Ứng Thành Nhân nhìn chằm chằm vào Trần Lãm, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi ẩn sâu sau cơn phẫn nộ. Hơn ba trăm người bị giết, phân bộ Vô Ngân thương hội không còn một ai. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác lo lắng chưa từng có từ Trần Lãm mang lại.
Chính mắt hắn nhìn thấy đám thuộc hạ vùng vẫy trong tuyệt vọng, một cái dĩa giống như trận bàn trong tay khảm bốn viên ngọc ảm đạm chứng tỏ mấy người Ngô quản gia đã tử vong. Hắn đã có cảm giác bất an khi không phát hiện Trần Lãm xuất hiện liền quyết định quay trở về, rốt cuộc trên đường chứng kiến ám hiệu sáng rực bầu trời thì đã chậm, hắn đã bị lừa.
Hắn lập tức xác định được mục đích của Trần Lãm là dụ hắn đi thật xa khỏi Vũ Lăng Thành, khi đó Trần Lãm dùng một bí pháp đặc biệt trốn khỏi truy đuổi của hắn hợp lại với Quỳnh Hoa Cung. Có điều Trần Lãm sử dụng cách gì thì Ứng Thành Nhân nghĩ nát óc không ra, không sử dụng Na Di Phù nhưng khí tức hoàn toàn biến mất rồi lại xuất hiện tại Vũ Lăng Thành, đó chính là nguyên nhân làm hắn kiêng kỵ đến như vậy, nhất định phải bóp chết ngay lúc này.
Ứng Thành Nhân đứng trên một tòa phủ đệ, ánh mắt âm u ngập tràn sát khí. Nếm trải qua thủ đoạn của Trần Lãm, hắn đột nhiên không dám ỷ lại vào tu vi chênh lệch. Hơn nữa từ khí tức An Tinh Mỹ phát ra càng không phải là Xuất Khiếu trung kỳ bình thường, gần như là tương đương với hắn.
Nỗi thống khổ tộc nhân diệt tuyệt phải nuốt vào trong, hắn lấy ra một khối ngọc giản rồi bóp nát. Không gian bên cạnh hắn vặn xoắn thành một lỗ đen ù ù, một lão giả từ trong bước ra.
Ngay lập tức một cỗ lực lường cường hãn ập xuống toàn trường. Trần Lãm so với các nàng có chút dễ chịu hơn một chút, linh lực và hồn lực hộ thể giảm bớt uy áp gánh chịu. Dù cho tu vi ở đây thuộc loại tầng thấp nhất nhưng mạnh mẽ hơn nhiều, lồng ngực bị nén ép nhưng không tới mức thở không nổi.
“Lữ Chí Hòa, Hội trưởng tổng bộ Vô Ngân thương hội Kim Quang Thành, tu vi Phân Thần viên mãn.”
An Tinh Mỹ truyền âm, Trần Lãm lâm vào trầm mặc, chẳng trách Phân Thần kỳ nhanh như vậy đã tới rồi.
Lữ Chí Hòa nhìn sâu vào mắt Ứng Thành Nhân trầm giọng:
“Ứng Thành Nhân, ngươi rốt cuộc đã trêu chọc vào yêu nghiệt phương nào? Để lại tai họa lớn như vậy… Ai… Nếu không phải cùng một thương hội, lão phu thật không muốn quản việc của Ứng gia các ngươi!”
Lời nói của hắn tựa như không mảy may đến chuyện sản nghiệp bị hủy hoại, hắn tiếp tục nói:
“Người nào?”
“Là hắn!” Ứng Thành Nhân gắt gao chỉ tay về Trần Lãm, con ngươi run run hận không thể xé xác Trần Lãm ra thành trăm mảnh.
“Chỉ là con kiến Nguyên Anh trung kỳ lại làm ngươi khó coi như vậy?” Lữ Chí Hòa khinh thường nhìn đến Trần Lãm.
Sát khí trên người Lữ Chí Hòa mạnh mẽ tỏa ra. Tay phải hắn khẽ vung lên, một thanh trường kiếm màu bạc lập tức xuất hiện trong tay. Trường kiếm trong tay vung lên một cái, lập tức từ trong thân kiếm tản ra một làn sương mù. Ngay sau đó, sương mù hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp mạnh về Trần Lãm.
Tới cảnh giới Phân Thần, thần thức của tu sĩ có hóa thành công kích như bản thể tu sĩ, dù là Xuất Khiếu viên mãn gặp phải Phân Thần sơ kỳ cũng giống như đấu với hai người, chắn chắn buông tay.
