- Nguyệt Độc lại không chết!
Chu Văn thấy trong hầm băng kia, Nguyệt Độc khoanh chân ngồi, trong lòng kinh hỉ kêu thành tiếng.
Trước đó Nguyệt Độc một mực không thể động, lại trong chiến đấu bị ảnh hưởng như vậy, nguyên bản Chu Văn cho rằng nàng tám chín phần mười đã tao ngộ bất hạnh.
Không ngờ có thể nhìn thấy Nguyệt Độc, mặc dù thoạt nhìn tình huống của nàng cũng không hề tốt đẹp gì, có điều may mắn vẫn còn sống.
Nguyệt Độc khoanh chân ngồi trong kẽ nứt băng tuyết, đang vận chuyển Nguyệt Quang chi lực, tựa hồ đang chữa trị thương thể.
Thoạt nhìn bên ngoài thân thể nàng không bị thương gì, đoán chừng do quá trình tiến hóa bị quấy rầy, bị nội thương.
-Ong mật chạy đến tìm Nguyệt Độc làm gì? Chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt?
Chu Văn tâm niệm chuyển động, cũng không nghĩ ngợi nhiều được, lớn tiếng cảnh cáo Nguyệt Độc.
Nhưng âm thanh Chu Văn căn bản không thể truyền vào vết nứt băng tuyết, bởi ong mật lần nữa thổi kèn lên, âm thanh kèn vang lập tức che giấu âm thanh Chu Văn.
Đừng nói Nguyệt Độc ngồi tỏng kẽ nứt xa xa kia, coi như Tiêu và Cửu Dương đứng gần cũng không cách nào nghe rõ hắn hô cái gì.
Tiếng kèn vừa vang lên, thân thể ba người Chu Văn lần nữa bị khống chế, vô luận hắn dãy dụa thế nào, cũng khó có thể thoát khói âm thanh kia khống chế, ngay cả Thái Thượng Khai Thiên Kinh và Sư Vực đều vô dụng.
Hóa Tà của Đế Thính cũng không phát huy hiệu quả gì, khiến Chu Văn cũng không rõ, âm thanh kia rốt cuộc là lực lượng gì.
Chu Văn không tự chủ đi về phía ong mật kia, nhưng rất nhanh hắn phát hiện tình huống lần này hình như có điểm gì là lạ.
Chính hắn bị âm thanh khống chế đi đến vị trí ong mật, nhưng Tiêu và Cửu Dương cũng không đi tới, bọn hắn vẫn đứng tại chỗ.
Chu Văn thậm chí đã nhìn thấy Tiêu và Cửu Dương đang liều mạng phát lực muốn chuyển động, nhưng lại không động đậy, một mực đứng tại chỗ, giống như cây đinh bị đóng nơi đó.
-Xong, chẳng lẽ giống Cửu Dương nói, ong mật muốn coi ta là mục tiêu ký sinh?
Trên lưng Chu Văn bốc lên hơi lạnh.
Trong lòng quay đi quay lại trăm ngàn lần, thời điểm đang nghĩ ngợi thế nào mới có thể đánh cược lần cuối, đã thấy Nguyệt Độc từ trong kẽ nứt băng đi ra.
Nguyệt Độc rõ ràng cũng nhìn thấy Chu Văn, miệng mở rộng tựa hồ muốn nói cho biết Chu Văn cái gì, nhưng bởi tiếng kèn ảnh hưởng, mặc dù hai người cách không xa, Chu Văn vẫn không nghe nàng đang nói cái gì, có điều nhìn dáng dấp của nàng tựa hồ cũng rất kinh hoàng, hẳn không biết xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Chu Văn hơi hối hận bản thân không học môi ngữ, nếu biết ôi ngữ, ít nhất biết Nguyệt Độc đang nói cái gì, cũng không cuống cuồng như vậy.
Cũng may hai người đều đi về vị trí ong mật, khoảng cách càng ngày càng gần, chờ thời điểm hai người cách nhau không đến trăm mét, Chu Văn đại khái có thể nghe lời Nguyệt Độc nói.
-Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nguyệt Độc hơi kinh hoàng hỏi.
-Nói rất dài dòng.
Chu Văn cười khổ nói, vừa rối có quá nhiều chuyện phát sinh, một chốt một lát căn bản không thể nói rõ.
-Trước tiên ngươi đừng quản những thứ kia, thử trước một chút xem, có biện pháp gì có thể thoát khỏi tiếng kèn khống chế hay không?
Hiện tại Chu Văn chỉ có thể hi vọng Nguyệt Độc có phương pháp thoát khỏi tiếng kèn kia.
