Bản Chân Anh bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏
- Đi Quy Đức cổ thành là quyết định và là mệnh lệnh của ta, không phải bàn bạc với mấy người. ͏ ͏ ͏
Một câu nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh lại giống như đốt thùng xăng, không chỉ riêng ông già lúc trước tranh biện với Bản Chân Anh, mấy vị trưởng lão khác cũng lộ vẻ bực tức, ai nấy thi nhau mở miệng, có người mắng chửi, có người ngọt nhạt khuyên bảo, có người lấy tư thái trưởng bối chỉ điểm Bản Chân Anh, lời trong tiếng ngoài đều mang ý là Bản Chân Anh đừng khư khư cố chấp, nếu không thì sẽ gây hại có hàng triệu đệ tử Nhị Thiên Phi Tiên cung, thậm chí rất có thể hủy hoại cơ nghiệp Tề Nhã Sa khó khăn mới sáng lập nên. ͏ ͏ ͏
Nhìn các trưởng lão nói hăng say, Bản Chân Anh định mở miệng nói cái gì, lại đột nhiên trông thấy một kiếm khách nữ mặc áo trắng đi vào, thế là hắn khép môi lại, nhìn kiếm khách nữ. ͏ ͏ ͏
Kiếm khách nữ mở miệng nói với đám trưởng lão: ͏ ͏ ͏
- Các vị trưởng lão, có thể nghe ta nói một lời được không? ͏ ͏ ͏
- Bạch Thạch Mỹ, ngươi đến vừa lúc, mau khuyên nhủ sư huynh của mình, đây là muốn tiễn biệt cơ nghiệp mà Kiếm Thánh đại nhân vất vả sáng lập . . . . ͏ ͏ ͏
Các trưởng lão trông thấy kiếm khách nữ thì mắt sáng ngời, mời cô gia nhập vào phe của họ, cùng nhau khuyên bảo Bản Chân Anh. ͏ ͏ ͏
Tề Nhã Sa có rất nhiều đệ tử, nhưng người được chân truyền từ Tề Nhã Sa thì chỉ có hai người Bản Chân Anh và Bạch Thạch Mỹ. Tuy Bản Chân Anh kế thừa vị trí cung chủ, nhưng địa vị của Bạch Thạch Mỹ trong Nhị Thiên Phi Tiên cung vẫn rất cao, quan hệ thân thiết với hắn, lời cô nói thì hắn sẽ suy xét cẩn thận. ͏ ͏ ͏
- Các vị trưởng lão, cung chủ quyết định không sai, chúng ta nên đi Quy Đức cổ thành chứ không phải đi sáu gia tộc. ͏ ͏ ͏
Bạch Thạch Mỹ nói một câu khiến chư vị trưởng lão đều trợn tròn mắt. ͏ ͏ ͏
- Bạch Thạch Mỹ, sao ngươi cùng nổi điên với cung chủ? ͏ ͏ ͏
Các trưởng lão nghi hoặc nhìn Bạch Thạch Mỹ. ͏ ͏ ͏
Ngữ điệu Bạch Thạch Mỹ kiên định nói: ͏ ͏ ͏
- Ta không điên, cung chủ càng không có điên, Quy Đức cổ thành mới là lựa chọn tốt nhất của chúng ta, chứ không phải sáu gia tộc. ͏ ͏ ͏
- Tại sao? ͏ ͏ ͏
Các trưởng lão càng thêm nghi hoặc khó hiểu, bọn họ thiệt tình không nghĩ ra đạo lý nào mà không tuyển chọn sáu gia tộc, lại đi chọn một Quy Đức cổ thành nho nhỏ môn hạ trên danh nghĩa của An gia. ͏ ͏ ͏
- Bởi vì nơi đó có Chu Văn. ͏ ͏ ͏
