Trần Lãm mở mắt, tinh thần vô cùng thoải mái, khả năng vận dụng hồn lực tăng gấp ba lần so với trước. Linh hồn của hắn đã đột phá Kim Đan hậu kỳ. Gần một nửa hộp Bổ Hồi Đan đã được hắn sử dụng. Tu luyện thật là hao tài, nghĩ tới đám thiên tài kia thì gia tộc bọn hắn phải giàu có cỡ nào.
Một mùi hương thơm phức xộc vào mũi Trần Lãm, là mùi thức ăn. Thầm nghĩ Yên Vũ hẳn đã làm xong hắn liền vọt xuống không để nàng đợi lâu vì sắc trời đã tối muộn.
Dưới phòng khách, Yên Vũ đang trò truyện với một phụ nhân và một đứa bé chừng mười tuổi. Nhìn thấy Trần Lãm xuất hiện, nàng liền nói thêm vài câu và chào tạm biệt hai người họ. Nàng đóng cửa quay sang nhìn Trần Lãm cảm giác hắn có chút khác biệt liền hỏi:
“Huynh đột phá rồi sao?”
“Tu vi linh hồn ta đã đột phá Kim Đan hậu kỳ, cảm tạ nàng.” Hắn trả lời.
“Chỉ là chút thành ý của ta báo đáp huynh cứu mạng mà thôi, khách sáo làm gì. Chúng ta ăn thôi.” Yên Vũ cười duyên.
Yên Vũ chỉ có linh căn hệ hỏa nên chỉ có thể hấp thụ hỏa linh khí. Nàng sử dụng hỏa linh lực để duy trì độ nóng các món ăn. Nàng vốn dĩ đã nấu xong từ lâu nhưng không muốn làm phiền hắn nên dùng cách này giữ cho món ăn thơm ngon.
Yên Vũ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình rượu rót vào hai cái chén nhỏ giới thiệu:
“Đây là Đào Hoa Tửu trăm năm rất thơm ngon, có hiệu quả đối với tu sĩ pháp hồn song tu như huynh.”
Trần Lãm không khách khí bưng lên một chén uống cạn với Yên Vũ. Từ khi bước vào thế giới này hắn không đụng đến một giọt rượu nào nay có cơ hội phải thưởng thức.
Hắn gấp từng miếng thức ăn vào miệng. Mùi vị ăn đứt mấy món sơn hào hải vị kiếp trước. Cắn miếng nào miếng ấy tan chảy. Ngọt, chua, béo từng đợt từng đợt đánh sâu vào vị giác của hắn. Phải nói tay nghề của Yên Vũ thuộc dạng thượng thừa, hắn không ngại ăn các món do nàng nấu từ ngày này sang ngày khác.
Khi hắn ăn, một lượng linh khí không ngừng dung nhập vào trong đan điền. Nồng đậm nhưng rất dịu không có bất kỳ xung đột. Thời gian trôi qua vài nén hương, tu vi của hắn thẳng tiến từ Kim Đan trung kỳ đến Kim Đan hậu kỳ. Hắn bất ngờ:
“Lượng lớn linh khí từ đâu tuôn trào vừa giúp ta đột phá? Không lẽ do món ăn của nàng.”
Yên Vũ nghe hắn nói mà mắt đẹp cong như trăng lưỡi liềm. Nàng đắc ý nói:
“Toàn bộ đều là nguyên liệu Địa cấp hết đó. Sướng nhất huynh rồi.”
Trần Lãm muốn giật nảy:
“Sao tốn kém dữ vậy, đồ bình thường thôi ta đã cảm thấy rất ngon rồi.”
“Khanh khách, hiếm khi có ngày như hôm nay, ta muốn tiêu pha một phen.” Tiếng cười trong trẻo đáp lời hắn.
Tự nhiên hắn cảm thấy bản thân lại nợ Yên Vũ thêm một phần, từ việc nhập thành đến Bổ Hồn Đan và hiện tai. Hắn đánh giá tất cả đã vượt quá ơn cứu mạng của hắn.
