Trần Lãm trên cao quan sát trang viên, hiện tại hắn chỉ có quyền hạn xây dựng bên trong đảo, biển cả hơn chục dặm bao quanh chỉ để trang trí. Ngày đêm trong đây được hắn điều chỉnh theo thực tế nhưng không có mặt trời, mặt trăng và tinh tú. Hắn cảm thấy như vậy đã quá tốt rồi, trang viên chỉ mới bắt đầu sơ khai còn cần hắn có thời gian phát triển.
Nghĩ đến điều này Trần Lãm tức điên hệ thống. Cảnh quan và kiến trúc có sẵn rất nhiều kiểu mẫu trong danh mục thiết kế hệ thống đưa ra, mà nó mắc quá. Trần Lãm mặt đen như đáy nồi khi nhìn giá của chúng, ít nhất một vạn điểm uy danh, nhiều thì sương sương vài chục vạn. Hiển nhiên giá cao đi kèm độ đẹp cũng cao, hắn rất thích các mẫu thiết kế này. Ngoài ra hắn có thể tự thiết kế riêng theo ý muốn.
Hắn xác định nơi đây chỉ dành cho thân nhân sinh hoạt bởi nó thuộc về hệ thống rất an toàn.
Điểm uy danh trở về con số không, Trần Lãm đến lúc phải cày cuốc.
“Tinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn Nghèo kiết xác do lần đầu tiên sử dụng hết điểm uy danh. Ký chủ nhận được một Mặt Nạ Biến Dạng.” Âm thanh hệ thống vang lên.
Trần Lãm cong môi cười dài. Hệ thống thật hiểu hắn quá đi. Đúng lúc hắn cần che giấu tung tích sau khi kết oán với nhị thiếu chủ Dương gia.
Mặt Nạ Biến Dạng cho phép người sử dụng thay đổi dung mạo và khí tức có thể qua mặt tu sĩ từ Phân Thần kỳ trở xuống, ngoại trừ một số phương pháp đặc thù có thể nhận biết.
Có Mặt Nạ Biến Dạng, Trần Lãm tự tin có thể hoạt động thoải mái trong thời gian tới trừ khi có dị biến lớn. Hắn rời khỏi trang viên đi thẳng đến Kỳ Trân Các.
Ở một căn phòng khác, Yên Vũ nằm trên giường run rẩy với mái tóc rối bời. Trên người nàng chỉ còn một tiểu khố trắng tinh ướt đẫm phần đáy. Yên Vũ một tay xoa đầu nhũ hồng nhạt, một tay chà xát nơi tư mật thở phì phò.
“Hừ, huynh dám làm chuyện xấu hổ kia trong nhà ta.”
Một tiếng ngân thỏa mãn cao vút.
Tại Kỳ Trân Các, Trần Lãm hóa thành một thiếu niên bình thường, đây là hắn dựa theo dáng vẻ một người quen kiếp trước, không sợ đụng hàng. Cầm trong tay một lệnh bài bạch ngân nhận được từ Vân Kiều, thị nữ phục vụ liền cúi chào để hắn tiến vào sảnh nhiệm vụ.
Trần Lãm truyền linh lực vào bảng nhiệm vụ đồng thời báo mã số nhiệm vụ và tên mình. Một thanh âm khàn khàn vang trong đầu:
“Mời khách nhân đến lầu một, phòng số chín sử dụng lệnh bài trong tay tiến vào.”
Một cột sáng bao phủ Trần Lãm, thân ảnh hắn biết mất tại chỗ thoáng chốc xuất hiện tại một hành lang. Trần Lãm quan sát từng căn phòng, trên mỗi cửa phòng có gắn một con số. Hắn tìm đến căn phòng số chín giơ lên lệnh bài, cửa phòng mở ra.
Trong căn phòng không có ai, ngay khi hắn đặt chân bước vào liền cảm thấy bên ngoài như bị ngăn cách. Hắn không thể cảm nhận bất kỳ âm thanh nào khác. Tín nhiệm của hắn đối với Kỳ Trân Các tăng thêm một bậc.
Vài hơi thở sau một thân ảnh nữ nhân xuất hiện, chính là Vân Kiều. Nàng nhìn thiếu niên ẻo lả đối diện khẽ nhíu mày. Trần Lãm nhìn ra ánh mắt khác lạ của nàng liền khôi phục diện mạo cũ.
Vân Kiều tương đối bất ngờ:
“Không ngờ thủ đoạn che giấu của công tử thật cao minh.”
Trần Lãm ôn tồn giải thích:
“Ta vô tình có được trong một hang động thôi, bất quá ta lỡ gây ra chút xung đột chỉ đành như vậy.”
