Cũng không biết có phải Dị thứ nguyên tự thả tin tức ra hay không, rất nhanh toàn bộ Liên bang đều biết việc Dị thứ nguyên các tộc muốn tìm người phát ngôn.
Có thể đạt được tài nguyên của Dị thứ nguyên chủng tộc, còn có thể tiến vào thế giới cao cấp như Dị thứ nguyên tu hành, được sự chỉ bảo của Dị thứ nguyên cường giả, thậm chí không cần giống Thánh đồ bên kia bán mạng cho Dị thứ nguyên, chỉ cần ký kết một cái khế ước, trợ giúp Dị thứ nguyên chủng tộc tìm một đồ vật trên Địa Cầu, vậy có thể giả trừ khế ước.
Thời điểm vẫn chưa giải trừ, ngoại trừ việc tìm kiếm đồ vật kia bên ngoài, người phát ngôn cũng có thể cự tuyệt yêu cầu khác của Dị thứ nguyên, không cần bán mạng cho chúng.
Điều kiện như vậy cơ hồ không ai không động tâm, đây giống một loại quan hệ hợp tác, không cần thiết bán mạng cho Dị thứ nguyên, hơn nữa có thể đạt được đủ loại chỗ tốt, chuyện tốt như vậy biết đi đâu mà tìm.
Người người đều cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng người thật sự thu được lời mời, đều quan sát, có rất ít người trực tiếp nhận lời.
Chuyện tốt như vậy rơi trên đầu, kiểu gì cũng có người hoài nghi, sợ hãi Dị thứ nguyên cường giả bên kia động tay động chân.
Mặc dù Phong Thu Nhạn và Minh Tú đã quyết định muốn Dị thứ nguyên tu hành, nhưng không lập tức lên đường, vẫn quyết định chờ hộ tống đưa tất cả người Quy Đức phủ tiến vào cổ thành, đợi sau khi tất cả đều ổn định rồi mới đi Dị thứ nguyên.
Quá trình này hết sức thuận lợi, nguyên bản bên trong tòa cổ thành kia có rất nhiều kiến trúc, chỉ cần tiến hành quy hoạch và phân phối là được, trên phương diện này đã có Lý Huyền tìm chuyên gia của Lý gia, Trương gia càng là chuyên gia cao cấp trên phương diện này, trong thời gian thương nghị rất ngắn đã xác định được phương án, mấy chục vạn người đều đâu vào đấy di chuyển tiến vào cổ thành.
Di chuyển đi vào không khó, khó khăn chính là làm thế nào xây dựng và hình thành chuỗi tự cung tự cấp, còn có vấn đề sinh tồn của cư dân trong thành.
Chu Văn không có khả năng vô duyên vô cớ nuôi bọn hắn, đại ân như thù, ân tình cũng không phải muốn là có thể bố thí, mấy chục vạn người nhất định phải có trả giá mới có thu hoạch, bằng không toàn bộ nhờ Chu Văn nuôi, tương lai nhất định xảy ra đại loạn.
Mấy chục vạn người tố chất cao thấp không đều, năng lực chiến đấu trên cơ bản đều rất thấp kém, Chu Văn cũng không định chỉ dạy bọn họ chiến đấu, người có thể chiến đấu thì tranh thù ra ngoài săn giết Dị thứ nguyên sinh vật đổi lấy vật phẩm, người không có năng lực chiến đấu thì xử lí gieo trồng, nuôi trồng, thương nghiệp, giáo dục và hành chính vân vân.
Một ít công tác và quy hoạch rườm rà, trên cơ bản đều để Lý Huyền và người Trương gia xử lý, người Hạ gia cũng tham dự, bản thân Chu Văn thì không nguyện ý đặt thời gian trên phương diện này.
Ngoại trừ mỗi ngày cày phó bản, Chu Văn càng đặt nhiều tâm tư làm sao có thể đem đủ loại Nguyên Khí quyết tấn thăng.
-Nhất định phải nhanh chóng tấn thăng Thiên Tai cấp chân chính.
Chu Văn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lại muốn đi Lạc Dương một chuyến, thứ nhất mang Nha Nhi đến đây, thứ hai muốn đi một chuyến đến Tiểu Phật Tự, có thể tìm được thời cơ tấn thăng Tiểu Bàn Nhược kinh hay không.
-Ma phương lại sáng lên, lại có người khiêu chiến Dị thứ nguyên lĩnh vực Bắc Đẩu Thất Tinh.
-A, lại là nhân loại, hơn nữa thoạt nhìn trông khá quen.
-Đây không phải Mặc Hách củi mục nổi danh của Thần chi gia tộc sao, làm cái gì cũng không được, học cái gì cũng thế sao? Hắn bị sao mà dám đi khiêu chiến Ma phương, đây không phải muốn chết sao?
-Không đúng vậy, hắn làm thế nào đi vào? Không phải bốn người cùng nhau mới có thể mở ra Ma phương sao? Thần chi gia tộc sẽ vì Mặc Hách đi lên, hi sinh ba nhân mạng sao? Điều này có ý gì?
Cũng trách không được mọi người kinh ngạc, Mặc Hách tại Tây khu, thậm chí toàn bộ Liên bang, cũng coi như một người rất nổi danh.
