Ánh mắt Nguyệt Độc kiên định, quyết tuyệt, quật cường, nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại ẩn giấu đi bi thương, thê lương, thoải mái, giải thoát, không bỏ, khổ sở các loại tình cảm phức tạp.
Cho dù là người có tâm địa sắt đá, thấy ánh mắt Nguyệt Độc chỉ sợ cũng bị hòa tan, bị tình cảm tha thiết kia cảm động, trong lòng sinh ra tiếc thương vô hạn.
Huống chi Chu Văn chỉ hơi trì độn, không phải người có tâm địa sắt đá kia.
-Nguyệt Độc, dừng lại, ta chưa bao giờ qua nói qua không nguyện ý. . . Mau dừng lại. . .
Tâm tình trong lòng Chu Văn khuấy động, không khỏi hô lớn.
Nguyệt Độc vẫn không chịu dừng lại, đau khổ cười nói:
-Ngươi không cần miễn cưỡng, ta nói qua, không có bất kỳ người nào có thể ép buộc ngươi làm việc ngươi không thích, tự nhiên cũng bao quát chính ta, ta không cần thương hại, càng không cần đồng tình. . .
Chu Văn thấy Nguyệt Độc đã đến rìa tự bạo, căn bản không có thời gian để hắn thuyết phục Nguyệt Độc, thế là hắn hết lớn:
-Ta bảo ngươi ngừng thì ngươi ngừng, nói lời vô dụng làm gì, cái ta muốn làm gì, chẳng lẽ chính ta không biết sao? Ta để ngươi sống, ta muốn ngươi sống, ta không cho ngươi chết, từ giờ trở đi, ta nói cái gì ngươi làm cái đấy.
Nguyệt Độc kinh ngạc nhìn, ánh mắt dần dần biến thành nhu hòa, ba động năng lượng trên người cuối cùng không tiếp tục bành trường nữa, nhưng vẫn không biến mất.
-Ngươi biết nếu như chúng ta bái xuống sẽ thế nào không? Đó không đơn giản là một nghi thức, mà sẽ trở thành vợ chồng chân chính, ngươi có nguyện ý?
Nguyệt Độc nhìn Chu Văn, vẫn không dám tin tưởng hỏi.
-Tự nhiên nguyện ý, nếu như không nguyện ý, ta sẽ không nói như vậy.
Chu Văn giận dữ nói.
Mặc dù có thể giữ được mạng Nguyệt Độc đã rất tốt, nhưng tiếp theo ong mật kia sẽ làm gì đối với bọn hắn, thực sự khó mà đoán trước, vạn nhất đúng như hắn suy đoán, mục tiêu của ong mật chính là phôi thai hậu đại của hắn và Nguyệt Độc, vậy phiền phức thật lớn rồi.
-Tốt, ta nghe ngươi, ngươi không cho ta chết, ta đây không chết nữa…
Gương mặt Nguyệt Độc ửng hồng, ẩn ý đưa tình nói.
Đến lúc này, hai người đã không chịu nổi, đầu gối của Chu Văn đã sắp quỳ xuống mặt đất, cách mặt đất chỉ còn chưa tới hai cm.
Chu Văn đã nhận mệnh, dứt khoát từ bỏ chống cự, đi trước một bước xem một bước, nhìn một chút xem ong mật kia rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng ngay khi Chu Văn từ bỏ chống cự, đầu gối tiếp xúc với mặt đất trong tích tắc, một cỗ lực lượng đột nhiên từ trên người hắn bộc phát ra, mạnh mẽ để đầu gối Chu Văn chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất bắn thẳng đứng người lên.
-Cút!
Một âm thanh từ trên người Chu Văn truyền ra, âm thanh kia thoạt nhìn từ miệng Chu Văn truyền ra, nhưng miệng Chu Văn căn bản không hề động.
Mà âm thanh kia không phải âm thanh của nam nhân, mà là âm thanh của một nữ nhân.
Theo chữ “Cút” này, ong mật đang thổi kèn giống như bị điện giật, thân hình đột nhiên bay ngược ra ngoài, chiếc kèn nhỏ trên móng vuốt cũng rơi ra ngoài.
Viên Thiên Hỉ lệnh sặc sỡ kia cũng mất đi tất cả hào quang, từ không trung đi rơi xuống, khôi phục thành bộ dáng thạch bài nguyên bản.
Chu Văn còn chưa kịp phản ứng đâu, chỉ thấy trên thân lóe ra một cái bóng, rõ ràng là Ma Anh từ trên người hắn tự vọt ra, từ trên không trung tiếp lấy cái kèn kia, cầm chiếc kèn kia lên miệng, nâng lên quai hàm, mãnh lực thổi đối với ong mật kia.
Tiếng kèn cao vút đánh thẳng vào linh hồn, làm tất cả mọi người đều cảm giác đầu oang oang, một cái đầu hai cái đầu, tựa hồ linh hồn sắp bị thổi bay ra khỏi cơ thể.
