Vương Lộc nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lưu bá bá, người rốt cuộc muốn nói cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đều không nhìn thấy hai Tiểu Lý dung hợp lại thành một, chỉ riêng Chu tiên sinh là thấy được, còn khẳng định rằng thứ được sao chép có vấn đề, không thể tiếp tục sao chép, người không cảm thấy chuyện này đã có gì sai sao? Dù hai Tiểu Lý thực sự dung hợp thành một, nhưng cũng không có nghĩa là không thể sao chép, chúng ta chỉ cần sử dụng một trong những thứ bị sao chép ra trước khi nó dung hợp, cớ gì lại không thể? Ta thì xem có người không muốn nhìn thấy Vương gia chúng ta phất lên, cố ý ngáng chân chúng ta, không biết Tiểu Lý còn lại thật sự đã dung hợp hay bị người ta làm gì rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chu Văn sẽ không nói dối. ͏ ͏ ͏ ͏
- Biết người biết mặt không biết lòng, gia chủ người còn trẻ, vẫn chưa thể nhìn thấu một số việc, trước lợi ích tuyệt đối, có một số người chuyện gì mà chẳng dám làm? ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng bối vẻ mặt hiền hòa với Vương Lộc, nhưng khi quay sang Chu Văn thì không khách khí như thế: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dù hai Tiểu Lý dung hợp thành một người thì hắn cũng có thể tự nói ra mà? Chúng ta tự mình hỏi hắn, không phải việc này sẽ rõ ràng sao? Ngươi kiềm chế hắn là có ý gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy người muốn hỏi gì thì bây giờ hỏi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn vẫn giữ chặt Tiểu Lý không buông. ͏ ͏ ͏ ͏
- Người bị ngươi bắt nửa chết nửa sống, còn hỏi được gì nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Một người Vương gia lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước tiên ngươi hãy buông hắn ra, chúng ta có nhiều người như vậy chẳng lẽ sợ hắn chạy trốn được sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không sợ hắn chạy trốn, chỉ sợ hắn không chạy. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn vẫn không buông Tiểu Lý ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng bối nhìn về phía Vương Lộc bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Gia chủ, chuyện này phải tính sao đây, Tiểu Lý dù sao cũng là thuộc hạ của Vương gia chúng ta, dù muốn bắt tra hỏi thì cũng nên là người một nhà là Vương gia chúng ta đi hỏi chứ, một người ngoài làm thế là sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng thế, tại sao những thứ khác chúng ta sao chép ra đều không có vấn đề, còn bản thân Tiểu Lý lại xảy ra chuyện, hơn nữa người đang yên đang lành bị ngươi bắt giữ thì trở nên dở sống dở chết, ngay cả nói cũng không nói được, sợ là ai đó có ý đồ khác. ͏ ͏ ͏ ͏
- Người của Vương gia, có chuyện gì thì tất nhiên phải là do người Vương gia tự mình giải quyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Không ít người Vương gia có chút bất mãn với Chu Văn, nhưng lại không dám thật sự ra tay chém giết người, bọn họ cũng biết Chu Văn lợi hại, người bình thường không thể so sánh được. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc nhìn về phía Chu Văn, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chu Văn, tình hình hiện giờ của Tiểu Lý ra sao rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy Vương Lộc là người đứng đầu một nhà, nhưng không có nghĩa Vương Lộc có thể không để ý tới cảm xúc của người Vương gia, nếu lòng người rời rạc, vậy thì gia tộc sẽ không bền chắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc tin tưởng Chu Văn, nhưng cũng phải trấn an cảm xúc của người Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng chưa rõ lắm, nhưng cảm giác có cái gì đó không đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn nhìn Tiểu Lý như một đứa trẻ khờ khạo, nghĩ đến nụ cười vừa rồi của hắn, trong lòng luôn cảm thấy người này có chút nguy hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe đi, câu này là sao? Cảm giác không đúng là có thể giam giữ người của Vương gia chúng ta à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Gia chủ, ngay cả bản thân hắn cũng không nói được lý do, có kiểu làm việc như thế sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Người Vương gia nghe Chu Văn nói như vậy thì càng không tin hắn, chỉ cho rằng hắn chắc chắn có ý đồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Lộc có chút khó xử, nhưng vẫn không đồng ý, Chu Văn cũng nhìn ra Vương Lộc khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, nếu mấy người muốn người, vậy thì đưa cho mấy người là được chứ gì, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì không liên quan đến ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Vương gia lập tức nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện của Vương gia chúng ta không cần người ngoài nhọc lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ ỷ có Vương Lộc ở đây, cảm thấy với năng lực may mắn của Vương Lộc thì không thể nào xảy ra vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏
"Dục vọng đúng là một thứ đáng sợ." ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Văn trong lòng thầm nghĩ: ͏ ͏ ͏ ͏
"Nếu là lúc bình thường thì những người này làm gì dám nói như vậy với ta, vì những chỗ tốt này mà không sợ đắc tội ta. Mà thôi kệ, ta giam giữ Tiểu Lý cũng không tốt, vừa lúc nhìn xem trên người hắn có chỗ nào khác lạ." ͏ ͏ ͏ ͏
Đã nói đến mức này, Chu Văn cũng không giam giữ Tiểu Lý nữa, trả hắn lại cho Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người Vương gia một trái một phải nhận lấy Tiểu Lý từ trong tay Chu Văn, tuy trong lòng bọn họ cũng có chút lo lắng, sợ trên người Tiểu Lý thật sự có vấn đề, nhưng nhìn dáng vẻ si ngốc của Tiểu Lý thì họ yên tâm hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Lý . . . ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi tiếp nhận Tiểu Lý, người Vương gia muốn lay hắn tỉnh lại để hỏi vài câu, nhưng Tiểu Lý vẫn không nói một lời nào, giống như bị choáng váng, không hỏi cái gì được. ͏ ͏ ͏ ͏