Đương nhiên danh tiếng cũng không tốt đẹp gì, mặc dù sinh ra ở Thần chi gia tộc, thiên phú và tư chất của Mặc Hách không chỉ kém bình thường, hai mươi tuổi mới ngưng tụ Mệnh cách trở thành Truyền kỳ.
Càng làm cho người ta không nói được lời nào chính là, hắn ngưng tụ ra Mệnh cách lại vô cùng phế vật, tên là “Hại người không lợi mình".
Tên Độc Cô Bất Sát của Độc Cô gia kia có Mệnh cách Bất Sát Thần, cũng chỉ không thể giết người mà thôi, Mặc Hách tên này còn ngầu hơn, nếu Mặc Hách làm tồn thương người khác, người khác không có việc gì không nói, chính hắn ngược lại sẽ thụ thương.
Ví dụ đơn giản nhất là, Mặc Hách cầm lấy đao đi chém người, một đao chém trên cổ người khác, kết quả người khác không sao, đầu hắn kém chút bị chặt rụng.
Đương nhiên, Mặc Hách không thật sự chém đầu người khác, thời điểm hắn đi săn giết Dị thứ nguyên sinh vật, bản thân nhận cắn trả.
Có thể tưởng tượng, nguyên bản Mặc Hách nhịn hơn hai mươi năm, cuối cùng ngưng tụ ra Mệnh cách, mang theo cảm giác hưng phấn đi săn giết Dị thứ nguyên sinh vật, lúc ấy chịu bực nào tuyệt vọng.
Ngược lại từ đó về sau, Mặc Hách trở thành chuyện cười của Thần chi gia tộc.
Mạc dù không có người nào dám nói Mặc Hách ngay trước mặt người Thần chi gia tộc, nhưng trong âm thầm, “Thanh danh” Mặc Hách đã truyền khắp Liên bang, nổi tiếng là củi mục.
Bây giờ Mặc Hách lại leo lên Ma phương, tiến nhập Thiên Xu tinh cung, cũng khó trách làm người biết hắn cảm thấy kinh ngạc.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm màn hình, phần lớn người đều cảm thấy, Mặc Hách tên này đến đây không khác gì tự sát, có lẽ không cần Tham Lang Tinh Quân ra tay, chẳng qua nhiệt độ cao trong tinh cung thôi cũng thừa sức giết chết Mặc Hách.
Mệnh hồn đứng trong tinh cung, khóe miệng mang theo một tia đùa cợt, trong nhiệt độ cao kia, trên người hắn dâng lên một hư ảnh kỳ dị, vô số hư ảnh tung hoàn xen lẫn, tạo thành một bộ Thủ Hộ giả khôi giáp ngoài thân hắn.
-Hóa ra khế ước Thủ Hộ giả, có điều cho dù có Thủ Hộ giả, bản thân có Mệnh cách phế vật kia thì có lợi ích gì? Đừng nói Thủ Hộ giả của hắn chưa chắc đánh lại Tham Lang Tinh Quân, coi như có thể đánh được, hắm dám giết Tham Lang Tinh Quân sao? Giết Tham Lang Tinh Quân chẳng khác gì giết chính hắn?
-Thần chi gia tộc rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Cho Mặc Hách đi, đây không phải để hắn mất mạng sao?
-Ta thấy Thần chi gia tộc có lẽ cảm thấy có Mặc Hách tên củi mục này, thực sự thật mất thể diện, cho nên cố ý để hắn đi chịu chết?
Thời điểm mọi người nghị luận ầm ĩ, Mặc Hách đã cất bước đi về phía đại môn tinh cung, không chút do dự đẩy đại môn ra, sau đó đi vào.
Nhìn Mặc Hách từng bước một tới gần, Tham Lang Tinh Quân cuối cùng phản ứng lại, nắm đấm như Tử Dương nở rộ, hào quang kinh khủng bao phủ toàn bộ tinh cung.
Ầm ầm!
Quang mang nổ tung, Mặc Hách vẫn chậm rãi tiến lên trong hào quang, mà Tham Lang Tinh Quân công kích Mặc Hách, thân thể tự nhiên nổ tung, biến thành bụi sáng đầy trời, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
-Tại sao xảy ra chuyện này?
Mọi người há to miệng, nửa ngày không khép lại.
Mà Mặc Hách đã xuyên qua truyền tống trận, đến Thiên Tuyền tinh cung, lần nữa đẩy ra đại môn tinh cung, nghênh hướng Cự Môn Tinh Quân.
Tiếng gầm thét của Cự Môn Tinh Quân chấn động thiên địa, đầu quyền mang theo vô thượng thần lực đánh về phía Mặc Hách.
Mặc Hách vẫn thong thả tiến lên như cũ, thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn Cự Môn Tinh Quân, phảng phất căn bản không để Cự Môn Tinh Quân trong lòng.
Ầm ầm!
Nắm đấm to lớn của Cự Môn Tinh Quân kia đập xuống, tựa hồ nhất kích có thể đánh thân thể nhỏ bé của Mặc Hách thành bụi phấn.
Nhưng một giây sau, Mặc Hách không bị thương chút nào đứng nơi đó, thân thể Cự Môn Tinh Quân lại nổ tung từ đần đến chân, tất cả mọi người choáng váng, ngơ ngác nhìn một màn rung động trước mắt kia.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!