhất nên nghĩ thế nào giữ mạng đi.
Chu Văn hơi bó tay, không biết đây là loại người gì, đến lúc này lại nghĩ đến chuyện này.
-Cũng bởi hiện tại sinh tử khó dò, nói không chừng lập tức chết ngay, nếu hiện tại không nói rõ, chết cũng không thoải mái.
Cửu Dương nói.
Chu Văn nghĩ thầm:
-Người đã chết, làm sao có thể thống khoái? Ta đến bây giờ vẫn chưa từng nghe nói, người nào chết vẫn có thể thống khoái.
-Tiêu, ngươi có ý kiến gì hay không?
Chu Văn lười để ý tới Cửu Dương, quay đầu nhìn Tiêu hỏi.
Tiêu nhíu mày trầm tư một lát, sau đó vẻ mặt thành thật nói:
-Có cái gì muốn nói cứ nói đi, chưa chắc không phải một loại giải thoát.
Chu Văn càng thêm im lặng, lại hỏi Cửu Dương và Tiêu:
-Ngược lại đều sắp phải chết, các ngươi có thể nói cho ta biết, Âu Dương Đình bị các ngươi bắt còn sống không? Tại sao các ngươi muốn bắt hắn?
Tầm mắt Chu Văn chủ yếu nhìn chằm chằm Cửu Dương, cảm giác cái tên này còn tương đối đáng tin cậy, đến loại thời điểm này, cũng có thể nói dăm ba câu thật, còn Tiêu kia, coi như đến thời điểm chết thật, Chu Văn cũng không dám tin lời hắn nói.
-Sống sót, cái khác ngươi đừng hỏi ta, ta không biết.
Chu Văn thấy Cửu Dương thoạt nhìn không giống nói láo, trong lòng không khỏi vui vẻ, chỉ cần còn sống, vậy sau này vẫn còn cơ hội cứu hắn.
Mà nghe ý của Cửu Dương, tựa hồ Tiêu biết nhiều hơn một chút, thế là Chu Văn lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu.
Tiêu nói mà không có biểu cảm gì:
-Chuyện liên quan đến Thánh địa, cho dù chết, ta vẫn giữ trong bụng, huống chi hiện tại chúng ta chưa chắc đã chết.
-Ngươi có biện pháp?
Con mắt Cửu Dương và Cửu Dương đều sáng lên.
-Rất đơn giản, chỉ cần con ong mật kia không muốn giết chúng ta, chúng ta tự nhiên không cần chết.
Tiêu lạnh nhạt nói.
-Cái này cần ngươi nói, ta cũng biết.
Chu Văn hơi bất đắc dĩ, đành phải đến hỏi Cửu Dương:
-Cửu Dương, đám Thánh đồ các ngươi từ đâu tới? Tại sao phải khăng khăng bán mạng cho Thánh địa? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ qua, Thánh địa đang nô dịch đồng loại các ngươi sao?
Cửu Dương lắc đầu nói:
-Cái gọi là đồng loại, đều là sinh mạng thể có hình thù giống nhau thôi, so với sinh vật khác có gì khác biệt? Sống chết liên quan gì đến chúng ta?
Mặc dù Chu Văn không đồng ý với thuyết pháp này của Cửu Dương, có điều đứng trên góc độ Cửu Dương suy nghĩ, hắn nói cũng không phải không có đạo lý.
Thánh đồ từ nhỏ được Thánh địa bồi dưỡng, hoàn cảnh cuộc sống không giống nhau, không có lòng trung thành với cộng đồng nhân loại cũng rất bình thường.
Chu Văn còn muốn hỏi cái gì, lại đột nhiên nghe được một tiếng thét dài, chỉ thấy Phối sủng kia đang ngửa mặt lên trời gào thét, mà thân thể của nó, đã đến mức đèn cạn dầu, trong ánh mắt chảy ra đã không phải là nước mắt, mà là một loại huyết dịch trong thân thể, mà huyết dịch đã gần như chảy khô.
Bởi đây là Phối sủng, nếu đổi thành Dị thứ nguyên sinh vật khác, nói không chừng đã chết từ lâu.
Sau một tiếng thét dài này, Phối sủng kia đã hoàn toàn mất đi sức chống cự, bị lực lượng âm nhạc lôi kéo, đầu trực tiếp đâm vào đại địa.
Dưới một gõ này, thân thể của nó trong nháy mắt tan rã, đại bộ phận thân thể đều biến thành khói đen bay lên, hắc khí kia ngưng hết thành hình dạng trên không trung, mơ hồ có bộ dáng Phối sủng kia khi còn sống, sau đó từ từ bay lên bầu trời, chậm rãi tiêu tán.
Vị trí nguyên bản của Phối sủng kia có một vật rơi xuống, đó là một viên thể kỳ quái, tinh thể kia có rất nhiều mặt, trên mặt có khắc một ít đồ án quỷ dị.
Chu Văn nhìn thấy những đồ án kia rất quen mắt, nhìn kỹ, trong đó có một đồ án Lạc Bảo Kim Tiền, một đồ án là quái vật điện từ, còn mấy cái đồ án có rất nhiều đường cong chưa hoàn chỉnh, nhưng những đường cong kia ẩn chứa ý cảnh lại mơ hồ giống Thiên Ngoại Phi Tiên và Quỹ Tích thân pháp.
-Đây là Thiên Tai hóa bản nguyên của Phối sủng kia?
Chu Văn nhìn chằm chằm viên tinh thể kia, thầm nghĩ.
----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!