“Nhìn ngươi như công tử bột mà có thể nói được lời này.” Hoàn Nhan Tuyết Y cười châm chọc nói:
“Ta chưa từng thấy tu sĩ nào có mục đích như ngươi.”
Trần Lãm không tiếp lời Hoàn Nhan Tuyết Y. Cảm nhận của nàng giống như hắn đã nghĩ, là điều hiển nhiên. Đơn giản vì sự khác biệt giữa hai nền văn minh, mà rõ rệt nhất nằm ở sự tồn tại của linh khí. Khi người ta có sức mạnh làm những chuyện chỉ có trong tưởng tượng như thổi lửa, tạo sấm sét thì ai lại còn muốn phải học hành làm lụng vất vả kiếm tiền. Nhu cầu tăng lên là lẽ đương nhiên.
Mặt khác, hắn đã từng nắm giữ danh vọng và quyền lực trong tay, hắn không muốn lại con đường cũ, dù tương lai có thể sẽ đạp lên lần nữa nhưng vẫn không phải làm mục đích chính.
Hắn vô tình nhớ lại lúc Hoàn Nhan Tuyết Y tác động lên thân thể mới hỏi:
“Ta nhớ là tỷ ở trong Dưỡng Hồn Ngọc, nhưng làm sao có thể xuất hiện trong thức hải của ta?”
“Đơn giản, không phải ta nói ngươi thả lỏng sao?” Hoàn Nhan Tuyết Y trả lời.
Đây không phải câu trả lời hắn muốn, điều này hắn rất rõ. Linh hồn của Hoàn Nhan Tuyết Y được xem là ngoại vật, xâm nhập vào bên trong hắn chắc chắn bị hồng liên hấp thụ, lúc đó hắn cẩn thận tập trung vào hồng liên để tùy thời nàng gặp nguy hiểm hắn sẽ đẩy nàng ra. Cuối cùng hồng liên hoàn toàn không có phản ứng.
Rốt cuộc là vì sao?
Không lẽ hồng liên hiểu được suy nghĩ của ta?
Thắc mắc nảy sinh, hắn biết hồng liên không tầm thường, có thời gian sẽ thử nghiệm thêm.
“Ta cũng không cần phải ở trong Dưỡng Hồn Ngọc, trực tiếp ở trong thức hải của ngươi là được, khi ngươi sử dụng Bổ Hồn Dịch ta cũng được thơm lây. Khi cần thiết ta còn có thể trợ lực cho ngươi, điều kiện là không quá mức tiêu hao.” Hoàn Nhan Tuyết Y lại nói.
Trần Lãm gật đầu, hắn tiếp tục chìm vào rèn luyện thân thể. Một ý nghĩ lóe lên, hiện tại hắn dần quên áp lực của thác nước, hay là lấy cơ hội này tôi luyện tinh thần, tạo phù lục dưới thác nước.
Bình thường vẽ các phù văn trong trạng thái thoải mái nhất, lúc này có chướng ngại vật là thác nước, điều kiện không thể phù hợp hơn để rèn luyện.
Nghĩ vậy, hắn bắt đầu trích xuất linh lực và hồn lực vẽ phù văn. Đúng như mong đợi, nhất tâm đa dụng không phải là dễ, tốc độ vẽ phù văn chậm cực kỳ, cảm giác vẽ tốn sức hơn trước nhiều nhưng lại có chút thân quen, giống như giai đoạn hắn nhập môn.
Chậm mà chắc, Trần Lãm không cho phép sai sót, phải trong một lần vẽ được hoàn chỉnh, phải làm quen ngay từ lần đầu tiên, lấy đó làm chuẩn về sau gia tăng tốc độ đến mức lô hỏa thuần thanh.
Thời gian trôi theo từng phù lục được tạo ra, tu vi xưa đâu bằng nay, Trần Lãm nhanh chóng quán thông Tụ Lực Phù dưới tác động của thác nước. Bốn loại linh lực dễ dàng tùy ý xuất ra hóa thành Tụ Lực Phù.
“Ngươi luyện được cả bốn loại linh lực lúc này còn hơn quái thai.” Hoàn Nhan Tuyết Y một bên cảm thán:
“Cùng một lượng tài nguyên và thời gian, bốn hệ không thể nào so bì với một hệ duy nhất. Cho nên mới nói người càng có nhiều linh căn thì càng phế. Ngươi có lĩnh ngộ và ý chí rất tốt, nếu chỉ chủ tu một loại thì hiệu quả gấp bội.”
Trần Lãm cười, không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền. Hắn muốn khai thác tối đa khả năng của cơ thể, chuyện người khác không làm được không có nghĩa hắn không làm được.
