Khi Chu Văn và Lưu Vân đi dạo quanh Tích Thành sơn thì đang có một người phụ nữ áo xanh đi hướng Tích Thành sơn, rõ ràng cách ăn mặc bình thường, thoạt nhìn không quá bắt mắt, nhưng nhìn kỹ thì không thể xem rõ mặt mũi của cô ta như thế nào, thậm chí khó mà miêu tả dáng người. ͏ ͏ ͏ ͏
- Côn Luân sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ đứng trước cửa bắc Tích Thành sơn, mắt nhìn chăm chú vào thế núi kỳ dị, dường như đang suy tư cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Minh Uyên mặc đồ trắng đứng gần sau lưng người phụ nữ, tỏ vẻ cung kính hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiên tôn, người thật sự muốn tự mình vào núi? ͏ ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ lạnh nhạt hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không thể vào Côn Luân? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Minh Uyên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế giới tuy lớn nhưng không có chỗ nào tiên tôn không thể đi, nhưng hiện nay Trái Đất chưa hoàn toàn phá cấm, ít nhiều gì hơi bất tiện, tiên tôn cần gì tự mình vào núi, cử một thuộc hạ cùng ta vào núi thăm dò tình huống trước cũng tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không cần nói vòng vo như vậy, cho dù là ta khi ở Trái Đất cũng sẽ bị kiềm chế một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ vẻ mặt hờ hững nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng vậy thì sao? Đừng nói là kiềm chế bình thường, dù không thể dùng một chút sức mạnh thì trên Trái Đất không có thứ gì không thể tổn thương ta chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Minh Uyên không nhiều lời nữa: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiên tôn nói đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ nhìn cửa núi, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao phải vào từ cửa bắc? ͏ ͏ ͏ ͏
- Côn Luân chín cửa, ở ngoài sáng chỉ có bốn cửa đông tây nam bắc, năm cửa còn lại đều trong chỗ tối. Năm cửa ngầm thì ta chỉ biết có ba cửa, đi từ ba cửa đó vào Côn Luân sơn trông thấy cảnh tượng hoàn toàn khác. Từ cửa sáng đi vào Côn Luân, tuy vị trí đi vào khác nhau, nhưng chỉ có khác về vị trí, thứ nhìn thấy đều giống nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Minh Uyên dừng một chút, lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh kiếm mà ta thấy chỉ có đi từ bốn cửa sáng mới thấy được. ͏ ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu thứ nhìn thấy trong bốn cửa sáng đều giống nhau thì tại sao không vào từ ba cửa khác, nhất định phải đi cửa bắc? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Minh Uyên trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bên ngoài ba cửa khác đều có miếu sơn thần, từ bên kia vào núi khó mà che giấu hành tung, trong núi biết trước thì không tiện cho chúng ta làm việc. ͏ ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ liếc Vương Minh Uyên một cái, nhẹ gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy vào từ cửa bắc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại hạ dẫn đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Minh Uyên nói rồi đi hướng cửa núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ ung dung đi theo sau Vương Minh Uyên, hai người một trước một sau đi vào trong cửa núi. ͏ ͏ ͏ ͏
. . . ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh nói này tiểu sư đệ, đừng đi dạo nữa, chúng ta mau vào núi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân đi bên cạnh Chu Văn, không ngừng khuyên bảo Chu Văn nhanh chân vào núi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không gấp, đi dạo một vòng đã. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn hiện tại có thể xác định, Lưu Vân nhất định có chuyện gì lừa hắn, còn là việc cực kỳ quan trọng, nếu không thì với tính cách của Lưu Vân sẽ không sốt ruột như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù trong bụng Lưu Vân có nôn nóng cũng sẽ không lộ rõ ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh nói thật với đệ vậy, không chỉ có mình huynh biết trong Côn Luân sơn có thanh kiếm kia, huynh rất sợ bị người khác nhanh chân đến trước. Đệ đừng đi dạo nữa, chúng ta mau vào trong thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân thấy bộ dạng của Chu Văn liền biết nếu không lộ ra chút gì thì e rằng không thể kéo hắn vào núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân vội la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ đừng nhìn ta kiểu đó, ta thề, lời ta vừa nói là thật, nếu có một từ nào giả dối hãy để cho ta từ nay về sau không dùng được nửa người dưới! ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh dám phát ra lời thề độc như vậy, xem ra lần này không lừa đệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân thúc giục: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì đi mau, chúng ta phải lấy được thanh kiếm trước khi bị người khác giành mất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ nói tin tưởng huynh, nhưng không nói hiện tại vào núi, đi dạo một vòng đã. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nói rồi tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ Lưu Vân có đi theo hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân buồn bực nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh nói nhé tiểu sư đệ, hiện tại đã là lúc nào rồi, đệ đừng dỗi nữa, lỡ như kiếm kia bị người khác nhanh chân đến trước thì uổng công chúng ta không? Đến lúc đó không có thuốc hối hận để uống. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy huynh nói xem là ai sẽ nhanh chân đến trước? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân cứng họng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái đó . . . ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn bỗng nói một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kiếm trong Côn Luân sơn không phải do huynh phát hiện ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao đệ biết? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh giỏi trộm đồ, nhưng ở nơi như vậy cũng không có thứ gì cho huynh trộm, trong tình huống không biết bên trong có cái gì, chắc chắn huynh sẽ không rảnh rỗi sinh nông nỗi vào đây dạo chơi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, huynh thừa nhận, đúng là không phải huynh phát hiện ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân biết chắc chắn lừa không được Chu Văn, thế là không phủ nhận nữa. ͏ ͏ ͏ ͏