Chu Văn lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tỉnh Đạo Tiên phát hiện ra? ͏ ͏ ͏ ͏
Người có thể tìm được nơi kỳ lạ như vậy chỉ có ông già kỳ lạ kia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này đệ đoán sai, không phải ông già kia tìm được trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Câu trả lời của Lưu Vân làm Chu Văn hơi bất ngờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói cho đệ biết cũng được, nhưng đệ phải hứa với huynh trước, sau khi biết đáp án lập tức vào núi với huynh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thôi, không cần biết làm gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn đi tiếp. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân nóng nảy, bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là lão sư Nhân Gian của chúng ta phát hiện, cũng là ông ấy làm giao dịch với lão già, kêu huynh mang đệ đi lấy kiếm, nhưng ông ấy dặn huynh khoan nói cho đệ biết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhân Gian? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn ngây ra, sau đó hiểu ý của Lưu Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nhíu mày hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao ông ấy không tự mình nói với đệ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao huynh biết, ông ấy chỉ nói với lão già rằng tiên tộc rất có hứng thú với thanh kiếm kia, chúng ta phải tranh thủ lấy kiếm kia trước tiên tộc, nếu đi muộn e rằng không kịp, đệ hãy mau cùng huynh vào núi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thông. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn vẫn không quay đầu lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân nóng ruột nóng gan: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì không thông? Những gì huynh vừa nói đều là thật, nếu huynh lừa đệ thì cho đệ lấy đầu của huynh trước làm bồn cầu! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ý của đệ là chuyện này không thông. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn ngẫm nghĩ rồi bảo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là lão sư phát hiện ra chỗ này trước đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn trầm ngâm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu là lão sư phát hiện ra trước, dù ông ấy không tiện đi lấy kiếm thì cũng nên sớm thông báo cho đệ đi lấy, tại sao cứ phải đợi người của tiên tộc sắp đến mới kêu huynh mang đệ đi lấy kiếm? ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ vì ông ấy ở trong môi trường dị thứ nguyên không quá tốt, không có cơ hội truyền tin tức ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu thật sự khẩn cấp như vậy thì tại sao lão sư phải đánh một đường vòng lớn, còn muốn mấy người mang đệ đi chứ không phải trực tiếp nói cho đệ biết? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn xoay người nhìn Lưu Vân: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão gia nhà huynh sau khi nhận được tin tức chắc bỏ ra nhiều thời gian tìm hiểu tình huống bên trong đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân có chút kinh ngạc nhìn Chu Văn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này mà đệ cũng biết? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Với tính cách của vị lão gia kia sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác? Huống chi còn lấy mạng của cháu trai mình đi mạo hiểm, nếu như không tìm hiểu rõ tình huống bên trong thì sao chịu để huynh mang đệ vào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ nói như vậy hình như cũng đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân chút buồn bực nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ý của đệ không lẽ là lão sư muốn hố chúng ta? ͏ ͏ ͏ ͏
- Phỏng chừng không đến mức hố chúng ta, có lẽ chỉ dùng như hai con cờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn bâng quơ nói, ánh mắt và sự chú ý của hắn đều bị phong cảnh ở đằng trước hấp dẫn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi vòng quanh Tích Thành sơn lâu như vậy, rốt cuộc Chu Văn nhìn thấy đồ án tay nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng vị trí của đồ án tay nhỏ không có cánh cửa lên núi, nó là vách đá trụi lủi, trên vách đá có một chỗ lõm to cỡ nắm tay. Bởi vì vách núi xung quanh đều không bằng phẳng, chỗ lõm vào thoạt nhìn không bắt mắt chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân ở một bên lầu bầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh nói này tiểu sư đệ, đệ thật sự không định vào núi? Huynh cảm thấy tuy con người của lão sư hơi kỳ lạ nhưng còn không đến mức hố chúng ta, hơn nữa lão già đã đi vào xem rồi, đệ cũng biết ánh mắt của lão già sắc bén cỡ nào, ông ấy đã nói không có vấn đề thì huynh nghĩ chắc không có việc gì lớn đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn phớt lờ Lưu Vân, lấy di động ra, hắn đưa lưng về phía Lưu Vân, chụp hình đồ án tay nhỏ trên vách núi đá, di động lập tức hiện thông báo đang tải phó bản. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân rất là khó hiểu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngọn núi rách nát này có gì đẹp mà chụp hình, đệ cho một câu quyết định được không? Rốt cuộc có chịu vào núi không? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nhìn vách núi kia, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh xem vách núi này có phải là hơi khác lạ không? ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như không có đồ án tay nhỏ, Chu Văn cũng sẽ không phát hiện nơi này có gì kỳ lạ, nhưng đồ án tay nhỏ bị khắc ở đây, không có lý nào gần vách núi không có chỗ nào đặc biệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên Chu Văn quan sát kỹ nhiều lần, phát hiện ra vách núi này thật sự có một chỗ đặc biệt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có cái gì khác lạ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân nghe vậy sửng sốt, không khỏi cẩn thận đánh giá vách núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn vừa nhìn vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỗ nhô ra và lõm vào trên vách núi đá này hơi lạ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có gì mà lạ? Sao huynh không thấy có gì khác biệt? Địa hình bên này đều là như thế, đều là thiên nhiên hình thành, không có dấu vết bị người đào ra. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu đệ không nhìn lầm thì chỗ nhô ra và lõm vào trên này là sắp hàng theo trận thức huyền ảo nào đó, thoạt nhìn không có quy luật, thật ra có cả một bầu trời học vấn. ͏ ͏ ͏ ͏