Khi nói ra câu này, trong mắt Bạch Thạch Mỹ như có tia sáng. ͏ ͏ ͏
Các trưởng lão nghệch mặt ra, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay bọn họ nghe được câu nói này, đầu tiên là Bản Chân Anh cho đáp án như vậy, hiện tại Bạch Thạch Mỹ vẫn nói như thế, hai trụ cột vững chắc của Nhị Thiên Phi Tiên cung đều cho đáp án giống nhau, thật sự khiến bọn họ có chút khó tin. ͏ ͏ ͏
Một trưởng lão khuyên nhủ: ͏ ͏ ͏
- Chu Văn thật sự là một nhân vật, bên ngoài cũng có truyền thuyết hắn là Tặc Vương kia, tạm không nói tới hắn chưa chắc là Tặc Vương, cho dù hắn đúng là Tặc Vương, nhưng không được dị thứ nguyên chọn trúng, chỉ có thể chứng minh tiềm lực của hắn có giới hạn, không đáng giá chúng ta đánh cược cơ nghiệp của Nhị Thiên Phi Tiên cung lên người của hắn. ͏ ͏ ͏
- Tam trưởng lão nói đúng, hơn nữa Quy Đức cổ thành kia là nơi nào? Có rất nhiều Dị thứ nguyên lĩnh vực kỳ dị, môi trường khắc nghiệt không tốt hơn trên biển bao nhiêu, thậm chí càng đáng sợ, về sau Dị thứ nguyên lĩnh vực phá cấm phạm vi lớn, có lẽ tình cảnh gian nan còn hơn trên biển. Đi đầu nhập vào bọn họ chẳng khác nào vừa ra ổ sói đã vào hang cọp? ͏ ͏ ͏
- Tuyệt đối không được, cho dù muốn suy xét đi Quy Đức cổ thành thì chúng ta cũng nên trực tiếp liên hệ với An gia ở Lạc Dương, cứ đi Quy Đức cổ thành như vậy chẳng phải là thấp hơn người ta một đầu sao? ͏ ͏ ͏
- Quy Đức cổ thành không phải chỗ tốt. ͏ ͏ ͏
Các trưởng lão lại bắt đầu lao nhao khuyên bảo Bạch Thạch Mỹ, mặc kệ Bạch Thạch Mỹ, Bản Chân Anh có quan hệ tốt với Chu Văn cỡ nào thì bọn họ không cho rằng đó là nơi đáng giá đánh cuộc cơ nghiệp Nhị Thiên Phi Tiên cung. ͏ ͏ ͏
- Nếu Chu Văn là Nhân Hoàng thì sao? ͏ ͏ ͏
Bạch Thạch Mỹ đột nhiên nói một câu. ͏ ͏ ͏
Các trưởng lão đang nói hăng say bỗng chốc im lặng, nhìn Bạch Thạch Mỹ chằm chằm tựa như mình đã hóa đá, quên khép miệng lại. ͏ ͏ ͏
Một trưởng lão cảm thấy chính mình nhất định là nghe lầm, nhìn Bạch Thạch Mỹ, hỏi lại: ͏ ͏ ͏
- Ngươi mới nói cái gì? ͏ ͏ ͏
Bạch Thạch Mỹ lặp lại: ͏ ͏ ͏
- Nếu Chu Văn là Nhân Hoàng thì có đáng giá gửi gắm hay không? ͏ ͏ ͏
- Bạch Thạch Mỹ, ngươi không cần vì thuyết phục chúng ta mà nói linh tinh, khi Nhân Hoàng chém Đế Thiên thì Chu Văn chưa đầy hai mươi tuổi, còn chưa mọc đủ lông nữa là, hắn không thể nào là Nhân Hoàng được. ͏ ͏ ͏
- Đúng đúng đúng, Chu Văn tuyệt đối không thể là Nhân Hoàng! Ngươi đừng nghĩ nói một câu là có thể qua mắt chúng ta, khiến chúng ta đồng ý đi Quy Đức cổ thành. ͏ ͏ ͏