- Tỷ tỷ, ngươi đùa ta?
Vẻ mặt Chu Văn hơi đen lại.
Người khác không biết, hắn lại biết rõ rành rành, tồn tại bên trong cổ thành này kinh khủng bực nào, coi như hiện tại Chu Văn đã có khả năng đối đầu Thiên Giới cấp sinh vật, nhưng vẫn không dám tùy tiện tiến vào cổ thành.
Trước khi không đạt đủ ba điều kiện của quái vật kia, Chu Văn không nguyện ý mạo hiểm tiến vào cổ thành nếm thử.
Trương Ngọc Trí nghiêm túc nói:
-Dĩ nhiên không phải nói đùa, bên trong tòa thành cổ kia xác thực có tồn tại kinh khủng không gì sánh nổi, các thế lực lớn kỳ thật vẫn luôn cố gắng dò xét ra tình huống bên trong cổ thành, nhưng người đi vào, trên cơ bản đều không sống sót đi ra, manh mối bên trong cũng không nhiều, may mắn nhà ta biết một ít tình huống bên trong.
-Ngươi đã biết chút nào, phải biết cổ thành không thể nào để nhân loại sử dụng chứ.
Chu Văn nghi ngờ nhìn Trương Ngọc Trí, không biết tại sao nàng lại có đề nghị này.
-Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi cũng quên, ta có loại năng lực gì?
Trương Ngọc Trí nhìn Chu Văn nói.
-Sử dụng năng lực như vậy, đối với ngươi không tốt lắm đâu?
Chu Văn biết Trương Ngọc Trí có loại năng lực gì, nhưng năng lực này, đến Trương Ngọc Trí cũng không nguyện ý sử dụng, cho nên hắn chưa bao giờ ngờ Trương Ngọc Trí lại muốn dùng năng lực này giúp hắn.
-Nếu giết chết bằng hữu, tự nhiên không tốt, thế nhưng chỉ cần ta không làm tổn thương bằng hữu, tự nhiên không vấn đề gì cả.
Trương Ngọc Trí nháy mắt nói.
-Không giết chết sinh vật kia, làm sao xây thành trì.
Chu Văn không hiểu rõ, nếu như không giết, làm thế nào chiếm cứ cổ thành.
-Chỉ cần ta một mực ở lại nơi này, sinh vật khủng bố bên trong cổ thành kia vẫn là bằng hữu của ta, bằng hữu của ta đương nhiên sẽ không làm bị thương bằng hữu ta, vậy cái này không phải có thể xây dựng thành trì rồi sao?
Trương Ngọc Trí cười mỉm nói.
-Cái này. . . Ngươi không có khả năng ở nơi này mãi?
Chu Văn kinh ngạc nhìn Trương Ngọc Trí, nửa ngày mới lên tiếng.
-Tại sao không thể? Lần này ta đến chính vì muốn dựa vào ngươi, sau này sẽ không trở lại Long Hổ sơn, ngươi sẽ không muốn chứa chấp ta đi?
Trương Ngọc Trí thoạt nhìn rất chân thành, không chút đùa giỡn.
-Coi như ngươi nguyện ý, Trương gia cũng không có khả năng để ngươi mãi ở đây?
Chu Văn không tin, Trương gia chịu để Trương Ngọc Trí ở bên ngoài, nàng chính là vô thượng trân bảo của Trương gia.
-Tại sao không? Ngay cả trong nhà ra quyết định, sau này ta sẽ ở chỗ ngươi, không cần trở về, chuyện của Trương gia cũng không cần ta xen vào nữa.
Trương Ngọc Trí nói.
Nhưng trong lòng Chu Văn vẫn còn lo lắng, coi như hiện tại Trương gia chịu để Trương Ngọc Trí ở lại đây, nhưng vạn nhất sau này Trương gia đổi ý thì sao?
Người của Chu Văn đều tiến vào cổ thành, Trương Ngọc Trí vừa đi, chẳng phải toàn bộ đều muốn xong đời, coi như Trương Ngọc Trí không đi, nếu Trương gia coi đây là điều kiện, như vậy Chu Văn chẳng phải bị Trương gia quản chế.
Chu Văn nghĩ thế nào, đều cảm thấy tòa cổ thành này không được.
Nhưng Trương Ngọc Trí đã lôi kéo hắn về phía đại môn, vừa đi vừa nói:
-Ta biết ngươi lo lắng cái gì, nếu ngươi chịu giữ ta, như vậy sau này ta sẽ là một phần tử của Quy Đức phủ, tự nhiên không thể không để ý đến Quy Đức phủ, đương nhiên không có sự đồng ý của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không rời cổ thành. Mà coi như muốn đi, sợ đã không còn nhà để về.
-Có ý gì?
Trong lòng Chu Văn giật mình, còn tưởng rằng Trương gia đã xảy ra chuyện gì.
-Xuân Thu ca ca để ta nói cho ngươi biết, sau khi ta tới Quy Đức phủ, không coi ta là người Trương gia nữa.
Vẻ mặt Trương Ngọc Trí ảm đạm nói.
-Tại sao?
