Vương Lộc vốn rất thông minh, nghe Chu Văn nói vậy thì thoáng chốc hiểu ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi để lại một Trứng Phối sủng ban đầu, và một Trứng Phối sủng được sao chép, nếu đến lúc đó toàn bộ Trứng Phối sủng đều lần thứ hai bị sao chép, nghĩa là sao chép không có hạn chế, nhưng đồ vật giống nhau mỗi lần chỉ có thể bị sao chép được một cái. Nếu như có một Trứng Phối sủng không bị sao chép, vậy có nghĩa là đồ đã được sao chép không thể bị sao chép lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu đúng là ảnh hưởng bởi sức mạnh thời không, vậy thì dù để lại bản gốc hay là hàng nhái, hẳn là cũng có thể sao chép được. Không, không thể nói là sao chép, có lẽ dùng từ không gian song song để hình dung thì dễ mường tượng hơn, những thứ đó đều đến từ không gian song song, không phải là được sao chép ra. Nếu vật được sao chép không bị sao chép thì rất khó nói. Đương nhiên, bây giờ vẫn chỉ là suy đoán, còn phải xem kết quả. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc quan sát Chu Văn, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thấy những thứ bị sao chép ra mà ngươi không hề động lòng à? ͏ ͏ ͏ ͏
Vào thời điểm này, Chu Văn vẫn có thể suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, không hề bị ảnh hưởng, khiến Vương Lộc vô cùng giật mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Vận may của bản thân Vương Lộc cực kỳ tốt, bình thường cũng không thiếu cái gì, nhưng khi nhìn thấy những thứ được sao chép thì ý chí vẫn có chút dao động, lý do kiên trì muốn hành động theo kế hoạch chẳng qua chỉ là phòng ngừa mọi trường hợp xảy ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù là vậy, cô cũng không có suy nghĩ nhiều như thế, không bình tĩnh giống như Chu Văn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Động lòng chứ, sao lại không động lòng được, nhưng . . . ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn dường như có hơi do dự, không nói hết câu. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu nói được thì cứ nói, còn không thể thì đừng nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn suy nghĩ một hồi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng không phải là không thể nói, ta sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứ nói thẳng đi, ta hoàn toàn tin tưởng ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta sợ phải tin vào bản thân mình, ta thà rằng mình đã suy nghĩ sai. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn cười gượng, không đợi Vương Lộc hỏi tới đã tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không giấu gì mấy người, dựa vào kinh nghiệm trước dây của ta, mỗi lần ta đi vào một Dị thứ nguyên lĩnh vực xa lạ thì dường như đều sẽ xảy ra chút chuyện, mỗi lần đều sẽ tương đương với mạo hiểm, cho nên dù ta có động lòng như thế nào thì trong lòng vẫn luôn có phòng bị. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc cười khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta còn tưởng là chuyện gì chứ, làm ta giật cả mình, yên tâm đi, có ta ở bên cạnh ngươi thì vận may của ngươi sẽ tốt hơn thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta thì không lo lắng gì, chỉ sợ cô không yên tâm thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người vừa đi vừa nói, sau khi đi vòng nửa ngày trời, mọi người lần nữa đến gần chỗ đã để những vật kia, Chu Văn từ xa liền thấy nơi đó lại có thêm một đống đồ, Trứng Phối sủng mà hắn để lại cũng ở trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
"Một cái . . . hai cái . . . sáu . . . không đúng . . . có một nửa không bị sao chép. . ." ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Chu Văn đếm thầm trong lòng, hắn không khỏi cau mày. ͏ ͏ ͏ ͏
Dựa theo suy đoán trước đó, nếu bị ảnh hưởng bởi sức mạnh thời không, hắn để lại những Trứng Phối sủng này, dù là bản gốc hay là hàng nhái thì nên xuất hiện mới phải, nhưng bây giờ rõ ràng có một nửa không bị sao chép. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thứ được sao chép sẽ không bị sao chép lần nữa? Vậy nghĩa là chỉ có bản gốc mới có bản sao mới, đây rốt cuộc có phải là sức mạnh của hệ thời không hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc cũng nhìn thấy những Trứng Phối sủng kia của Chu Văn, ngay lập tức đã hiểu chuyện gì xảy ra. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không rõ lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn khẽ lắc đầu, dường như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm những Trứng Phối sủng này. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm người Vương gia vui mừng chạy về phía hành lý, chỉ cần lượn quanh một vòng là có thể lấy được rất nhiều Trứng Phối sủng quý giá, trước đây muốn có những thứ này thì cần phải liều mạng, hiện tại chỉ cần đi tản bộ một chút là có thể lấy vào tay, dù là ai cũng khó có thể kiềm chế hưng phấn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Gia chủ, không có gì sai sót, toàn bộ đều đúng, người đừng do dự nữa, để lại mấy thứ kia đi, về sau không biết sẽ như thế nào, thừa dịp hiện tại mau tạo thêm vài cái đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vài trưởng bối Vương gia lần lượt khuyên nhủ Vương Lộc. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dựa theo kế hoạch, chỉ còn một vòng tiếp theo, lúc này không cần vội. ͏ ͏ ͏ ͏
- Kế hoạch là do con người quyết định, đôi khi cũng cần linh hoạt một chút, không cần máy móc như thế, nếu để mấy vật này ở đây sớm một chút thì bây giờ đã có ba cái rồi, trừ gia chủ ra, chúng ta cũng có thể sở hữu một cái . . . ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng bối kia không nói hết câu, nhưng Chu Văn vẫn hiểu ý của người này. ͏ ͏ ͏ ͏
Phỏng chừng Vương gia có một vài Trứng Phối sủng đặc biệt hoặc là báu vật nào đó, nhưng sợ xảy ra ngoài ý muốn, không dám tiếp tục ở lại đây nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện giờ những người Vương gia này thấy đồ vật lần nữa được sao chép, thực sự không nhịn được nữa, muốn Vương Lộc sao chép nhiều thứ hơn để bọn họ cũng có phần. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ cần có thể sao chép được thì tất nhiên ai cũng có phần, chỉ còn lại một vòng, đi thôi. ͏ ͏ ͏ ͏