Trần Lãm nhìn hình xăm trên mặt Yên Vũ. Nàng đã chịu đựng suốt nhiều năm trời, ngày hôm nay đã giải tỏa được một gánh nặng rất lớn, biến thành một người con gái vui tươi rạng ngời. Phụ nữ ở kiếp này không khác là bao so với kiếp trước, vui thì mua mà buồn thì cũng mua.
Tu sĩ đến Kim Đan kỳ có thể tự hấp thụ linh khi nên không cần phải ăn uống. Tuy nhiên có ai không thích ăn ngon? Trần Lãm cũng vậy, hắn thích nhất chính là ăn ngon.
Không biết một nam một nữ trong phòng có tâm linh tương thông hay khong mà không một ai dùng linh lực loại bỏ tác dụng của Đào Hoa Tửu. Càng uống càng say. Yên Vũ như người vợ hiền bồi rượu cho phu quân, sắc mặc đã hồng hào từ bao giờ.
Trần Lãm đột nhiên nói một câu:
“Ta thật ra thấy Yên Vũ nàng không đeo khăn che mặt sẽ tốt hơn, thoải mái hơn nha.”
Yên Vũ mơ màng mắt đẹp hỏi:
“Vì sao?”
Hắn lè nhè trả lời:
“Đôi mắt sáng, mũi cao thẳng… môi đỏ chín mộng, cằm thon gọn… Che đi thì uổng phí quá.”
Giọng điệu có chút ngắt quãng say rượu của hắn lọt vào tai Yên Vũ lại khí phách ngập trời, lại như mật ngọt. Da mặt nàng càng đỏ hơn như ánh chiều bị hình xăm che khuất. Nàng liền ngồi sát hắn ngước khuôn mặt mê ly thủ thỉ:
“Vậy huynh nhìn cho kỹ.”
Lời nói vừa dứt Yên Vũ vòng tay ôm cổ hắn.
Chụt!
Môi thơm áp chặt gò má Trần Lãm. Hương thơm từ hơi thở nữ nhân lẫn Đào Hoa Tửu đánh bật cơn say của Trần Lãm. Hắn sững sờ chưa kịp phản ửng thì miệng đã bị đôi môi hồng nhuận khóa chặt. Đôi môi chỉ ăn đan dược hai mươi năm kia nhấm nháp cánh môi nam nhân thật non nớt.
“Khò… khò”
Trần Lãm hoàn hồn phát hiện nàng đã gục xuống ngủ ngon lành. Hắn tự chạm lên môi mình cười nghĩ lần đầu tiên hai kiếp bị nữ nhân tấn công, lại còn tấn công phủ đầu trực tiếp bất ngờ. Bằng hữu hôn nhau thật sự không ổn nha.
Hắn bế nàng lên phòng. Khuê phòng rất sạch sẽ, tràn đầy hương thơm. Trần Lãm lẳng lặng nhìn nàng ngủ say sưa một cách bình yên mà không có bất kỳ dục vọng nào nảy sinh. Hắn dễ dàng nhìn ra tình cảm của nàng dành cho hắn, chỉ là cần có thời gian bồi dưỡng. Không muốn lợi dụng nàng yếu đuối lúc này, hắn muốn tìm hiểu bí ẩn hình xăm trên mặt, hắn muốn cho nàng sự trọn vẹn. Yên Vũ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời này.
Đúng lúc này âm thanh hệ thống vang lên:
“Tinh! Ký chủ đạt điều kiện thăng cấp hệ thông lên cấp Bạch Ngân. Thời gian chờ là ba ngày.”
“Được, hệ thống thăng cấp đi.” Trần Lãm mừng rỡ, hắn mong chờ không biết khi nào có thể thăng cấp thì lại đúng lúc. Hắn đang muốn có thêm tính năng mới.
Bạch Đình hiện ra cạnh lém lỉnh bên nói:
“Công tử đạt Kim Đan hậu kỳ ở hai phương diện nên đủ điều kiện thăng cấp hệ thống, công tư nhớ chuẩn bị tinh thần nha.”