Chu Văn không biết rõ, tại sao Trương gia lại phóng Trương Ngọc Trí ra ngoài, đối với Trương gia mà nói, Trương Ngọc Trí chính là của cải quý báu nhất, cứ như vậy chắp tay đưa của cải cho người khác, hắn thật sự không hiểu tại sao Trương gia phải làm vậy.
-Xuân Thu ca ca nói, Dị thứ nguyên lĩnh vực trên Địa Cầu chẳng mấy chốc sẽ quy mô lớn phá cấm, đây chỉ là chuyện một hai năm, Trương gia có thể thủ tới khi nào, hắn cũng không biết, cho nên để ta tới nơi này, cho Trương gia một đường lui, nếu có một ngày, Long Hổ sơn không thủ được nữa, có ta ở đây, người Trương gia vẫn còn chỗ trú ẩn.
Trương Ngọc Trí đem lời Trương Xuân Thu thuật lại một lần, cũng không hề giấu diếm gì.
-Trương Xuân Thu làm sao biết ta nhất định có thể thủ được? Hoàn cảnh bên này không hề tốt hơn Long Hổ sơn bên kia bao nhiêu.
Chu Văn nghe xong, hơi ngẩn người.
Quy Đức phủ nơi này, rất nhiều truyền thuyết thần thoại, thần tiên các lộ nhiều vô số kể, nếu toàn bộ Dị thứ nguyên lĩnh vực nơi này phá cấm, có thể thủ được hay không, đến bản thân Chu Văn cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Có điều Trương gia lại có thể suy tính ra thời gian Dị thứ nguyên lĩnh vực Địa Cầu phá cấm hoàn toàn, thời gian không khác Vương Minh Uyên nói lắm, quả thật không đơn giản.
-Xuân Thu ca ca nói, nếu như trên Địa Cầu còn thành thị cuối cùng của nhân loại, vậy nhất định đó là chỗ ngươi.
Trương Ngọc Trí học ngữ khí của Trương Xuân Thu, nói rất chững chạc đàng hoàng.
-Ta không ngờ, Trương Xuân Thu lại đánh giá ta cao như vậy.
Chu Văn không khỏi cười khổ.
-Các ngươi lưu tại nơi này chờ ta, ta và Chu Văn đi vào là được.
Trương Ngọc Trí để Trương Tiêu và Bạch Hạc đội ở lại bên ngoài đại môn, còn nàng thì kéo Chu Văn tiến vào cổ thành.
Bây giờ bên trong tòa thành, đã mở rộng cực kỳ hùng vĩ, một tòa lại một tòa đình đài lâu các và cung điện liên miên, thoạt nhìn giống một tòa cố đô thật lớn, so với cái trước gần như đã không thể so sánh.
Coi như Chu Văn sinh ra tại nơi này, đã kém chút không nhận ra nơi này.
Mà tình huống bên trong tòa cổ thành này có chút quỷ dị, trong tòa cổ thành lớn như vây lại không nghe thấy chút âm thanh nào.
Bên trong sông hộ thành bên ngoài có đủ các loại Dị thứ nguyên sinh vật, nhưng trong nội thành lại không thấy mống nào, yên tĩnh đến đáng sợ.
-Loại năng lực kia của ngươi thật sự hữu hiệu đối với tất cả các loại sinh vật sao? Sinh vật quá mức cao cấp có thể miễn dịch hay không?
Chu Văn hơi bất an quay đầu nhìn về phía Trương Ngọc Trí hỏi.
Quái vật hình người kia không phải Dị thứ nguyên sinh vật bình thường, vạn nhất năng lực Trương Ngọc Trí vô dụng, đây chẳng phải chịu chết.
-Năng lực của ta có bị Dị thứ nguyên sinh vật cao cấp miễn dịch hay không, ta đây cũng không rõ ràng, có điều cho tới bây giờ, vẫn chưa xuất hiện tình huống như vậy, cho dù Thiên Tai cấp sinh vật cũng không ngoại lệ.
Trương Ngọc Trí rất tự đối với năng lực bản thân, hiển nhiên chưa thất bại lần nào.
Chu Văn còn muốn nói điều gì, tầm mắt lại đột nhiên ngưng tụ, chỉ thấy trên đường dài trung ương cổ thành, đang có một thân ảnh chậm rãi đi tới.
Thân ảnh kia cúi đầu, mái tóc dài màu xám rối tung, cơ hồ che khuất cả khuôn mặt hắn, hai tay như vô thức xuôi theo người, thời điểm bước đi, giống như gãy tay, cũng theo thân hình hắn lay động.
Hắn thoạt nhìn đi cũng không nhanh, lung la lung lay, nhưng từ cuối đường dài tới đây, bước vài bước đã sắp đến trước mặt bọn họ.
-Hắn đã hoàn toàn mê thất sao?
Chu Văn nhìn chằm chằm quái vật hình người kia, từ trên người hắn, đã hoàn toàn không cảm giác thấy khí tức xấp xỉ nhân loại kia, hiện tại hắn thấy thế nào cũng là Dị thứ nguyên sinh vật thuần túy.
----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!