Lữ Chí Hòa đã là viên mãn, thần thức của hắn siêu việt tất cả những người có mặt tại đây, chỉ dùng thần thức đã khóa chặt mọi cử động của Trần Lãm khiến hắn như bị một dãy núi lớn trấn áp không thể nhúc nhích, hít thở không xong.
Mồ hôi tứa đầy mặt Trần Lãm, chênh lệch này tuyệt đối vượt quá sức chịu đựng của hắn, lần thứ hai hắn cảm thấy cái chết cận kề sau khi bị Liên Nguyệt thiếu chút nữa bóp nát trái tim.
Hắn không có thời gian suy nghĩ, chạy là thượng sách.
Một lá bùa xuất hiện trong tay, cản được một đòn này hắn sẽ thu mấy nữ vào trang viên tháo chạy một đường. Với Ẩn Tức Bào có thể ngăn chặn cảm ứng tu sĩ Phân Thần kỳ nhưng ai biết được Lữ Chí Hòa có thủ đoạn nào khác, người tu vi càng cao thì đồ chơi càng nhiều, Trần Lãm không thể chủ quan, chạy trước rồi tính, ít nhất là phải sống sót.
Bị uy áp Phân Thần viên mãn không chế, Trần Lãm thậm chí còn không nâng nổi lá bùa mang theo công kích của Thanh Hàn lên. Hắn cắn răng thúc giục tối đa mọi lực lượng có trong cơ thể, tứ tinh và ba loại Thiên Địa Di Vật đồng loạt vận chuyển đến cực hạn hòng phá vỡ trấn áp.
Mắt thấy Trần Lãm chuẩn bị xuống mồ, khuôn miệng Ứng Thành Nhân lộ ra nét cười oán độc:
“Khặc khặc giết chết hắn, đám nữ nhân kia hội trưởng cứ để cho lão phu.”
Hắn liếm môi chảy nước dãi nhìn về mấy nữ như hoa như ngọc thì đột nhiên không gian phía trước Trần Lãm đột nhiên xuất hiện vết nứt tán loạn.
“Dừng lại!” Tiếng quát rung động đất đai, một lão giả mặc xích bào hướng bàn tay đẩy ra một chưởng đối tiếp bàn tay sương mù kia.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phủ khắp Vũ Lăng Thành, phạm vi gần xung quanh nơi va chạm xuất hiện mấy vết rách không gian chi chít tồn tại một lúc mới khép lại.
“Điền Nguyên, Tinh Ngấn thương hội ngươi muốn khai chiến?” Lữ Chí Hòa gằn giọng nhìn người vừa xuất hiện.
Điền Nguyên lãnh tĩnh không trả lời, từ trong vòng xoáy không gian đằng sau có hai nữ nhân bước ra, Tịch Nhan và Lê Nhã Nhu.
“Chúng ta sợ sao? Đều là Phân Thần viên mãn chưa biết hươu chết về tay ai.” Tịch Nhan nhếch miệng thản nhiên nói.
Nhờ sự xuất hiện của Điền Nguyên mà uy áp được giải tỏa, mấy người Trần Lãm có thể khôi phục hô hấp.
Lữ Chí Hòa dưới sự can thiệp của Điền Nguyên phải nuốt lại cục tức vào trong bụng, đối với Tịch Nhan chỉ là một Xuất Khiếu kỳ nhưng ngang nhiên múa mép không e dè cũng không tỏ ý khinh miệt. Vì dựa vào tư cách đối chất thì Tịch Nhan ngang bằng hắn, là người chủ trì cao nhất Tinh Ngấn thương hội hiện tại. Ngay cả Điền Nguyên là cường giả Phân Thần viên mãn như hắn cũng đứng phía sau một bước.
Tịch Nhan nhìn qua Trần Lãm áy náy nói:
“Xin lỗi ngươi, mấy ngày nay Nhã Nhu bế quan với ta nên không kịp nhận tin tức, may mà ta đến kịp.”
Trần Lãm gật đầu cười nhẹ, hắn không trách Tịch Nhan, chuyện của nàng chính là chủ ý của hắn. Hắn để cho Lê Nhã Nhu đi theo Tịch Nhan chữa trị kinh mạch, hắn xác định không phải ở đây vĩnh viễn nên đã hướng dẫn đầy đủ phương pháp cho Lê Nhã Nhu nhằm thay thế hắn thời gian sau này.