Ong mật kia càng đứng mũi chịu sào, bị thổi đầu óc choáng váng, thân thể trên không trung càng không ngừng quay tròn, thoạt nhìn ý thức đã mơ hồ.
Có lẽ bởi Chu Văn là chủ nhân của Ma Anh, hoặc Ma Anh cố ý không để âm thanh của kèn ảnh hưởng đến Chu Văn, vô luận do nguyên nhân gì, lúc này Chu Văn đều không bị ảnh hưởng.
Không có chút do dự, Chu Văn sử dụng Yêu Long Vương khôi giáp, mượn lực lượng tám Phối sủng, sau đó đem tất cả lực lượng rót vào Kim Giao Tiễn, đánh về phía ong mật đang choáng váng đầu óc kia.
Mặc dù ong mật kia rất mạnh mẽ, nhưng cuối cùng nó chỉ là Thiên Giới cấp, vẫn chưa đạt tới trình độ Mạt Thế cấp, lại bị tiếng kèn ảnh hưởng, đã vô lực tác chiến với Kim Giao Tiễn.
Mà nguyên nhân nó mạnh như vậy, phần lớn nhỏ chiếc loa kèn nhỏ kia, thực lực ong mật tối đa chỉ bằng Phối sủng kia, thậm chí có thể không bằng.
Mắt thấy ong mật kia đã cùng đường mạt lộ, đã thấy nó đột nhiên dùng hết sức khuấy động, hóa thành một đạo lưu quang bỏ chạy, muốn dãy dụa.
Chu Văn cầm Kim Giao Tiễn đuổi theo, lúc này dĩ nhiên không thể buông tha cho ong mật kia.
Nhưng ai biết thân hình ong mật kia lóe lên, lại cong vẹo đi đến sau người Nguyệt Độc, thoạt nhìn sợ hãi núp sau lưng nàng, nhìn lén Ma Anh liếc mắt, sau đó một đầu đâm trên cổ Nguyệt Độc, biến thành một hình xăm Phối sủng.
Chu Văn kinh ngạc nhìn Nguyệt Độc, bộ dáng và biểu lộ thẹn thùng kia của Nguyệt Độc cũng dần dần trở nên xấu hổ.
Tựa hồ ý thức được cái gì, biểu lộ trên vẻ mặt của Nguyệt Độc trong nháy mắt trở nên kinh hỉ:
-Chu Văn, ngươi thực sự quá lợi hại, ngay cả Phối sủng này cũng sợ ngươi, tự động khế ước với ta, trở thành Phối sủng của ta, ngươi không hổ là phu quân của Nguyệt Độc ta….
Chu Văn nhìn Nguyệt Độc không nói chuyện, Cửu Dương một bên lại đi tới, vỗ vỗ bả vai Chu Văn nói:
-Chu Văn, có một nữ nhân chịu tốn tâm tư như vậy lừa ngươi, bị lừa cũng đáng!
Tiêu không nói gì, chỉ hướng về phía Nguyệt Độc làm một cái thủ thế ngưỡng mộ.
-Chúng ta đi trước.
Tiêu dứt lời, đưa tay kéo Cửu Dương một phát, hai người nhất thời trốn vào hư không biến mất, trên tinh cầu rách nát kia chỉ còn lại hai người Chu Văn và Nguyệt Độc.
Hiện tại Chu Văn đã suy nghĩ rõ, nữ nhân thông minh như Nguyệt Độc kia làm sao có thể chọn một tinh cầu nguy hiểm như vậy làm chỗ ở, còn lựa chọn ở đây hấp thu Nguyệt Tinh bồn.
Trước đó Chu Văn không nghĩ tới, hiện tại nghĩ lại tỉ mỉ, lập tức cảm giác bên trong tất nhiên có gì ẩn giấu, kết hợp với việc ong mật biến thành Phối sủng của Nguyệt Độc, hiện tại đã có khả năng khẳng định, Nguyệt Độc đã sớm biết bí mật tại tinh cầu này, thậm chí đã sớm bắt đầu bố cục, nàng lựa chọn nơi này hấp thu Nguyệt Tinh bồn, chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút quái dị.
-Khụ khụ, Chu Văn, ngươi nghe ta nói rõ lí do. . .
Con mắt Nguyệt Độc nhìn Chu Văn, gương mặt trở nên ửng hồng.
-Không cần giải thích, ngươi không sao thì tốt, ta cẩn phải trở về.
Chu Văn không cảm thấy tức giận, Nguyệt Độc không hề hại hắn, coi như cuối cùng thật sự bái thiên địa, vẫn không đến nỗi nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Ma Anh mang theo kèn, bay trở về người Chu Văn, một lần nữa biến thành hình xăm, ngay cả chiếc kèn kia biến mất không thấy gì nữa.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!