Quan trọng nhất vẫn là Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết, không có nó thì ngay cả linh căn còn không có nói chi đến luyện phù.
Hắn dựa theo mô tả trong Phù Lục Tâm Đắc, phù lục Nhân cấp là cơ bản nhất chỉ cần khống chế được linh lực, cô đọng nó để vẽ ra phù văn hoàn chỉnh là xong. Địa cấp tăng thêm số lượng phù văn mà tới Thiên cấp bắt đầu có biến hóa về chất lượng bên trong. Phù lục Thiên cấp yêu cầu phù sư phải căn chỉnh nồng độ linh lực nhiều ít tại cái vị trí khác nhau trong phù văn. Nói dễ hiểu là giống như viết chữ, khi còn nhỏ chỉ cần viết ra hình dáng chữ cái là được. Khi lớn lên bắt đầu chuyển sang nét thanh nét đậm, đòi hỏi tập trung nhiều hơn.
Lên tới phù lục Hoàng cấp, phù sư phải phối hợp với các loại nguyên liệu khác. Không phải các loại nguyên liệu đó đều có thể khống chế dễ dàng. Ví dụ như máu của một con yêu thú hung bạo thì lực lượng đó hiện hữu ngay trong máu, kiểm soát nó không giống như thứ hòa làm một với bản thân như linh lực.
Cuối cùng là Huyền cấp, phù lục cấp độ này thoát ly khỏi những hình thức cơ bản ban đầu. Phù sư phải nắm giữ được ý cảnh nào đó truyền tải vào phù văn xem như thành công. Nói thì dễ chứ Trần Lãm còn chưa biết ý cảnh là gì, mọi thứ rất mơ hồ. Và hơn hết phù lục Huyền cấp không cần quá nhiều phù văn, chỉ cần một nét nhưng tác dụng kinh thiên.
Huyền cấp vẫn chưa phải là điểm cuối, còn có Chân cấp nhưng Trần Lãm không xem. Hắn rõ ràng đây là cấp độ thuộc về thượng giới, có xem cũng không hiểu.
Trong số các phù lục Nhân cấp, ngoài Tụ Lực Phù ra hắn còn vẽ được Lăng Phong Phù, Hộ Thuẫn Phù. Đây là những phù lục hắn đánh giá có hiệu quả nhất. Không thể trách được vì chỉ là Nhân cấp, hắn đã là Nguyên Anh kỳ nên tác dụng không có bao nhiêu. Như Lăng Phong Phù hiện tại tăng cho hắn chưa được một thành tốc độ, Hộ Thuẫn Phù tạo ra một khiên chắn bao phủ cũng không có đáng kể. Tuy nhiên, để luyện tập thì rất tốt, sử dụng có chút hiệu quả cũng được.
Hắn biết phù lục Nhân cấp chủ yếu dành cho tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ. Diệu dụng đối với những người này rất cao.
Tụ Lực Phù tăng gấp đôi lực đánh ra không khác gì đánh một lần hai ba đòn, để đánh lén thì tốt hơn.
Trần Lãm muốn vẽ Tụ Lực Phù cao cấp, nếu tạo được Địa cấp cực phẩm sẽ đem chồng lên mười lần công kích, chênh lệch một trời một vực so với loại cơ bản. Tuy nhiên, phù lục Địa cấp yêu cầu Trần Lãm phải vẽ các đường phù văn cùng một lúc, không hề đơn giản như vẽ từng cái.
Soạt soạt!
Không biết khi nào bên rừng cây xa xa xuất hiện một bóng đen kỳ lạ chậm rãi lê lết đến gần bờ hồ. Trần Lãm vốn dĩ đang nghiên cứu cách thức vẽ phù văn phải tạm ngừng để quan sát.
Một bóng dáng gầy yếu lắc lư như sắp kiệt sức, bóng đen tới gần hơn mới thấy rõ hóa ra là một thiếu niên gầy gò, tóc tai bù xù xen lẫn cỏ lá che kín mặt. Thiếu niên mặc áo vải thô rộng rãi rách tươm đủ chỗ, có nơi lưu lại gai nhọn đâm xuyên xé thành từng mảnh, da thịt lô ra ngoài phủ đầy đất đen, loáng thoáng thấy máu chảy ra nhưng bùn đất quá nhiều nên chỉ thấy một màu đen nhẻm.