Hắn không thèm để ý đến hư ảnh thích châm chọc, hắn muốn đi ngủ, hắn muốn thư giãn.
…
Sáng hôm sau, mùi thơm thức ăn đánh thức Trần Lãm, hắn vội xuống thưởng thức. Có điều Yên Vũ có chút lạ lùng, nàng gần như không mở miệng. Hẳn là do chuyện tối qua rồi.
Trần Lãm vừa gấp mì vừa hỏi Yên Vũ:
“Đào Hoa Nhưỡng nàng mua ở đâu vậy? Ta muốn mang theo một ít.”
“Ta còn một ít trong nhẫn, huynh muốn ta sẽ mua cho huynh, lát nữa vừa hay ta có việc ra ngoài.” Yên Vũ giật mình cố gắng bình tĩnh trả lời. dù đang xoay lưng hướng về hắn.
“Vậy nhờ nàng rồi. Đây là chiến lợi phẩm của đám Vô Đạo Bang, nàng giữ lấy một nửa đi.” Trần Lãm ném cho nàng chiếc nhẫn trữ vật của tên đường chủ rồi tiếp tục ăn.
Yên Vũ cảm tạ liền vội vàng đẩy cửa đi ra. Nàng thở phào hắn không nhắc gì đến chuyện tối qua chắc say quá không nhớ gì đâu, xấu hổ chết mất. Nàng không thể quên nổi hành động lớn mật đó.
Trần Lãm nhếch miệng cười, hắn cho hồ ly chục viên yêu đan của yêu thú tam tinh bồi dưỡng. Nàng thích thú đón nhận chạy lên phòng hấp thụ.
Theo như lời Yên Vũ, tại Lam Cực Thành có một nơi được xem là thiên đường giao dịch các loại vật phẩm từ phổ thông đến trân quý. Chính là phân các của Kỳ Trân Các. Kỳ Trân Các trải rộng khắp Thiên Việt Đại lục và Đông Việt Đại lục với rất nhiều phân các đặt tại các thành trì lớn.
Được xem là thiên đường bởi vì uy tín cực cao, Kỳ Trân Các chỉ tiến hành hoạt động kinh doanh không mang đến thế sự. Nghe nói tổng đàn Kỳ Trân Các chính là nằm ở nơi tiếp giáp hai đại lục. Như thế có thể hiểu được sự lớn mạnh Kỳ Trân Các.
Kỳ Trân Các không tham gia vào chiến tranh hay tranh chấp giữa các thế lực nhưng nếu có một bên cố tình gây bất lợi nhắm vào Kỳ Trân Các, Kỳ Trân Các sẽ đem thế lực đó xóa xổ. Trước đây từng có một gia tộc muốn mượn lực Kỳ Trân Các không thành liền uy hiếp, kết quả trong một tháng đại gia tộc đó chính thức bốc hơi.
Kỳ Trân Các chỉ quan tâm ngươi có đủ tiền để tiến hành giao dịch hay không, việc khác bọn hắn không thèm để ý.
Trần Lãm đương nhiên đánh giá cao, ở thế giới mạnh được yếu thua này không có một thế lực mạnh mẽ như Kỳ Trân Các, nếu không đám chợ đen nhất định sẽ lủng đoạn thị trường.
Hắn thầm so sánh Kỳ Trân Các và Thiên Việt Học viện bên nào sẽ lợi hại hơn.
Trên một con đường lớn đứng sừng sững một tòa nhà hoa lệ cao chín tầng chót vót. Tòa nhà rộng bằng một khu dân cư nơi Yên Vũ. Trên cửa lớn gắn một bảng hiệu đồ sộ: “Kỳ Trân Các.” Dọc mặt tiền Kỳ Trân Các được canh giữ bởi một dàn thủ vệ tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Trần Lãm choáng ngợp với vẻ ngoài bề thế và hoa lệ của Kỳ Trân Các. Tòa nhà chín tầng như hoa sen giữa bùn lầy, các nhà khác tuy rằng hào nhoáng phú quý nhưng đứng cạnh Kỳ Trân Các phải lu mờ.
