Chu Văn lập tức cảm nhận được sự lạnh thấu xương của xích sắt, lạnh còn hơn cả nắm băng đá, hàn khí như chui vào xương cốt.
Huệ Hải Phong cười ha ha:
- Không cần sợ, hàn khí trên xích sắt sẽ không tổn thương thân thể cấp Truyền kỳ của ngươi đâu.
- Xích sắt này sao lại lạnh như vậy?
Chu Văn lần nữa cầm xích sắt, cảm giác như thò tay vào nitơ lỏng.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của hắn, hắn cũng không ngu tới mức đưa tay vào nitơ lỏng.
Huệ Hải Phong nói:
- Cái giếng này tên là Long Tỉnh, có điều dưới đó cũng không có nước, mà chỉ có một loại sương trắng cực nặng, hơn nữa sương trắng kia lạnh vô cùng, có một số khu vực còn lạnh hơn cả nitơ lỏng, mà xích sắt này vẫn luôn ngâm trong đó, chịu ảnh hưởng của sương trắng, cho nên trở nên lạnh vô cùng, người thường muốn nắm, không được bao lâu sợ là ngón tay đã bị đông lạnh, có điều thể chất cấp Truyền kỳ, đã không phải chịu ảnh hưởng quá lớn.
- Xích sắt này để làm gì?
Chu Văn vừa kéo xích sắt, vừa hỏi.
- Ngươi biết câu cá không?
Huệ Hải Phong không trực tiếp trả lời vấn đề, lại hỏi ngược lại.
- Còn nhỏ có chơi, thế nhưng chỉ câu cho vui, không thể nói là biết.
Chu Văn đáp.
- Vậy ngươi cần phải học cho tốt rồi, xích sắt này chính là dây câu, có điều không phải câu cá, mà là câu rồng.
Huệ Hải Phong nghiêm túc nói.
- Câu rồng?
Chu Văn có chút kinh ngạc nhìn Huệ Hải Phong, hy vọng hắn có thể nói rõ ràng.
Huệ Hải Phong giải thích:
- Xiềng xích này chính là Minh Uyên đạo sư chế tạo ra, chính là dùng để câu rồng trong Long Tỉnh.
- Trong này có rồng? Rồng gì?
Chu Văn càng thêm tò mò.
Thời đại này, sinh vật Thần thoại nào cũng có thể xuất hiện, có điều rồng, dù sao cũng là thần thú trong truyền thuyết, sợ là chí ít phải đạt tới Thần thoại, người bình thường không có khả năng nhìn thấy.
- Không biết, đây là suy đoán của Minh Uyên đạo sư, chúng ta còn chưa từng gặp, có điều trong Long Tỉnh thường xuyên truyền ra tiếng long ngâm, ngẫu nhiêu còn có thể nhìn thấy dị quang bắn ra.
Huệ Hải Phong nói, lúc này một thanh âm lười biếng đột nhiên ngắt lời:
- Căn bản không có ai từng nghe qua long ngâm, thế nào lại biến thành thường xuyên có tiếng long ngâm? Ta thấy, chỉ sợ bên dưới chẳng có gì cả, mà có đi nữa, cũng chỉ là một loại dị sinh vật mà thôi, căn bản không thể liên hệ với rồng trong Thần thoại.
Trừ bỏ Chu Văn, trong phòng thí nghiệm còn có ba học viên, người nói chuyện, chính là người thứ ba còn lại.
Bộ dạng lười biếng, hai tay đặt sau đầu, nằm ngửa trên ghế, hai chân tùy ý gác lên bàn, thoạt nhìn cực lười nhác.
- Hắn là Chung Tử Nhã, cũng là học viên của đạo sư.
Huệ Hải Phong giới thiệu đơn giản.
Chung Tử Nhã dựa ngồi trên ghế, tùy ý chào Chu Văn:
- Học đệ ngươi tới rất đúng lúc, trước kia đều là ta kéo cái xích nát kia, hiện ngươi đến, coi như ta được giải phóng, nói ra đúng là phải cảm ơn ngươi.
- Đây là chuyện ta nên làm.
Chu Văn cũng không nghĩ gì, tiếp tục cầm xích sắt kéo lên, cũng không biết xích sắt này dài bao nhiêu, hắn kéo hơn mười mét, thế nhưng vẫn không thấy đầu bên kia.
Hơn nữa chỗ cầm, càng ngày lại càng lạnh, khiến thể chất mạnh mẽ của hắn cũng có chút không chịu nổi, chỉ có thể vận chuyển Liên Hoa phật thể bảo vệ hai tay, chống đỡ hàn khí đáng sợ kia.
