Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1759 - Chương 1758. Ta Thề

Chương 1758. Ta Thề
Chương 1758. Ta Thề

Chu Văn nhìn chăm chú ngọn núi, nói rằng: ͏ ͏ ͏ ͏

- E là người tiên tộc cũng không có khả năng lấy được thanh kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đệ có thể thấy hả? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân nghi ngờ nhìn hướng Chu Văn. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nơi bí hiểm như thế này, ngay cả ống dòm cũng khó nhìn xa trăm mét thì sao đệ có thể thấy điều đó được. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy làm sao đệ biết tiên tộc không thể lấy được thanh kiếm? ͏ ͏ ͏ ͏

- Trực giác của đàn ông. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn không giải thích, đi thẳng lên núi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đệ làm gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân vội vàng ngăn Chu Văn lại: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão sư nói chúng ta phải lấy thanh kiếm trước khi tiên tộc đến, hiện tại tiên tộc đã lấy được kiếm, bây giờ đệ đi không phải là tự tìm rắc rối sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu lão sư thật sự chỉ là muốn để cho chúng ta lấy thanh kiếm trước thì cũng sẽ không trễ như thế mới nói cho chúng ta biết, chỉ sợ là lão sư vốn muốn để chúng ta gặp mặt tiên tộc. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn vừa đi vừa nói chuyện, đã bước lên ngọn núi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì càng không thể lên, biết rõ là hố mà đệ còn nhảy vào trong? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lại đi theo lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có phải là hố hay không thì cũng không có vấn đề gì, đệ chỉ muốn thanh kiếm kia. Huynh về trước đi, đệ đi lên nhìn một chút, nếu như không còn cách nào khác thì đệ tất nhiên sẽ rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thế cũng được, đệ có vỏ rùa hộ thể, đến lúc đó thì không cần sợ trốn không thoát. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân dừng bước, không tiếp tục cùng Chu Văn đi lên núi, nhưng cũng không có ý định rời đi trước. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn đi từng bước về phía đỉnh núi, Lưu Vân nói với hắn rằng ở trên ngọn núi này, nếu không phải bất đắc dĩ thì không nên bay, cũng không nên sử dụng loại năng lực không gian thuấn di. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân cũng không biết nếu sử dụng thì sẽ có hậu quả gì, những lời này đều là nguyên văn thuật lại lời của Tỉnh Đạo Tiên. ͏ ͏ ͏ ͏

Đứng trên đỉnh núi, người phụ nữ buông lỏng tay nắm chuôi kiếm, nói với Vương Minh Uyên đứng ở một bên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi lại đây rút kiếm đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Minh Uyên thản nhiên nói rằng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiên tôn nói đùa, người còn không rút kiếm ra được thì sao ta có thể làm được chứ. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ hờ hững nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta tự có lý do riêng, ngươi cứ việc đi rút kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng, tiên tôn. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Minh Uyên không nói gì nữa, đi tới trước tấm bia đá, đưa tay nắm chặt ͏ ͏ ͏ ͏

chuôi kiếm, dùng sức muốn rút kiếm ra, kết quả là nó vẫn không nhúc nhích. ͏ ͏ ͏ ͏

- Cơ thể loài người cũng không rút ra được sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ hơi nhíu mày. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tại hạ đã không thể tính là loài người nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Minh Uyên buông tay ra, lui sang một bên nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói cũng đúng, vậy thì đi tìm một loài người thuần túy tới thử một lần vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ nói xong định quay người xuống núi, nhưng vừa cúi đầu thì thấy một bóng người đang từ sườn núi đi lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ quay đầu nhìn chằm chằm Vương Minh Uyên, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Còn có người biết chỗ này? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta không hề nói với bất kỳ kẻ nào về chỗ này, còn những người khác có phát hiện chỗ này hay không thì ta không biết được. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Minh Uyên vẻ mặt không thay đổi, thoạt nhìn vẫn như mọi khi, tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu kẻ tới là loài người, chẳng phải càng đúng dịp sao, tiên tôn cũng khỏi cần đi ra ngoài tìm người. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ không nhìn ra Vương Minh Uyên có đang nói dối hay không, cũng không có hỏi gì nữa, quay đầu nhìn về phía bóng dáng dưới chân núi, muốn xác định kẻ tới rốt cuộc là ai. ͏ ͏ ͏ ͏

Ở trên ngọn núi kỳ dị này, tầm mắt của người phụ nữ bị ảnh hưởng rất lớn, vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy đường nét bóng người. ͏ ͏ ͏ ͏

Thị lực của Chu Văn hiển nhiên không mạnh như vậy, lúc người phụ nữ thấy hắn thì hắn còn chưa nhìn thấy bóng dáng của cô, đợi đến khi thấy bóng dáng của người phụ nữ trên đỉnh núi thì người đó cũng thấy rõ dáng vẻ của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương Minh Uyên, đừng nói với ta là trên thế giới sẽ có việc trùng hợp như thế, người khác cũng không phát hiện bí ẩn của Côn Luân sơn, thế mà cả hai thầy trò các ngươi đúng lúc phát hiện cùng một bí mật. ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt của người phụ nữ nhìn về phía Vương Minh Uyên đã trở nên có chút lạnh lẽo. ͏ ͏ ͏ ͏

- Trên thế giới có rất nhiều chuyện trùng hợp, cái này cũng không kỳ lạ gì, ta có thể dùng linh hồn của mình thề rằng bản thân chưa bao giờ nói cho đồ đệ biết về bí mật này. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Minh Uyên nói rồi thật sự bắt đầu thề. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ thấy Vương Minh Uyên thật sự làm ra lời thề linh hồn, mặc dù vẫn có chút không tin, nhưng nếu Vương Minh Uyên nói dối thì lời thề linh hồn không có khả năng im hơi lặng tiếng như vậy, điều này chứng minh hắn thực sự nói thật. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có vẻ như đúng là trùng hợp. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ nói rồi giống như chuẩn bị xoay người nhìn về phía chân núi, nhưng cô còn chưa xoay lại thì đột nhiên vung tay chém về phía Vương Minh Uyên. ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 1758.
Bình Luận (0)
Comment