Vương Lộc nói rồi tiếp tục lên đường, không để cho những người đó có cơ hội nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm người trưởng bối có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì thêm, thu dọn đồ đạc xong cùng Vương Lộc tiếp tục lên đường. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phát hiện gì rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc thấy Chu Văn vẫn luôn cau mày suy tư, cô nghiêng người hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có, nhưng đang nghĩ tới một việc, muốn phân biệt ai là Tiểu Lý ban đầu thì có thể để một Tiểu Lý ở lại đó, xem hắn có phải là hàng nhái hay không, có thể biết hắn rốt cuộc có phải là bản gốc hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lỡ để lại bản gốc thì chẳng phải là lại có thêm một Tiểu Lý sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn cũng cười theo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên ta cũng chỉ là suy nghĩ thế thôi, thật ra phân biệt được cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù biết một trong hai là hàng nhái thì mấy người cũng đâu nhẫn tâm giết hắn, phải không? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc hơi buồn phiền nói rằng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, dù là thứ được sao chép nhưng hắn và Tiểu Lý cũng không khác gì nhau, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sao có thể ra tay được chứ, trừ phi hắn căn bản không phải là Tiểu Lý . . . ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải là Tiểu Lý thì có thể là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nói rồi quay đầu nhìn về phía hai Tiểu Lý, sau khi nhìn bọn họ, đột nhiên vẻ mặt hắn thay đổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì nhóm người Vương gia khác đều đang trong trạng thái hưng phấn, mỗi một người chỉ muốn đi nhanh hơn một chút, ban đầu, hai Tiểu Lý vẫn bị bọn họ đặc biệt chú ý, nhưng bây giờ trong lúc vô tình đã rớt xuống hàng cuối, không ai thèm chú ý đến họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai Tiểu Lý vốn giống nhau như đúc, nhưng bây giờ nhìn qua, không biết từ lúc nào một Tiểu Lý trong đó đã thay đổi có chút là lạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu Lý chừng hai mươi tuổi, đôi mắt to tròn, con ngươi màu đen của người đông phương, nhưng bây giờ, đôi mắt của Tiểu Lý cúi đầu kia hoàn toàn biến thành màu trắng, giống như đôi mắt của một người mù. ͏ ͏ ͏ ͏
Người bình thường chỉ thấy vài điểm khác biệt, nhưng ở trong mắt Chu Văn, trên người Tiểu Lý kia đang toát ra một luồng khí kỳ dị, tựa như khói bụi màu trắng bốc lên từ trên người hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không ổn, hàng nhái có vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn trong lòng tim đập nhanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu Lý vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười quỷ dị với Chu Văn, giây sau, hắn liền nhào về phía Tiểu Lý khác bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì khoảng cách của bọn họ quá gần, Chu Văn căn bản chưa kịp làm gì, ngay khi hai Tiểu Lý tiếp xúc, bọn họ như nước sữa hòa vào nhau, dung hợp lại với nhau, từ hai người biến thành một người. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn đã lắc người xuất hiện trước mặt Tiểu Lý, nhưng hắn không biết tình huống hiện tại của Tiểu Lý là gì, tự nhiên cũng không thể trực tiếp ra tay, chỉ đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Tiểu Lý, trước tiên khống chế hắn rồi tính sau. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chu tiên sinh, ngươi đang làm gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe phía sau có tiếng động, người Vương gia đi phía trước đều dừng bước quay đầu nhìn ra sau, thấy Chu Văn nắm lấy cánh tay của Tiểu Lý, có chút nghi ngờ nhìn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nhìn chằm chằm Tiểu Lý, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy người không phát hiện thiếu mất một Tiểu Lý rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì quá mức hưng phấn nên mọi người đã sớm quên mất chuyện về Tiểu Lý, nghe Chu Văn nhắc tới thì lúc này mới nhớ ra. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, sao chỉ có một Tiểu Lý thế này? Một Tiểu Lý khác đi đâu rồi? Không lẽ đã chạy đi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Chu Văn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc không nhìn thấy chuyện vừa rồi, nên cũng không biết việc hai Tiểu Lý đã dung hợp thành một. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nói một lần chuyện mình đã thấy, cùng lúc đó vẫn luôn quan sát phản ứng của Tiểu Lý. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu Lý cực kỳ ngoan, tùy ý Chu Văn nắm cánh tay mình, không nhúc nhích, cũng không có giãy dụa phản kháng, ánh mắt nhìn như có hơi khờ ngốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người nghe cảm thấy ly kỳ, đều quay sang quan sát Tiểu Lý, nhưng nhìn thế nào cũng không tưởng tượng ra được làm cách nào hai người có thể dung hợp lại thành một người. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nói với Vương Lộc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thứ được nơi này sao chép có vấn đề, không thể tiếp tục sao chép. ͏ ͏ ͏ ͏
Không đợi Vương Lộc nói cái gì, một trưởng bối Vương gia châm chọc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chu tiên sinh, có thật là hai Tiểu Lý đã dung hợp thành một không? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tận mắt nhìn thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng bối hừ lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ở đây nhiều người như vậy nhưng tại sao chỉ có mình ngươi thấy, người khác không thấy gì, đây có phải quá trùng hợp không? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc không vui nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lưu bá bá, người nói thế là có ý gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng bối thở hồng hộc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Gia chủ, ta đã nói rồi, chuyện chỗ này không nên truyền ra bên ngoài, nhưng người lại cố tình không nghe, muốn cho một người ngoài đi theo, hiện giờ người ta gai mắt Vương gia chúng ta gặp vận may, gia chủ, người nói xem phải làm gì đây? ͏ ͏ ͏ ͏