Chu Văn lập tức bị hù vong hồn đại mạo, một bên toàn lực lui lại, một bên mệnh lệnh Hoàng Kim Đàn Hạc tập hợp mấy chục vạn Âm Phù tinh linh, muốn chống lại tiếng kèn của ong mật.
Có điều trong lòng Chu Văn cũng rõ, coi như lực lượng của mấy chục vạn Âm Phù tinh linh và Hoàng Kim Đàn Hạc cũng không thể chống lại ong mật, dù sao đó chính là lực lượng có thể tùy tiện giết chết Thiên Giới cấp sinh vật.
Trong lòng Chu Văn đã có giác ngộ muốn quỳ xuống, chỉ có thể ký thác hi vọng trên Vương Chi Thán Tức.
Nhưng tiếng kèn vang lên, Chu Văn lại ngây ra một lúc, bởi lần này tiếng nhạc mà ong mật thổi lại không giống từ khúc trước đó Chu Văn nghe.
Nếu trước đó Chu Văn nghe từ khúc là Tử Thần triệu hoán, tràn đầy bi thương ai oán, như vậy từ khúc hiện tại hắn nghe được, hoàn toàn không có chút nào bi thương, thậm chí cho người ta cảm giác vui mừng phấn khởi.
Âm nhạc vui buồn hai thái cực này, lại diễn tấu trong một nhạc khí, quả thực khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Mà bên trong nhạc khí của ong mật, Chu Văn cũng không cảm giác được xúc động muốn tự sát, mặc dù Nguyên khí trong thân thể theo âm nhạc xao động, nhưng không phải loại xao động tự bạo kia, mà một loại xúc động không nói rõ được cũng không tả rõ được, Nguyên khí trở nên sôi nổi dị thường, loại sôi nổi này lại không tạo thành tổn thương đối với thân thể Chu Văn.
Nhưng trong âm nhạc này, thân thể Chu Văn lại bị giam cầm, đừng nói thuấn di, ngay cả di chuyển của mười phần khó khăn.
Cũng may Chu Văn không cảm giác lực lượng kia muốn kéo thân thể hắn quỳ xuống, có điều nghĩ lại, lại cảm thấy thế này ngược lại càng thêm không ổn.
Nếu quỳ xuống, nói không chừng có thể kích phát Vương Chi Thán Tức, hiện tại không thể quỳ xuống, đây chẳng phải không cách nào kích phát Vương Chi Thán Tức? Ngay cả át chủ bài cuối cùng cũng không cách nào dùng tới.
Thời điểm Chu Văn đang nghĩ ngợi, đã thấy ong mật kia thổi kèn, quay người bay chậm về một phương hướng.
Trong lòng Tiêu, Cửu Dương và Chu Văn đều vui vẻ, nếu ong mật này không tính toán muốn mạng của bọn hắn, cứ như vậy rời đi, bọn hắn cũng có thể nhặt về một cái mạng.
Nhưng ong mật quay đi đồng thời, thân thể bọn hắn lại không bị khống chế, đi dọc theo phương hướng ong mật bay đi.
Hoàng Kim Đàn Hạc dẫn đầu lấy mấy chục vạn Âm Phù tinh linh hợp tấu, nhưng căn bản không ảnh hưởng tới từ khúc của ong mật kia, dù sao từ khúc này hoàn toàn không giống, trước kia Chu Văn hoàn toàn chưa nghe qua từ khúc này, hiện tại học cũng không kịp.
-Nó rốt cuộc muốn làm gì?
Trong lòng Chu Văn kinh nghi bất định, cũng không biết rốt cuộc đây là phúc hay họa.
Nếu ong mật thật muốn giết bọn hắn, trực tiếp thổi từ khúc ban đầu kia là được, nó tựa hồ không cần thiết làm thế.
Nhưng nếu nói ong mật không muốn giết bọn hắn, trực tiếp thả bọn hắn là được, tại sao muốn thổi một từ khúc này?
Ba người bị ép đi theo tiểu ong mật, bởi lực lượng âm nhạc kia giam cầm, bọn hắn chỉ có thể đi trên mặt đất, không cách nào bay lượn.
Viên tinh cầu này trải qua đại chiến vừa rồi, khắp nơi đều là phế tích sông băng đứt gãy và nham thạch vỡ vụn, bọn hắn một đường đi lên phía trước, cũng không thể thay đổi hướng đi, thỉnh thoảng sẽ đụng vào khối băng và nham thạch, thậm chí rớt xuống sườn đồi.
Cũng may thể chất ba người bọn hắn vượt trội, chỉ hơi chật vật một chút mà thôi, không bị thương quá lớn.
-Các ngươi nói xem, ong mật này rốt cuộc muốn mang chúng ta đi đâu? Nó không phải muốn vứt chúng ta đến sào huyệt, làm thức ăn dự trữ chứ?
Vẻ mặt Cửu Dương cổ quái nói.
Chu Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy Cửu Dương nói lời này không đáng tin cậy, nhưng nghĩ tỉ mỉ lại, tựa hồ có chút đạo lý.
Ong mật không phải Phối sủng kia, nó không có năng lực thôn phệ siêu cường, nó đều không thể trực tiếp thôn phệ tiêu hóa Phối sủng và Thiên Tai hóa bản nguyên kia, càng không thể trực tiếp nuốt bọn hắn.
Trước tiên bắt bọn hắn về làm lương thực dự trữ, tựa hồ cũng có đạo lý.
-Vị Thánh Thần kia nhà các ngươi, nếu thần thông quảng đại như vậy, chẳng lẽ trước khi các ngươi đến không lưu lại hậu thủ gì cho các ngươi sao?
Chu Văn hỏi.
-Nếu có thủ đoạn gì, chúng ta sớm đã dùng, còn chờ tới bây giờ làm gì?
Tiêu bĩu môi một cái nói:
-Có điều đến bây giờ, ta thấy ong mật này có lẽ không có ác ý đối với chúng ta, ít nhất đối với ta và Cửu Dương, hẳn không có ác ý.
Chu Văn nghe xong rất buồn bực, Tiêu nói không sai, ban đầu ong mật kia tựa hồ nhắm vào Chu Văn, Tiêu và Cửu Dương chẳng qua bị ảnh hưởng thôi.
-Chu Văn, trên người ngươi có phải có thứ gì đặc biệt hấp dẫn ong mật kia hay không?
Tiêu nhìn Chu Văn hỏi.
-Trên người ta thật sự có cái gì quan trọng, ngươi cảm thấy nó sẽ không trực tiếp tới cướp sao?
Chu Văn tức giận nói.
Tiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy Chu Văn nói cũng đúng, nếu ong mật thật sự coi trọng đồ vật gì trên người Chu Văn, trực tiếp giết chết Chu Văn rồi cướp là được, không cần thiết phiền toái như vậy.
-Không phải nhìn đồ vật, chẳng lẽ nhìn trúng ngươi?
Tiêu đi thân bất do kỷ đi lên phía trước, một bên nghiêng mắt dò xét Chu Văn, tựa hồ biết rõ ràng, Chu Văn có cái gì có thể hấp dẫn ong mật kia.
Cửu Dương nghe Tiêu, dường như bừng tỉnh đại ngộ nói:
-Nếu ong mật kia chính là Phối sủng tinh cầu này, như vậy nguyên bản năng lượng tinh cầu này đều cung cấp cho nó, kết quả bị Phối sủng kia hút đi một nửa, để nó không cách nào tiến hóa. Hiện tại nó có phải chọn trúng Chu Văn hay không, muốn lợi dụng thân thể Chu Văn ký sinh…
Chu Văn nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt, lời này của Cửu Dương tựa hồ có khả năng.
Tưởng tượng ong mật kia tiến vào thân thể hắn, chậm chạp gặm sạch thân thể hắn, Chu Văn không khỏi rùng mình một cái.
-Không thể nào! Luận đẳng cấp thể xác, các ngươi so với ta mạnh hơn nhiều, coi như nó muốn ký sinh, cũng ký sinh lên thân các ngươi, hẳn không tới phiên ta.
Chu Văn nói.
-Vậy cũng không nhất định, nói không chừng ong mật thích loại thiên phú dị bẩm như ngươi.
Tiêu tiếp lời.
-Mẹ ngươi, thiên phú dị bẩm cái gì, ta chỉ là một người bình thường…
Chu Văn vội vàng nói.
-Người bình thường sao?
Cửu Dương và Tiêu đều liếc mắt nhìn nhau.
Bọn hắn lại không cho rằng như vậy, lực lượng lĩnh vực của Chu Văn rõ ràng vẫn chưa đạt tới trình độ Thiên Giới cấp, thậm chí còn chưa tới Địa Ngục cấp, nhưng lực lượng của hắn lại có thể chống lại Thiên Giới cấp, hơn nữa không chỉ có một lĩnh vực.
Càng đáng sợ chính là, trên người hắn hoàn toàn không nhìn thấy Thủ Hộ giả hoặc dấu vết Dị thứ nguyên sinh vật, tựa hồ là một người thuần khiết tấn thăng Thiên Tai cấp.
Nếu thế này còn gọi là người bình thường, vậy bọn hắn thật sự không biết trên thế giới này còn có người nào không bình thường.
Thời gian ba người nói chuyện, ong mật kia đã bay vào một vết nứt sông băng, ba người cũng không khống chế rơi xuống.
Bành bành bành!
Ba người ngã dưới đáy nghe nứt, tạo thành ba kẽ nứt, chờ lúc bọn hắn bò ra khỏi kẽ nứt, phát hiện ong mật đã đình chỉ thổi, nhìn xung quanh một hầm băng.
Chu Văn theo ánh mắt ong mật nhìn qua, thời điểm thấy rõ ràng cảnh tượng trong hầm băng kia, lập tức mở to hai mắt nhìn, há to miệng, kém chút kêu thành tiếng.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!