Chân đất lảo đảo đi tới, thiếu niên bước đi loạng choạng, dáng vẻ nghiêng ngã bất cứ lúc nào đều có thể té ngã. Trần Lãm cảm nhận thiếu niên này chỉ có tu vi Trúc Cơ viên mãn, dáng vẻ vừa rồi chắc đã trải qua một trận chiến. Đặc biệt là đôi mắt trong thoáng chốc lộ ra dưới bộ tóc rối che phủ lại sáng như sao trời đêm, hấp dẫn khó tả, nhìn một lúc sẽ làm người say mê.
Không! Không nhìn nữa!
Trần Lãm hãi hùng quay đi, hắn không hiểu sao đó là con trai vị thành niên lại mang tới sức hút như vậy.
Đột nhiên thiếu niên bước chân nhanh hơn, bước chân xiêu vẹo nay đã chân này đạp lên chân kia mà ngã nhào vào hồ nước. Hắn không hoảng sợ mà vui mừng bò trong hồ nước, tham lam há miệng nuốt từng ngụm nước vào miệng.
Trên người thiếu niên da đen bám quá nhiều chất dơ bẩn. Dưới ảnh hưởng của nước trong hồ gột rửa, từng mãng nước đen xuất hiện bao quanh thiếu niên, nhanh chóng lan ra khắp hồ.
Lúc này Trần Lãm tròn mắt phát hiện, thì ra thiếu niên dơ bẩn này thật ra là nữ. Nước hồ xóa sạch mảng bám đen kịch trên tứ chi lộ ra da thịt trắng như ngọc chói mắt.
Sao lại có người đẹp thế này?
Trần Lãm thầm nghĩ trong đầu, hai mắt dán chặt vào nữ tử tưởng nhầm thành nam nhân.
Tóc đen dài óng ánh, mắt như điểm sơn, mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào hồng hào tràn ngập dụ hoặc, quần áo ẩm ướt bám sát vào người lộ ra đường cong hoàn mỹ tới cực điểm. Nơi nào cần nhỏ thì nhỏ, cần lớn thì lớn. Dáng người cỡ như Hoàn Nhan Yên Vũ, gương mặt cũng tầm đó tuổi.
Trần Lãm mím môi cười bất đắc dĩ, không thể nào trông mặt mà bắt hình dong. Tất cả là tại bộ y phục này. Nhưng dù cho nó thô kệch và rách rưới cũng không thể nào phong ấn nổi nhan sắc tuyệt mỹ ngút ngàn.
Bùn đất được tẩy sạch, bộ quần áo trắng càng làm nổi bật nàng như bao phủ trong vầng sáng trắng được ánh trăng chiếu rọi, xinh đẹp tinh khiết đến không chân thật.
Trần Lãm không rõ tại sao nữ tử khuynh quốc khuynh thành này lại xuất hiện ở đây.
Nàng ta chiến đấu với ai? Vì sao mệt mỏi và chật vật vẫn có thể giữ được nét tươi cười?
Có lẽ nàng là con cái nhà ai trong các thôn xóm gần đó.
Trần Lãm bỗng thở dài, nhan sắc của nàng hoàn toàn không cân xứng với thực lực. Nếu bị mấy thằng tham lam phát hiện xem như chấm dứt cuộc đời.
Hắn đang ẩn giấu khí tức dưới Ẩn Tức Bào nên nữ tử chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ không thể nào phát hiện. Nàng vô tư nghịch nước, vươn đôi bàn tay trắng nõn hứng nước xoa từng bộ vị trong áo.
Thoáng chốc những điểm hồng hào hút mắt lộ ra trước mắt Trần Lãm. Nữ tử vẫn thoải mái kỳ cọ cơ thể, đôi tay khẽ kéo nhẹ lớp áo phô bày cảnh xuân nóng bỏng. Hai ngón tay chậm rãi chà từ vai nhỏ lướt qua nách kéo một đường thẳng tới khe ngực. Hai hạt lựu đỏ hồng nổi bật ngự trên hai ngọn nhũ phong tròn trịa, bên dưới điểm một nút ruồi son kích thích thị giác đến cực điểm.
Trần Lãm mải mê ngắm thân hình tươi xanh mơn mởn của tuổi xuân mà tiểu huynh đệ bên dưới nhỏng lên lúc nào không hay. Mảng cỏ đen phủ lên lớp da căng bóng lúc ẩn lúc hiện dưới gợn sóng nước quá đỗi dụ nhân.
Ngọt nước!
Chỉ hai chữ là đủ để hắn miêu tả nữ tử này.
Dưới tình huống xem trộm con gái tắm rửa, côn thịt dựng đứng dữ tợn, Trần Lãm gắt gao niệm Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết áp chế dục hỏa. Cũng may hắn ngồi cách xa phía trước thác nước, nếu nàng ngay bên cạnh thì khó lòng mà giữ được.
