- Không nhớ lắm, hẳn là mấy chục lần a.
Chu Văn đáp.
- Kéo nhiều lần như vậy, thế mà còn không thể kéo lên, sao không nghĩ cách khác?
Vương Minh Uyên có chút hứng thú nhìn Chu Văn hỏi.
- Ta muốn kéo lên xem.
Chu Văn nói.
Vương Minh Uyên nghe xong cười nói:
- Ngươi rất thú vị. Hải Phong, ba người các ngươi nói xem, lần đầu các ngươi kéo xích sắt thế nào?
Huệ Hải Phong trả lời đầu tiên:
- Lúc ta kéo xích sắt, vì xích sắt quá lạnh, cho nên ta đẩy nhanh tốc độ, trước khi tay bị cứng lại, thành công kéo xích sắt lên.
Ánh mắt Vương Minh Uyên lại đảo qua, Khương Nghiên cầm sách nói:
- Ta cũng cảm thấy xích sắt quá lạnh, cho nên thả chậm tốc độ, chờ hàn vụ tản đi, xích sắt không còn lạnh nữa, mới chậm rãi kéo xích sắt lên.
Chung Tử Nhã nghe xong bĩu môi, lại cũng không nói gì.
Vương Minh Uyên nói:
- Tử Nhã là không tuân thủ quy củ nhất, hắn cảm thấy kéo không được, liền trực tiếp sử dụng Nguyên Khí kỹ, kéo xích sắt lên.
- Lại nói, trong năm học viên theo ta học tập, ba người không thể thành công kéo lên trong lần đầu, hai người không thể kéo lên, có điều kéo nhiều lần như vậy vẫn không thể kéo lên, ngươi tính là người thứ nhất.
Vương Minh Uyên nhìn Chu Văn cười nói.
- Một người khác không kéo lên được là ai?
Chu Văn tò mò hỏi.
- Một học trưởng của ngươi, đã tốt nghiệp.
Vương Minh Uyên nhàn nhạt nói, cũng không nói tới tên, tiếp tục nói với Chu Văn:
- Quy của của ta, người mới phải kéo được xích sắt lên, lúc đó mới được nghỉ ngơi.
- Được.
Chu Văn lần nữa tới trước Long Tỉnh, duỗi tay kéo xích sắt, lần nữa kéo xích sắt lên.
Chỉ là hắn như không hề nhận giáo huấn, cũng không học theo kinh nghiệm của các học trưởng, vẫn tiếp tục duy trì tiết tấu trước đó, kết quả vẫn không thể kéo xích sắt lên.
Vương Minh Uyên chỉ cười không nói, sau đó liền không chú ý nữa, tự mình vào phòng riêng thay đồ, sau đó mặc tạp dề, rửa chút rau dưa, bắt đầu nấu cơm.
Không bao lâu, đồ ăn đã làm xong, cũng không nhiều lắm, hơn nữa còn tương đối thanh đạm, trên cơ bản đều là đồ chay, chỉ có món mặt duy nhất là trứng gà luộc.
Mấy học viên vây tới trước bàn ăn, Chu Văn buông xích sắt, cũng vây tới, mặc kệ cái gọi là quy tắc.
Vương Minh Uyên không nói gì thêm, cầm một bộ bát đũa cho Chu Văn, mỗi người một chén cháo, một quả trứng gà.
Cơm nước xong, Chu Văn lại đi kéo xích sắt, Vương Minh Uyên cùng đám Huệ Hải Phong cũng tự làm việc của mình, trừ bỏ giao lưu cần thiết, mấy người cũng không nói chuyện nhiều lắm.
Chu Văn tới đây để học chưởng pháp, thế nhưng hiện tại lại biến thành người kéo xích sắt, mãi đến giữa trưa hôm sau, Chu Văn mới thành công kéo đoạn xích sắt gần hai trăm mét lên.
Đuôi xích vừa lên, Chu Văn lập tức ngây ra.
Đuôi xích có một cái móc câu, nhìn kỹ sẽ phát hiện, móc này không phải móc câu cá, mà là hình mỏ neo.
Hơn nữa tạo hình mỏ neo này, Chu Văn đã gặp qua hai lần, một lần là ở Tây Nguyên cửa hàng, một lần là trên vỏ đồng hồ quả quýt của Cổ Điển.
Chẳng qua trên mỏ neo này lại không có đồ án nữ nhân, hơn nữa móc câu cũng rất nhọn, thoạt nhìn hẳn được dùng như móc.
Chu Văn duỗi tay sờ lên mặt móc, phát hiện có dấu vết mài rũa, không khỏi khẽ nhíu mày.
- Rồng là loài vật cực tham lam, đặc biệt là tham ăn.