Lê Nhã Nhu cũng tu hỏa nhưng cường độ linh lực không bằng Trần Lãm, ngay cả dị hỏa cũng không có nên thời gian chữa trị lâu hơn hắn rất nhiều, triền miên ngày này qua ngày khác.
“Hừ! Các ngươi diệt phân hội của ta còn muốn ngăn cản ta?” Lữ Chí Hòa tức giận lạnh giọng.
Trần Lãm nghe vậy cười ha hả:
“Các ngươi đánh tới đánh tới Thanh Vũ Phường của ta bị, thực lực yếu kém bị giết ngược, các ngươi đánh được ta lại không được? Nực cười.”
Nghe vậy, Lữ Chí Hòa và Ứng Thành Nhân trước mắt bao người tức giận đến toàn thân phát run.
Trần Lãm được nước đắc ý nói tới:
“Ta nói nè hai lão cẩu. Nhiều người như vậy đánh không lại các nàng lại còn lão cẩu ngươi tuyên bố lột da rút gân ta, hừ, ta chỉ thấy có con chó thèm thịt ta đói meo râu mà không ăn được. Ta hiện tại chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người thôi. Còn nữa, lão già kia ta thấy xương cốt vẫn còn được hay chúng ta thi nhau ai bay vào Trung Thiên Sâm Lâm xa nhất? Thua làm tiểu đệ.”
Mỗi một câu nói như vạn lưỡi dao cứa sâu vào tim, mỗi một câu nói khiến Lữ Chí Hòa và Ứng Thành Nhân ở trước mặt tất cả mọi người mất hết mặt mũi.
“Hừ!” Lữ Chí Hòa hừ lạnh một tiếng, cảm thấy mặt mày nóng hổi ran rát chưa từng có, từng ánh mắt của tu sĩ trong thành nhìn tựa như là từng cái tát hung hăng vả thẳng vào mặt.
Điền Nguyên thầm nhìn về người thanh niên này đánh giá, người có phương pháp chữa trị tiểu thư tuyệt đối không tầm thường, tuổi trẻ nhưng thực lực cao cường vượt trội đồng lứa, tuy có bốc đồng nhưng ánh mắt rất cương liệt, được tiểu thư công nhận tất có nguyên nhân. Hắn cảm khái, tuổi trẻ thật nhiệt huyết.
Lữ Chí Hòa rốt cuộc không kiềm chế được hô to:
“Khốn kiếp, đừng tưởng Điền Nguyên ngươi có thể ngăn cản ta, ta nói hôm nay tiểu tử này quyết không thể lưu. Kẻ nào cản, ta đại khai sát giới.”
Khí thế bộc phát, một góc nhà cửa ầm ầm hóa thành bụi. Không chỉ Điền Nguyên mà Trần Lãm cũng rơi vào trầm mặc, toàn bộ tu sĩ hiếu kỳ quan sát xung quanh cấp tốc thoái lui ra xa. Bọn hắn không muốn vô duyên bỏ mạng tại nơi này. Đối chiến Phân Thần kỳ chắn chắc đập nát Vũ Lăng Thành chỉ còn một đống tro tàn.
Điều này Trần Lãm rõ ràng hơn bao giờ hết, những gì hắn nghĩ chính là những lời Liên Nguyệt đã từng nói. Xem ra hôm nay Vũ Lăng Thành phải thê thảm rồi.
Đúng lúc này, Ứng Thành Nhân đột ngột lên tiếng:
“Khoan! Ta chỉ cần mạng súc sinh này, ta muốn chính tay chặt cái đầu hắn xuống, chỉ cần có cái mạng hắn Vô Ngân thương hội sẽ không ra tay với Quỳnh Hoa Cung.”
Lữ Chí Hòa lộ ra nụ cười lạnh gật đầu:
“Được, để tiểu tử kia đối quyết, kết quả ra sao thì chúng ta tuyệt đối sẽ rời đi xem như chưa từng xảy ra. Ở đó có Điền Nguyên ngươi làm chứng.”
Lời vừa dứt, toàn bộ ánh mắt tập trung vào Trần Lãm, Hạ Tư Ngọc nắm chặt tay hắn lo lắng nói:
“Chàng không được đánh, chúng ta có thể nương theo Tịch Nhan bảo hộ, Ứng Thành Nhân là Xuất Khiếu hậu kỳ chàng sẽ mất mạng.”
An Tinh Mỹ nghe như sấm rền trong tai. Xưng hô của đệ tử vừa rồi là gì? Nhất thời hô hấp có chút loạn, nhưng sự tình trước mắt nhanh chóng kéo nàng ra khỏi mớ cảm xúc vừa rồi.
Đứng một bên, Điệp Tử Nghiên hung hăn quát:
“Lấy tu vi của ngươi ức hiếp trưởng lão của chúng ta, lão cẩu ngươi nói không biết nhục.”
Nghe vậy, Ứng Thành Nhân nắm chặt song quyền, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hừ! Súc sinh này có thể thoát khỏi tay ta nhất định là có thủ đoạn tuyệt thế, như vậy đã là công bằng.”
Phía Tịch Nhan thầm mắng lão này vô sĩ, nhưng tình thế trước mắt chỉ còn hai lựa chọn. Dù thế nào thì chắc chắn sẽ tiếp tục có một trận huyết chiến. Nàng không khỏi chấn kinh khi quan sát toàn bộ hiện trường nơi này, dựa theo tính toán của nàng thì khả năng làm ra trận này chính là Trần Lãm, bởi với sức mạnh của nữ nhân Quỳnh Hoa Cung thì nàng đã quá quen thuộc.
Ai nấy đều ngưng trọng trầm mặc nhưng Trần Lãm thì khác. Lần đối chiến với Ứng Thành Nhân với hắn chỉ là diễn kịch, mục đích là để Ứng Thành Nhân rơi vào bẫy. Lúc này có cơ hội ra tay toàn lực, hắn thầm cảm ơn hai lão cẩu này rất nhiều.
Nếu không đánh mà chạy, như thế sẽ đi ngược lại với nguyên tắc của hắn, đã làm phải làm tới chốn, tu luyện đã đời mà không chiến thật phí phạm thời gian. Ít nhất phải đánh, đánh để biết thực lực cực hạn ở đâu, đánh không lại thì hẳn chạy. Ngoài ra hắn không muốn Vũ Lăng Thành phá hủy, không muốn cơ nghiệp của An Tinh Mỹ hủy hoại vì hắn.
“Được!” Trần Lãm cười nhạt nhìn về Lữ Chí Hòa nói:
“Nhưng làm sao đảm bảo ngươi lại không đánh lén? Ta nói mấy con chó thích cắn bậy lắm.”
“Ngươi…” Lữ Chí Hòa run bàn tay nắm chặt, Trần Lãm mở miệng nói một câu là chửi một câu không hề kiêng nể, nhìn tình thế hiện tại đã trong tầm tay nên tâm tình bình tĩnh đôi chút, hắn hừ lạnh:
“Có hai Phân Thần kỳ tuyệt đối không ai nhúng tay vào.”
“Chuyện này…” Điền Nguyên ngần ngừ nhìn Trần Lãm rồi lại nhìn sang Tịch Nhan.
Hắn thầm than tiểu tử này có chút quá mức bộc trực, rốt cuộc không hiểu được Trần Lãm này toan tính gì trong đầu.
Trần Lãm cười phất tay truyền âm đến từng nữ nhân:
“Ta chấp nhận ứng chiến đương nhiên có nắm chắc, ta không còn nữa các nàng sẽ rất buồn nha.”
“Ngươi… cẩn thận.” An Tinh Mỹ chớp chớp mí mắt nhỏ giọng, giọng nói yếu ớt không ra hơi.
Nàng là người đi cùng hắn lâu nhất ở Xích Nguyệt Tinh, đối với cách hành sự của hắn tin tưởng rất nhiều. Nhưng lúc này nàng khó lòng giữ được bình tĩnh, trong đôi mắt đẹp toát ra sự lo âu nồng đậm.
Hình ảnh Trần Lãm bất ngờ phá thế sát thủ Ẩn Lâu vây công lúc trước hiện lên trong đầu, thẳng đến những chuyện mập mờ vô sĩ từng khiến nàng xấu hổ đỏ hết mang tai. Tuyệt Mỹ Hồ, y phục mới, đối chiến Bạch Thanh Huy, từng khoảnh khắc lượn lờ sâu trong não hải.
Nàng sợ, nàng biết rằng nếu thật sự chết trận thì nàng cũng sẽ xong đời nhưng điều nàng sợ không phải là bản thân sẽ chết theo, nàng sợ không còn nhìn thấy hắn trên cõi đời này. Nàng chỉ biết là mình muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, không muốn hắn nhận bất kỳ tổn thương nào.
Bỏ qua suy nghĩ về quan hệ với Hạ Tư Ngọc, lúc này nàng chỉ muốn hắn sống sót rời đi. Đó là ý nghĩ duy nhất.