Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1760 - Chương 1759. Không Cho Phép Một Hạt Bụi

Chương 1759. Không Cho Phép Một Hạt Bụi
Chương 1759. Không Cho Phép Một Hạt Bụi

Một nhát chém này thực sự quá đột ngột, hơn nữa kiếm khí hư vô của người phụ nữ cũng quá nhanh, Vương Minh Uyên chưa kịp phản ứng thì đầu của hắn đã bị kiếm khí hư vô chém xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc cái đầu của Vương Minh Uyên bay giữa không trung, trên mặt là vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi, trông như là hoàn toàn không ngờ đến người phụ nữ sẽ giết chết mình, cho đến chết vẫn không thể tin được. ͏ ͏ ͏ ͏

- Trên đường tiên không được phép có một hạt bụi. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ giống như chỉ mới thực hiện một cái nhấc tay đơn giản, ngay cả xác chết của Vương Minh Uyên cũng không nhìn cái nào. ͏ ͏ ͏ ͏

Dưới kiếm khí hư vô, không ai có thể sống sót, trừ phi Vương Minh Uyên có năng lực niết bàn trọng sinh như Phượng hoàng, chỉ tiếc rằng Vương Minh Uyên không phải là Phượng hoàng, cũng không có khả năng sống lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Thi thể và cái đầu của Vương Minh Uyên từ trên núi rớt xuống, Chu Văn vốn vẫn đang quan sát người phụ nữ kia, đột nhiên thấy có cái gì từ phía trên lăn xuống, nhìn kỹ một chút, thoáng chốc thay đổi sắc mặt. ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão sư! ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn đưa tay ra bắt lấy cơ thể và cái đầu của Vương Minh Uyên, sau khi xác nhận lần nữa, vẻ mặt càng thêm khó coi, đây đúng là thi thể của Vương Minh Uyên, đã chết hẳn. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng trong nháy mắt, Chu Văn dường như đã có quyết định, bất ngờ vứt thi thể của Vương Minh Uyên rồi xoay người chạy như điên về phía chân núi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái gọi là tình cảm của loài người thật đúng là giả dối. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhấc chân bay về hướng chân núi. ͏ ͏ ͏ ͏

Cô trông như không đi quá nhanh, cứ như là đi dạo, nhưng dù Chu Văn chạy nhanh hết sức thì khoảng cách giữa hai người vẫn ngày càng rút ngắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn mới vừa chạy đến giữa sườn núi thì nghe được phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng, giọng nói đó cứ như đang vang lên sau gáy của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu ngươi còn chạy nữa thì ta sẽ chặt đầu ngươi như chặt đầu lão sư của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏

Thân thể của Chu Văn nháy mắt cứng đờ, dừng bước không dám chạy nữa, chậm rãi xoay người lại, thấy nữ nhân kia đứng phía sau hắn không đến ba mét, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vị tỷ tỷ này, chúng ta hình như đâu có quen biết nhau? ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nhìn người phụ nữ kia nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tinh anh trong nhân loại đều là thứ gian xảo như ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Chu Văn, lạnh lùng nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn thấy người phụ nữ không có lập tức ra tay, tựa hồ hiểu được cái gì đó, trong lòng suy nghĩ, nói rằng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói vậy không đúng rồi, nói kiểu đó cứ như thể ngươi không phải là loài người. ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao ta có thể là sinh vật hèn mọn như loài người chứ. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ lạnh nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiện tại cho ngươi hai con đường, ngươi muốn sống hay là muốn chết? ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ nói chuyện tỏ vẻ giống như mạng sống của Chu Văn đã bị nắm trong tay cô, chỉ cần cô động nhẹ ngón tay là có thể bóp chết. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn khẽ thở dài: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ầy, có thể sống thì ai muốn chết chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đã muốn sống thì đi theo ta. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ nói xong thì xoay người trở về đỉnh núi. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn hơi do dự, nhưng vẫn đi đến đỉnh núi cùng người phụ nữ, vừa đi vừa hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi kêu ta lên núi với ngươi để làm gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ đáp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Làm việc mà ngươi vốn phải làm. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta còn không biết ta vốn phải làm cái gì nữa, hay là ngươi nói rõ thêm một chút đi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu ngươi muốn chết thì cứ tiếp tục giả ngu. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ dường như không muốn nói lời vô nghĩa với Chu Văn, tăng tốc bước chân leo lên núi. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn vốn muốn nói thêm mấy câu, nhưng thấy người phụ nữ nói như vậy thì cũng không mở miệng nữa, rất nhanh đã đi theo người phụ nữ lần nữa trở về đỉnh núi. ͏ ͏ ͏ ͏

Tấm bia đá và chuôi kiếm ở trên đỉnh núi vẫn như cũ, Chu Văn tự nhiên nhìn một cái thấy ngay, không khỏi thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏

- Kiếm ra thiên địa diệt, Đại La Kim Tiên tuyệt. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ vẻ mặt không chút thay đổi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi tới đó rút thanh kiếm kia ra. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tại sao lại kêu ta đi rút kiếm, thanh kiếm kia là kiếm gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn ngoài miệng hỏi người phụ nữ, nhưng trong lòng lại đang thầm nghĩ: ͏ ͏ ͏ ͏

"Lẽ nào thanh kiếm này thật sự là Tuyệt Tiên Kiếm, một trong Tru Tiên Tứ Kiếm?" ͏ ͏ ͏ ͏

Trên kiếm kia không có bất kỳ hơi thở, Chu Văn cũng không cảm ứng được rốt cuộc nó có phải là Tuyệt Tiên Kiếm cùng một bộ với Lục Tiên Kiếm hay không. ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 1759.
Bình Luận (0)
Comment