Vương Minh Uyên cầm tới một quả trứng Phối sủng, dùng dây thừng cố định quả trứng trên móc câu.
- Thả xuống đi, hy vọng lần sau sẽ có thu hoạch.
Vương Minh Uyên đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nhìn vào Long Tỉnh sâu không thấy đáy mà nói.
Chu Văn đem xích sắt lần nữa thả xuống, chờ thả xong, mới tới trước mặt Vương Minh Uyên hỏi:
- Đạo sư, còn chuyện gì cần ta làm không a?
- Sau này ngươi phụ trách kéo xích sắt, chuyện khác thì tùy ngươi. Ta nghe Tiểu Phi nói, ngươi muốn học chưởng pháp?
Vương Minh Uyên ôn hòa nói.
- Đúng vậy.
Chu Văn gật gật đầu.
- Người tu hành hiện tại, phần lớn là luyện binh nhận, coi như có luyện thể, cũng là luyện quyền luyệt cước, hiếm có người luyện chưởng. Dù sao quyền cước dễ học khó tinh, còn chưởng thì khó học dễ tinh, hai cái không phân cao thấp, luyện đến cực hạn thì đều giống nhau. Chẳng qua đại đa số thích làm từ đơn giản đến khó khăn, cho nên quyền cước mới thịnh hành như thế, mà chưởng thì quá khó để nhập môn, cho nên người luyện nó rất ít.
Vương Minh Uyên trầm ngâm nói.
- Nếu ta muốn luyện chưởng pháp, vậy phải làm thế nào mới có thể nhập môn?
Dù Chu Văn có Hôi Tẫn chưởng, thế nhưng kia chỉ là phương pháp dùng lực, mà không phải là chiêu thức kỹ xảo, hiện thứ mà hắn muốn chọc, chính là chiêu thức kỹ xảo.
- Vậy phải xem ngươi muốn luyện loại chưởng pháp nào, quyền ngoại chưởng nội, quyền pháp phát lực đều là đánh ngoại động nội, còn chưởng pháp lại là công kích trực tiếp tới nội. Trước kia còn có một cách nói, ninh ai mười quyền, không ai một chưởn, chính là nói tới, chưởng kình sẽ trực tiếp tổn thương tới nội tạng, chịu một chưởng sẽ tạo thành tổn thương tương đối nghiêm trọng. Có điều chưởng pháp nội gia đều quá khó để nhập môn, cần phải khổ luyện trong thời gian dài, nếu ngươi chỉ muốn học chiêu thức, vậy ta có vài loại chưởng pháp tương đối không tồi, nhập môn cũng tương đối đơn giản, trên đó đều có chú giải của ta, ngươi có thể tự dựa theo chú giải để luyện.
Vương Minh Uyên vừa nói, liền lấy một quyển ghi chú cho Chu Văn.
Chu Văn vừa mở ra, đã thấy bên trong đầy nội dung chưởng pháp, hơn nữa đều là chữ viết tay, nhiều nơi còn có chú giải tỉ mỉ, vừa thấy đã có thể rõ ràng minh bạch.
Chữ của Vương Minh Uyên tú lệ mà khí khái, thực sự chữ đẹp khó được, dù Chu Văn vốn không hiểu thưởng thức, cũng nhìn thấy chữ này vô cùng đẹp, khiến người đọc thoải mái.
- Đa tạ đạo sư, ta sẽ xem nội dung, sau đó lại xin ngày chỉ dẫn.
Chu Văn vốn vì chưởng pháp mà đến, cho nên quyển ghi chú này với hắn, quả thực như chí bảo.
Vương Minh Uyên cũng không nói gì thêm, tự mình đi nghiên cứu.
…
Mỗi ngày Chu Văn kéo xích sắt một lần, rõ ràng trên móc có treo rất nhiều trứng Phối sủng, thế nhưng chờ hắn kéo lên, trứng Phối sủng đã đều biến mất, mỗi lần đều như thế.
Điều này khiến Chu Văn có chút tò mò, muốn dùng điện thoại để vào Long Tỉnh xem tình hình, có điều thời gian này hắn bận nghiên cứu chưởng pháp mà Vương Minh Uyên đưa, cho nên cũng không chủ động mở điện thoại.
Trong sổ ghi chép có bảy loại chưởng pháp, tuy rằng chiêu thức bất đồng, thế nhưng cơ bản đều có nét tương tự, chỗ nào tinh diệu, đều được Vương Minh Uyên chú thích chỉ ra.
Mỗi chưởng pháp được trích ra một chiêu, bảy loại chưởng pháp tổng có bảy chiêu, bảy chiêu này, được Vương Minh Uyên gọi là Thất Tán chưởng, mỗi chiêu đều vô cùng xảo diệu, lại có phong cách hoàn toàn bất đồng.
------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân