Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1798 - Chương 1797. Như Thế Là Sao

Chương 1797. Như Thế Là Sao
Chương 1797. Như Thế Là Sao

Ít nhất thì hiện giờ những Dị thứ nguyên lĩnh vực đã được tải xuống phó bản đều bị Chu Văn chơi thử, có thể trực tiếp truyền tống ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏

Tất nhiên, đây cũng không phải là điều Chu Văn quan tâm nhất, khiến hắn hưng phấn nhất là năng lực của Huyền Đế có thể xé rách bức tường của cùng dị thứ nguyên, cho phép Chu Văn có thể tùy ý ra vào dị thứ nguyên. ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của bản thân Chu Văn, hắn vẫn chưa dám đi dị thứ nguyên, lỡ như gặp phải đại lão cấp độ Tận Thế thì chưa chắc có cơ hội trở về. ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ Chu Văn đang dùng Ma Thần thời không và năng lực của Huyền Đế để thăm dò Kỳ Tử sơn, hy vọng có thể khiến Nguyên Khí quyết cuối cùng thăng cấp Thiên Tai. ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão Chu, bận gì hả? ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền mang Minh Tú và Phong Thu Nhạn đến tìm Chu Văn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn thấy ba người bọn họ cùng đến, ngay lập tức biết rằng nhất định là có chuyện gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền nói một lần suy nghĩ của bản thân cho Chu Văn nghe, sau đó bổ sung thêm: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thứ trong dị thứ nguyên không lấy thì phí, nếu đệ có năng lực đi lên lộ mặt thì cũng coi như là cho loài người chúng ta chút thể diện, phải không nào? ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn trầm ngâm giây lát, sau đó nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Muốn đi hái quả lê vàng cũng không khó, nhưng ta đoán là quả lê vàng cũng không phải là thứ quan trọng nhất trong Dị thứ nguyên lĩnh vực đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền không hiểu hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ý đệ là gì? Không phải chỉ cần hái được quả lê ở chỗ đó là kết thúc sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Mặt ngoài thì không có gì lạ, nhưng nếu nó thật sự đơn giản như vậy thì sao cường giả cấp độ Tận Thế của những dị tộc lại không hề xuất hiện? Phỏng chừng bên trong còn có điều kỳ lạ nào đó mà chúng ta vẫn chưa biết được, không bằng trước hết để cho những dị tộc kia thăm dò đường một chút, tránh cho đại lão của những dị tộc kia cảnh giác, đợi đến thời gian cuối cùng, nói không chừng sẽ có cơ hội một kích thành công, nếu bị cấp độ Tận Thế chú ý, sợ là khó có cơ hội lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn đã cân nhắc qua vấn đề này, cho nên hắn vẫn luôn chưa đi, chứ không phải không dám đi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vẫn là đệ chơi ác nhất. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền cười khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy cứ để cho bọn chúng đắc ý thêm vài ngày đi, nhưng không có một loài người nào lên bảng, thật sự có chút bực mình. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn trầm ngâm trong chốc lát, nhìn về phía Minh Tú và Phong Thu Nhạn, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mấy người muốn đi à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Muốn chứ, huấn luyện viên người có cách sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Minh Tú và Phong Thu Nhạn hai mắt sáng lên. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi kêu Tần Trăn lại đây, ta phụ mấy người luyện tập. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn cảm thấy đã đến lúc bày ra tác dụng thật sự của Sư vực. ͏ ͏ ͏ ͏

- Để đệ tử đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Minh Tú vội chạy ra ngoài, hắn hơn ai hết biết rõ chỉ bảo của Chu Văn khó có được cỡ nào, quả thực có thể sánh ngang với tiên duyên. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền cau mày hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão Chu, không phải đệ đã nói là không nên rút dây động rừng sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tạo ra một chút động tĩnh thì cũng không hẳn là chuyện xấu. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền dường như hiểu ra cái gì đó, bừng tỉnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đệ muốn đẩy bọn họ ra làm bia chắn! ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn lạnh nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Huynh đừng có nói bậy, chỉ là muốn cho những dị tộc kia biết rằng loài người không yếu như trong tưởng tượng của bọn họ, và cũng không phải là không thể rời bỏ tài nguyên của họ. ͏ ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật nhàm chán, lại là dị tộc. ͏ ͏ ͏ ͏

Một thiếu niên mất hứng tắt truyền hình trực tiếp trên điện thoại di động, đã nhiều ngày trôi qua, trên bảng xếp hạng khối Ma Phương ngay cả cái tên của một loài người cũng không có, người quan tâm truyền hình trực tiếp trở nên ngày càng ít đi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhân Hoàng không đến, phỏng chừng sẽ không ai có thể lên bảng được, so với dị tộc thì loài người vẫn yếu một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

Một thiếu niên bên cạnh cũng cảm thấy nhàm chán, tắt điện thoại di động. ͏ ͏ ͏ ͏

Thiếu niên trước đó nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật hy vọng Nhân Hoàng nhanh đi ra, giẫm đạp lên đám dị tộc kia. ͏ ͏ ͏ ͏

- Mấy người chưa tỉnh ngủ à? ͏ ͏ ͏ ͏

Một thiếu nữ kiêu ngạo đi tới, hơi khinh thường nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhân Hoàng coi như mạnh trong loài người, nhưng so với dị tộc thì cũng bình thường, gì mà giẫm đạp lên người ta chứ, còn chẳng biết có vượt qua được hồ sương mù hay không. ͏ ͏ ͏ ͏

Câu nói này của thiếu nữ ngay lập tức dẫn tới những cái trừng mắt của người xung quanh. ͏ ͏ ͏ ͏

Trưởng bối bên cạnh nhìn chằm chằm cô, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Này cô gái, cô nói thế là sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ăn ngay nói thật thôi, loài người thật sự quá yếu. ͏ ͏ ͏ ͏

Thiếu nữ phớt lờ sự phẫn nộ của mọi người, coi như không khí. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta thấy hình như ngươi muốn bị ăn đập thì phải. ͏ ͏ ͏ ͏

Một người đàn ông vạm vỡ tức giận xông lên, muốn dạy cô gái kia một bài học. ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 1797.
Bình Luận (0)
Comment