Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1732 - Chương 1731. Chín Cửa

Chương 1731. Chín Cửa
Chương 1731. Chín Cửa

Chu Văn biết Lưu Vân nói ông già là Tỉnh Đạo Tiên, nghe nói Lưu Vân là cháu trai của Tỉnh Đạo Tiên, Chu Văn không rõ có thật như vậy không. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy Chu Văn rất tò mò Tỉnh Đạo Tiên gần đây đang làm gì, nhưng hắn biết cho dù hỏi cũng vô ích, nên hắn không hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân quan sát Chu Văn một lúc, đột nhiên thốt ra một câu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đệ không mang con chim nhỏ kia đến à? ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn nhíu mày hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mang nó đến làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân chủ động nhắc đến con chim nhỏ thì hiển nhiên là có tính toán gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Huynh chưa nói cho đệ sao? Bên trong Côn Luân sơn có một con Phượng hoàng, chim nhỏ nhà đệ hẳn là loài Phượng hoàng đúng không? Mang nó lại đây, không chừng có thể nhận ruột thịt, không cần đánh cũng lấy kiếm được. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đã bao giờ huynh nói cho đệ biết bên trong Côn Luân sơn có Phượng hoàng? ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn lườm Lưu Vân một cái, nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hơn nữa Phượng hoàng với Phượng hoàng chưa chắc là thân thích, làm gì có chuyện tốt như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn sẽ không mang chim nhỏ đến Côn Luân sơn mạo hiểm, chờ chim nhỏ thăng cấp đến Thiên Giới thì còn có cơ may. ͏ ͏ ͏ ͏

- Huynh nói vậy thôi, chúng ta đi xem tình huống trước đã, nếu đệ có nắm chắc thì chúng ta làm một vố lớn, còn không nắm chắc thì chúng ta quay về bàn bạc kỹ lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân nói xong xoay người đi phương hướng Tích Thành sơn. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn vừa đi vừa hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Huynh nói Côn Luân sơn chắc không phải là Tích Thành sơn chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng là nơi đó, hiện tại bên trong đường khó đi, chỉ có thần trộm số một thế giới như huynh là có thể mang người ra vào tự nhiên, nếu đổi lại người khác đi vào, dù là thần tiên trên trời cũng e rằng chỉ có vào chứ không ra được. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân đắc ý nói y như thật. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn chế nhạo: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thời gian dài như vậy, không thấy huynh giỏi hơn, nhưng tài thổi phồng thì càng lúc càng lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏

- Lần này thật sự không phải huynh thổi phồng, Côn Luân sơn trong thần thoại là nơi như thế nào? Quê hương của trăm vạn tiên nhân, thần tiên bình thường ở trong Côn Luân sơn nói trắng ra cũng là dân miền núi bình thường . . . ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người vừa tán dóc vừa đi, rất nhanh đến trước Tích Thành sơn. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế núi của Tích Thành sơn không quá dốc, các ngọn núi vây quanh một vòng như mãnh hổ ngủ say, trông hơi giống một tòa thành núi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tích Thành sơn có bốn cửa, hiện tại cũng là bốn lối vào Dị thứ nguyên lĩnh vực, nhưng mà nếu thật sự đi vào từ bốn cửa này thì đệ vĩnh viễn đừng mơ nhìn thấy Tích Thành sơn thật sự như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân dẫn Chu Văn đi vòng qua bên kia, không đi hướng cửa núi gần nhất. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tại sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân đáp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiện tại, Tích Thành sơn trên thực tế tổng cộng có chín cửa. Chẳng phải trong Sơn Hải kinh có nói Côn Luân chi hư, phương tám trăm dặm, cao vạn nhận. Trên có mộc hòa, dài ngũ tầm, lớn ngũ vi. Diện có cửu tỉnh, lấy ngọc làm rào. Diện có chín cửa, cửa có khai minh thú trấn. Nếu Tích Thành sơn thật sự là Côn Luân sơn thì đương nhiên phải có chín cánh cửa. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn hơi nhíu mày hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái gì gọi là nếu? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân nói bậy bạ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Huynh đoán vậy thôi, tuy tám chín phần mười đoán chính xác, nhưng việc gì đều có ngoại lệ. Con người của huynh làm việc nghiêm cẩn, không thể nói không chừa đường lui. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn đang định nói gì thì Lưu Vân ngừng lại bên bờ đầm dựa vào vách núi, chỉ vào đầm nước bảo: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tới rồi, là nơi này, đây là một trong chín cửa của Côn Luân sơn, đi vào từ nơi này mới có thể nhìn thấy Côn Luân sơn thật sự là như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không vội, chúng ta đi dạo xung quanh đã, huynh nói có tổng cộng chín cửa mà? Mang đệ đến trước chín cánh cửa nhìn xem. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn quan sát đầm nước, không thấy đồ án tay nhỏ ở gần đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn không quá để bụng có vào Côn Luân sơn được hay không, nhưng hắn phải tìm được đồ án tay nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân thấy Chu Văn xoay người đi, hắn sốt ruột nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trừ bốn cửa đông tây nam bắc ra, huynh chỉ biết một cửa này, các cửa khác giấu trong chỗ tối, trong một chốc huynh cũng không tìm ra được. Hơn nữa những cánh cửa này có gì đẹp mà ngắm? Đi vào được là tốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn xoay người lại, đánh giá Lưu Vân: ͏ ͏ ͏ ͏

- Huynh sốt ruột cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân cười đánh trống lảng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Huynh có sốt ruột gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn rất nghiêm túc gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn cảm giác Lưu Vân hơi kỳ kỳ, chắc chắn có chuyện gì giấu hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- À thì . . . huynh nôn nóng muốn nhanh chóng lấy được kiếm, đệ xem Nhân Hoàng uy phong biết bao, nếu huynh có thanh kiếm kia, tương lai thành tựu chắc chắn không dưới Nhân Hoàng, không chừng có thể kiếm được danh hiệu Thâu Hoàng . . . này này, đệ đừng đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân thấy Chu Văn xoay người bước đi thì lật đật chạy theo. ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 1731.
Bình Luận (0)
Comment