Trước đó Nguyệt Độc cũng là Địa Ngục cấp, sau kh hấp thu Nguyệt Tinh bồn, nếu không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hẳn đã là Thiên Giới cấp, hiện tại không biết tình huống nàng thế nào, nếu đã là Thiên Giới cấp, có lẽ có thể có biện pháp cũng khó nói.
-Đã thử qua, đều không được, thanh âm kia quá mức quỷ dị, ta dùng lực lượng Âm hệ và Không gian hệ đều vô dụng.
Nguyệt Độc lắc đầu nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, đã cách nhau không tới 50 mét, mà vẫn còn trong quá trình tiếp tục tới gần, giữa bọn hắn chính là ong mật đang thổi kèn.
-Ngay cả ngươi cũng không có cách, vậy chúng ta chỉ thuận theo ý trời, hi vọng ong mật kia không lấy mạng chúng ta.
Chu Văn thở dài nói.
Nếu hắn quả thật bị ong mật ký sinh, hiện tại Chu Văn chỉ có thể nhận mệnh, hắn chỉ hi vọng sau khi ong mật ký sinh, sẽ không trực tiếp hút khô hắn, vậy hắn còn cơ hội nghĩ biện pháp khác.
Nếu thật sự không được, Chu Văn lại đi một chuyến tới Kỳ sơn, tình nguyện ký hiệp ước không bình đẳng với Đế đại nhân, so với việc bị ong mật hút khô còn tốt hơn.
Có điều hành vi hiện tại của ong mật, vẫn để Chu Văn hơi nghi hoặc một chút.
Nếu ong mật thật sự muốn ký sinh, hẳn phải ký sinh trong thân thể một người mới đúng, vậy tại sao nó lại bắt Chu Văn và Nguyệt Độc tới.
-Chẳng lẽ con hàng này tuyển ký chủ, còn giống Hoàng Đế cổ đại tuyển phi tần, đem tất cả cung nữ tụ tập lại, so sánh cao thấp mập ốm sao?
Chu Văn nghĩ nửa ngày, cũng không rõ ràng ong mật rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc này hai người đã tới địa phương cách ong mật hết sức gần, khoảng cách giữa Chu Văn và Nguyệt Độc chỉ còn tầm hai thước, hai người cuối cùng đều ngừng lại, cứ như vậy mặt đối mặt đứng đấy.
Tiếng nhạc của ong mật cũng yên tĩnh lại, nhưng Chu Văn lại phát hiện thân thể hắn vẫn bị khống chế, khó tự do di chuyển.
-Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Nguyệt Độc nghiêm túc nhìn Chu Văn hỏi.
-Ai, ta cũng muốn biết xảy ra chuyện gì.
Chu Văn thở dài nói, mặc dù hắn một đường nhìn ong mật xuất thế, nhưng hiện tại hắn thật sự không biết ong mật này muốn làm gì.
Nguyệt Độc còn muốn nói tiếp cái gì, lại nghe một tiếng kèn kinh thiên động địa truyền đến.
Ong mật đứng ngay trên đỉnh đầu bọn hắn, cách bọn họ thực sự quá gần, một tiếng kèn này so với lần trước càng thêm to rõ hơn, giống như trực tiếp thổi vào linh hồn hắn, khiến linh hồn bọn hắn đều run sợ.
Cũng may mặc dù âm thanh này hơi dọa người, nhưng tựa hồ không có tác dụng thực tế, thân thể hai người ngoại trừ không thể động, cũng không phát sinh dị biến nào khác.
Thời điểm Chu Văn đang suy đoán ong mật rốt cuộc có ý gì, đột nhiên cảm giác có điểm gì là lạ, một vật lại tự động trong Hỗn Độn châu bay ra.
Chu Văn lập tức giật nảy cả mình, phải biết bên trong Hỗn Độn châu chính là Không gian hỗn độn, giống như một thời không khác, trừ phi bản thân Chu Văn mở ra Hỗn Độn châu, bằng không đồ vật bên trong hẳn không cách nào bị bên ngoài ảnh hưởng mới đúng.
Bây giờ lại có đồ vật từ bên trong bay ra ngoài, hiển nhiên nhận tiếng kèn ảnh hưởng, cái này khiến Chu Văn càng thêm giật mình.
Chu Văn nhìn kỹ, thấy đồ vật từ bên trong bay ra chính là một cái thẻ bài, rõ ràng chính là Thiên Hỉ lệnh của Đế Tân đưa cho hắn.
Thiên Hỉ lệnh kỳ thực là một tấm bảng hiệu bằng đá lớn chừng bàn tay, trên mặt có chữ Hỉ, lúc này Thiên Hỉ lệnh kia trôi nổi trước mặt Chu Văn và Nguyệt Độc, nguyên bản chiếc thẻ thoạt nhìn cực kỳ bình thường, bây giờ chữ Hỉ phía trên lại lập lèo ra hào quang cực kỳ quỷ dị.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!