Hoàn Nhan Tuyết Y nhìn chằm chằm vào nữ tử đang tắm, ánh mắt dao động kỳ dị trong chốc lát liền trở nên bình thường.
“Ngươi có thể áp chế được dục niệm, rất tốt.” Nàng gật gù ra vẻ tán thưởng nói:
“Lần này vào Bạch Liên Tông ngươi áp chế tu vi đi.”
“Áp chế tu vi?” Trần Lãm nghi hoặc.
“Thực lực của ngươi dễ dàng trực tiếp vào nội môn. Tuy nhiên, biểu hiện của ngươi quá mức hơn người, khó tránh khỏi các loại dòng dõi trong tông môn nhắm vào. Ngươi hiểu không?” Hoàn Nhan Tuyết Y hờ hững giải thích.
Trần Lãm nhíu mày, trong đầu vẽ ra hàng loạt diễn biến có thể xuất hiện.
“Ý của tỷ là ta trong tình trạng chưa hiểu rõ tình hình Bạch Liên Tông, nếu một đường thẳng tiến vào có thể bị bè phái bên trong nhắm tới, chưa kể ta còn có thể bị nghi ngờ là kẻ địch cài người vào ẩn nấp, áp chế tu vi ta sẽ giống như một đệ tử thấp bé cỏn con, hạn chế bớt nguy hiểm, từng bước đi lên từ bậc thấp nhất.” Hắn bỗng dưng rõ ràng, cái tình tiết như thế này có thể xảy ra lắm.
Trường hợp của An Tinh Mỹ và Tịch Nhan xem như hiếm có khó tìm.
Hoàn Nhan Tuyết Y liền tiếp lời:
“Rất đúng ý ta. Gọi là áp chế nhưng thực chất là phong ấn, ta dùng bí thuật giam cầm tu vi của ngươi xuống Trúc Cơ kỳ, ta luôn bên cạnh xem xét biến động xung quanh, vào thời điểm thích hợp sẽ giải khai tu vi của ngươi.”
Nàng lại nói:
“Che giấu là một, luyện thể là hai. Thể chất của ngươi tuy là phàm thể nhưng không ngừng rèn luyện sẽ hóa thành một tấm khiên vững chắc bảo vệ cơ thể. Tu sĩ bình thường phải phân tâm điều động linh lực hộ thân, ngươi luyện thể, lấy cùng cấp tu vi thì linh tu cơ bản không gây tổn thất cho ngươi bao nhiêu. Ngươi không phải tập trung quá nhiều vào phòng ngự khi đối chiến, lợi hại thế nào ngươi có thể nghĩ.”
Khuôn mặt Trần Lãm toát lên vẻ hồ hởi, hắn nghe đến đây thông suốt cười nói:
“Có khả năng là như vậy, luyện thể cũng tốt, ta còn muốn nhanh hơn để luyện Bát Môn sớm.”
Hoàn Nhan Tuyết Y gật đầu nhắc nhở:
“Ngươi cũng đừng chủ quan, hạn chế gây thù trong Bạch Liên Tông thì tốt hơn, ngươi còn phải tìm truyền thừa Thiên Nhẫn. Bây giờ thu hết linh lực vào đan điền cho ta, ta sẽ phong ấn tu vi ngươi xuống Trúc Cơ sơ kỳ, nếu ngươi vận dụng linh lực quá giới hạn sẽ bị đau, nhớ lấy.”
Trần Lãm dưới tác động của Hoàn Nhan Tuyết Y, hắn cảm giác có một cái lồng giam vô hình khóa chặt lại đan điền. Bất ngờ là kim đan rung lắc dữ dội muốn phá tan bí thuật của nàng, hắn liền niệm Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết, thông qua ý niệm khiến kim đan dần dừng lại chuyển động.
“Bí thuật này có từ thượng giới, người ở hạ giới không có nhìn ra được, cho dù có kẻ dò xét cũng không phát hiện ra kim đan của ngươi.” Hoàn Nhan Tuyết Y hài lòng.
Trần Lãm nghĩ kỹ hệ thống cho nhiệm vụ có phần quá dễ so với một loạt các nhiệm vụ trước đó không phải không có lý. Bởi vì hắn đã kiểm tra qua, nhiệm vụ không có chú thích gì thêm. Cuộc sống ở Bạch Liên Tông có vẻ như không dễ dàng gì cho cam!
Đúng lúc này, trên đường dọc theo con suối phía xa đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân rầm rập.
“Ha ha! Sư muội thật đẹp sao phải tự mình đi đến bước này, theo sư huynh ta có phải tốt không?” Một tiếng cười sang sảng từ sau hàng cây rậm rạp truyền đến.