Đứng ngay cửa lớn là một thiếu nữ xinh xắn không ngừng cúi đầu chào đón khách nhân, tu vi Kim Đan sơ kỳ. Trần Lãm thầm mắng:
“Má nó Kim Đan vậy mà làm thủ vệ và tiếp tân.”
Hắn một lần nữa muốn quỳ lạy Kỳ Trân Các. Bất quá nàng thấy Trần Lãm bước vào liền vui vẻ cung kính chào đón khiến hắn tăng thêm hảo cảm với Kỳ Trân Các. Nơi nay xa hoa, mạnh mẽ nhưng huấn luyện rất tốt nha, không hề phán xét thân phận địa vị khách nhân.
Gần đó có một nữ nhân sau khi chào tạm biệt một vị khách nhìn thấy Trần Lãm liền bước đến mở lời:
“Xin chào công tử, công tử có nhu cầu gì thiếp thân xin hướng dẫn.”
Trần Lãm nhìn sang người vừa cất giọng. Đó là một nữ nhân nhìn qua lớn hơn Yên Vũ vài tuổi, nàng có gương mặt sắc nét với phấn son toát ra vẻ quyến rũ và sang trọng. Dáng người được bao phủ bởi một trường bào đỏ thẳm ôm sát thấy rõ nhưng nơi cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm. Vô cùng đả kích nam nhân.
Mắt phượng mày liễu sắc xảo, da trắng bong không tì vết. Xét về vẻ quyến rũ thành thục thì hơn Yên Vũ nhưng kém một bậc so với Thẩm Mộng Dao. Nhưng nhìn chung cũng là một vị tuyệt sắc giai nhân. Có lẽ Thẩm Mộng Dao đã thành tiêu chuẩn đánh giá cái đẹp trong tâm trí hắn rồi.
Trần Lãm thản nhiên nói:
“Tại hạ muốn hỏi nơi công bố nhiệm vụ của Kỳ Trân Các, vài ngày sau sẽ quay trở lại để bán ít đồ. Xin hỏi quý danh của nàng?”
Nữ nhân khẽ đảo ánh mắt đánh giá trả lời từ tốn:
“Thiếp thân là Vân Kiều, quản sự nội vụ của Kỳ Trân Các. Xin mời công tử theo thiếp thân.”
Trần Lãm gật đầu, nữ nhân Vân Kiều này hắn nhìn không ra tu vi, cảm giác mạnh hơn tên đường chủ rất nhiều, ít nhất phải Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn gì đó. Dù vậy nàng rất lịch sự và nhã nhặn.
Vân Kiều dẫn hắn đến một sảnh kế bên, là sảnh nhiệm vụ. Vì là nơi tiếp nhận nhiệm vụ sảnh nên nơi này nhỏ hơn khu vực lúc nãy rất nhiều, cỡ một căn phòng lớn mà thôi và không có người. Sát tường phía trong treo một cái bảng lớn, trên đó trống trơn.
Nàng hướng dẫn:
“Đây là bảng nhiệm vụ được gia cố trận pháp nhằm đảm bảo bí mật, công tử chỉ cần truyền linh lực vào đây sẽ nhận biết được tất cả nhiệm vụ hiện có. Sau khi chọn nhiệm vụ xong công tử chỉ cần truyền ý niệm bao gồm mã số nhiệm vụ và tên công tử là được. Sau khi hoàn thành công tử cũng thực hiện hành động tương tự để bàn giao.”
Hắn kinh ngạc với bảng nhiệm vụ, bất quá qua lời kể của Yên Vũ thì có rất nhiều điều không tưởng trở nên bình thường tại thế giới này, vì thế không thể hiện ra. Hắn chọn hai nhiệm vụ sau đó cáo từ Vân Kiều.