- Học đệ, lúc kéo xích sắt không thể dùng Nguyên Khí kỹ, đây là quy định của lão sư.
Chung Tử Nhã lười biếng nói, trong ba người, chỉ có Chung Tử Nhã gọi Vương Minh Uyên là lão sư, mà không phải đạo sư như bình thường.
- Còn có quy định như vậy sao?
Chu Văn nhìn Huệ Hải Phong cùng Khương Nghiên.
Khương Nghiên đang ngồi an tĩnh đọc sách, làm như không nghe được lời Chu Văn, ngoài hai tai không có tiếng nói, chỉ một lòng đọc sách.
Huệ Hải Phong lại đang rèn luyện thân thể, vừa rèn luyện vừa nói:
- Đúng là Minh Uyên đạo sư có quy định như vậy, chúng ta cũng không có cách nào khác, ngươi chịu khó nhẫn nại một chút đi, cũng may mà hàn khí kia không thể thực sự tổn thương cơ thể, cùng lắm là có chút khó chịu mà thôi.
“Đạo sư cổ quái.”
Chu Văn đành thu hồi Liên Hoa phật thể, chỉ dựa vào huyết nhục chi khi mà đối kháng với hàn khí.
Chu Văn càng kéo lại càng thấy lạnh, ngón tay sắp bị đông lạnh tới không thể uốn lượn, có điều Chu Văn cũng không có ý dừng lại, vẫn tiếp tục kéo xích sắt.
Huệ Hải Phong, Khương Nghiên, Chung Tử Nhã đều như vô tình nhìn Chu Văn, tựa như đang xem chuyện gì đó vô cùng thú vị.
Chu Văn kéo kéo, cuối cùng mười đầu ngón tay đều bị đông lạnh tới mức chết lặng, tay vừa trợ, trăm mét xích sắt mới kéo lên lại tuột xuống.
Ba người Huệ Hải Phong chỉ nhìn, không ai nói gì thêm, cũng không ai có ý giúp Chu Văn.
Chu Văn nhìn xích sắt tuột xuống, cũng không hề cảm thấy nhụt trí. Ngồi bên cạnh chờ hàn khí trên tay tan đi, mười ngón tay khôi phục bình thường, lại lần nữa đứng dậy kéo xích sắt.
Lần này hắn kéo được dài hơn một chút, kéo tới hơn trăm mét, thế nhưng lại không chống nổi hàn khí, xích sắt kéo lên lại rơi xuống.
Chu Văn lại chờ hai tay khôi phục, lần nữa đi kéo xích sắt, lần nay kéo tới hơn một trăm mười mét, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn nổi hàn khí, xích sắt lại tuột xuống.
Cứ thế lặp đi lặp lại, kéo lên tuột xuống tới bảy tám tiếng đồng hồ, Chu Văn vẫn không thể kéo hết xích sắt lên.
Ngay khi hắn còn muốn kéo tiếp, đã thấy một người từ trong Long Tỉnh bò ra.
Người nọ mặc một thân hàn phục, đầu đội mũ giáp, sau khi bò lên liền tháo mũ giáo, lộ ra một gương mặt nam nhân thành thục ôn nhu, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, tóc dài, vài sợi đã nhiễm bạc, thoạt nhìn lại càng thêm vài phần nam tính thành thục, tựa như đại minh tinh trong các tác phẩm điện ảnh trước đây.
Chu Văn còn tưởng là vị học trưởng nào đó, nào ngờ lại nghe Huệ Hải Phong nói:
- Đạo sư, ngài đã trở về?
“Đây là Vương Minh Uyên?”
Chu Văn có chút kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, có chút không thể tiếp nhận nổi.
Hắn nghe Vương Phi nói, Vương Minh Uyên đã sắp về hưu, còn tưởng Vương Minh Uyên là một vị đạo sư tóc trắng, thực sự không nghĩ tới, Vương Minh Uyên lại có bộ dạng trẻ như vậy.
- Tay không sao chứ?
Vương Minh Uyên khẽ gật đầu với ba người Huệ Hải Phong, sau đó tự nhiên kéo tay Chu Văn, một cỗ lực lượng ấm áp chảy vào trong tay Chu Văn, chốc lát liền xua tan hết thảy hàn khí.
- Cảm ơn đạo sư, ta không sao.
Chu Văn vội vàng nói cảm ơn.
Vương Minh Uyên buông tay Chu Văn, cười ngâm ngâm nhìn hắn hỏi:
- Ngươi đã kéo bao nhiêu lần?
--------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân