Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1758 - Chương 1757. Kiếm Khí Hư Vô

Chương 1757. Kiếm Khí Hư Vô
Chương 1757. Kiếm Khí Hư Vô

Kiếm khí hư vô đối kháng với thần quang âm dương bảy màu, thế mà dần chiếm ưu thế, kiếm khí vô hình vô sắc cứng rắn chèn ép khiến thần quang bảy màu yếu đi, Phượng hoàng phát ra từng tiếng kêu to, thần quang bảy màu càng lúc càng rực rỡ, nhưng vẫn khó xoay chuyển tình thế. ͏ ͏ ͏ ͏

- Dù sao cũng không phải là Phượng hoàng lúc hỗn độn ban đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ thở dài một tiếng, bước ra một bước, muôn vàn kiếm khí cứng rắn phá vỡ thần quang bảy màu, trong nháy mắt đâm thủng thân thể của Phượng hoàng. ͏ ͏ ͏ ͏

Thân thể rực rỡ của Phượng hoàng bảy màu chớp mắt bị cắt thành đốm sáng, nhưng một giây sau những đốm sáng bảy màu lại lần nữa hợp thành thân thể của Phượng hoàng. ͏ ͏ ͏ ͏

Dường như biết người phụ nữ lợi hại, Phượng hoàng ré lên một tiếng thật dài không ngờ quay đầu bay trở về đỉnh núi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi thôi, đi lên núi nhìn thanh tiên kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ cũng không đuổi theo Phượng hoàng, quay đầu nhìn về phía Vương Minh Uyên, thấy vết thương trên ngực Vương Minh Uyên vẫn chưa khép lại, sức mạnh chữa trị của Vương Minh Uyên dường như không có tác dụng gì đối với tổn thương này. ͏ ͏ ͏ ͏

Miệng vết thương có ánh sáng bảy màu lờ mờ, ngăn cản máu thịt tái tạo và khép lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ vung tay chém một cái, kiếm khí vô hình đột nhiên chém về phía Vương Minh Uyên. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Minh Uyên vẫn không nhúc nhích, tùy ý kiếm khí vô hình chém vào người mình, kiếm khí kia lại lần nữa cắt vết thương của hắn, máu chảy ra càng nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tại sao không né? ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ nhìn Vương Minh Uyên hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đối với nhân vật nhỏ như ta, nếu tiên tôn muốn giết ta thì cũng không cần chờ tới bây giờ. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Minh Uyên vừa nói vừa lần nữa sử dụng sức mạnh chữa trị, máu thịt vào lúc này ngay lập tức tái tạo, vết thương chỉ trong chốc lát đã khép lại. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sai. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ nói xong liền xoay người đi phía đỉnh núi. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Minh Uyên đi theo phía sau người phụ nữ, hai người một trước một sau đi về phía đỉnh núi. ͏ ͏ ͏ ͏

Phượng hoàng có thể bay lượn tự do trên núi, nhưng người phụ nữ và Vương Minh Uyên lại chỉ có thể đi bộ lên núi, ngay cả nhân vật mạnh mẽ như người phụ nữ cũng không thể như Phượng hoàng bay tùy ý trên ngọn núi kỳ lạ như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Đã không có Phượng hoàng ngăn cản, hai người rất nhanh đã tới đỉnh núi. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên đỉnh núi thế mà có một bãi cỏ, ở giữa bãi cỏ bất chợt lập một tấm bia đá, một thanh kiếm cắm ở trên tấm bia đá, chỉ còn lại chuôi kiếm lòi ra ngoài, thân kiếm hoàn toàn đâm sâu vào bên trong tấm bia đá. ͏ ͏ ͏ ͏

- Kiếm ra thiên địa diệt, Đại La Kim Tiên tuyệt. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ nhìn tấm bia đá, chậm rãi đọc dòng chữ trên đó, vẻ mặt thay đổi có chút âm u. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Minh Uyên nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không biết là chữ của người phương nào khắc lên mà kiêu căng như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân nói một cách lạnh lùng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải người. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải người? ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Minh Uyên nghi ngờ nhìn người phụ nữ. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ lần này lại không trả lời, chỉ vung tay lên, kiếm khí hư vô chém về phía tấm bia đá có cắm tiên kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏

Keng keng keng! ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm khí chém vào bia đá, lại nghe được từng âm thanh như tiếng mũi kiếm bị gãy, bia đá kia thế nhưng hoàn toàn không bị tổn hại, kiếm khí hư vô mạnh mẽ có thể phá tan thần quang bảy màu, nhưng lại không cách nào để lại chút dấu vết gì trên tấm bia đá. ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ hơi ngẩn ra, nhìn tấm bia đá cau mày thì thào: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi hận đến như vậy sao? Dù có chết rồi cũng muốn cùng tiên thành địch? ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn chằm chằm trong chốc lát, người phụ nữ bước chậm về phía tấm bia đá, đứng ở trước tấm bia đá, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, lần nữa thì thầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cho dù có căm hờn đến đâu thì sao chứ, ngươi cuối cùng cũng là một phần tử trong đó, lời nói diệt thiên tuyệt tiên như vậy sao ngươi có thể nói ra được, chẳng qua là lời nói đùa thôi. ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa dứt lời, người phụ nữ dùng sức rút kiếm, muốn rút tiên kiếm kia ra từ trong tấm bia đá. ͏ ͏ ͏ ͏

Khi sức mạnh vô tận của người phụ nữ rót vào trong chuôi kiếm, toàn bộ ngọn núi tựa hồ cũng rung rinh theo, nhưng kiếm kia thế mà vẫn không nhúc nhích, ngay cả một phần cũng không rút ra được. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn và Lưu Vân cẩn thận xuyên qua hẻm núi, rốt cuộc đứng trước ngọn núi kỳ lạ. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân cảm thán nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Côn Luân quả nhiên là vùng đất huyền bí, ngọn núi cao lớn kỳ lạ như thế, chúng ta đi xa như vậy cũng không hề nhìn thấy, đứng ở chân núi mới có thể thấy nó, nếu như bay trên trời thì e là sẽ va thẳng vào nó. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn đang muốn nói cái gì, nhưng đột nhiên thấy ngọn núi kia rung lên một cái. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân bực bội nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thôi xong, chúng ta vẫn đến muộn, xem ra người tiên tộc đã lấy được kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏

Huynh đã nói rồi, đã bảo đệ đừng đi dạo lung tung, nhưng đệ hết lần này tới lần khác lại không thèm nghe theo, bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 1757.
Bình Luận (0)
Comment