“Vậy công tử xưng hô như thế nào?” Vân Kiều khẽ chớp mắt hỏi.
“Quản sự gọi ta là Trần Lãm là được. Hiện tại ta muốn bàn giao nhiệm vụ Nhân Biến Thảo.”
Trần Lãm nhàn nhạt trả lời, từ trong không gian hệ thống lấy ra một gốc Nhân Biến Thảo đặt trên bàn. Vân Kiều nâng tay cầm gốc Nhân Biến Thảo đánh giá một phen đưa cho hắn một nhẫn trữ vật.
“Bên trong là mười linh thạch cực phẩm như đã công bố trong nhiệm vụ.” Vân Kiều ung dung nói.
“Ngoài ra, lần này ta muốn bán một ít thứ, không biết Kỳ Trân Các tính như thế nào.”
Trần Lãm nói rồi lấy ra Xích Nhuyễn Giáp, hắn chưa miêu tả đã thấy hai mắt Vân Kiều sáng trưng hào hứng:
“Pháp bảo phòng ngự Địa cấp kim sắc, công tử không sử dụng sao lại đem bán?”
Vân Kiều hiếu kỳ, với tu vi Kim Đan kỳ như hắn có áo giáp bảo hộ như vậy rất tốt mới đúng.
“Không giấu gì quản sự, đây là Xích Nhuyễn Giáp. Bằng hữu ta bị Vô Đạo Bang chặn đánh, ta liều mạng cứu nàng đem một tên đường chủ Vô Đao Bang giết chết, nếu ta tiếp tục sử dụng áo giáp này e rằng có ngày người Vô Đạo Bang phát giác, lúc đó rất khốn đốn nha.”
Trần Lãm cười khổ giải thích đầu đuôi lai lịch Xích Nhuyễn Giáp, một Dương gia Lam Cực Thành đã thôi thêm một Vô Đạo Bang nữa hắn chín phần là phải chết.
Vân Kiều sắc mặt biến ảo mộng bức. Nàng không thèm để ý dáng vẻ khổ sở của hắn, nàng không tin tưởng được một Kim Đan hậu kỳ lại có thể giết chết đường chủ Vô Đạo Bang. Không, hắn dường như mạnh hơn mốt chút so với khi đó. Quá bất ngờ, miệng Vân Kiều há to như trứng gà.
“Công tử lần này béo bở rồi, điểm uy danh đang tăng lên nha, công tử nhìn Vân Kiều đi.” Bạch Đình một bên lém lỉnh nói.
Trần Lãm trong lòng đắc ý, thành tích vượt một đại cảnh giới kết liễu đối thủ không phải giỡn chơi nha.
“Công tử thật sự là một thiên tài nha. Không biết công tử xuất thân từ đâu?” Vân Kiều hít sâu một hơi hỏi.
“Ta chỉ là một tán tu mà thôi.” Trần Lãm thản nhiên đáp.
Vân Kiều không hài lòng với câu trả lời này nhưng không tiện tra thêm, nàng đổi hướng:
“Công tử ra giá Xích Nhuyễn Giáp bao nhiêu đây?”
“Bao nhiêu cũng được, đồ cướp được này nguy hiểm ta không muốn giữ.” Trần Lãm tùy hứng, hắn đang âm thầm đánh giá Kỳ Trân Các.
“30 cực phẩm linh thạch do đây là hàng Địa cấp, nếu Thiên cấp sẽ tốt hơn nhiều.” Vân Kiều chậm rãi nói:
“Thiếp thân báo cho công tử tin này, một tháng nữa Kỳ Trân Các sẽ tổ chức đấu giá một số vật phẩm, trong số khách nhân tham dự chắn hẳn sẽ có Vô Đạo Bang, Kỳ Trân Các sẽ bán đấu giá Xích Nhuyễn Giáp trích ra một thành doanh thu gửi cho công tử.”
Trần Lãm cong môi gật đầu sảng khoái:
“Được, Kỳ Trân Các không hổ là đại lão kinh doanh trong đại lục.”
“Công tử quá khen, Kỳ Trân Các luôn quan tâm đến lợi ích của khách hàng.” Vân Kiều nhoẻn miệng cười xinh đẹp.
“Đã vậy đấu giá lần này ta muốn nhờ Kỳ Trân Các làm trung gian đưa thứ này lên sàn.”
Trần Lãm tỏ vẻ thần bí đưa ra một bình ngọc. Vân Kiều nghi hoặc cầm bình ngọc lên quan sát chợt sửng sốt:
“Đây là Xuân Nhan Thủy Địa cấp trung phẩm?”
“Chính nó.” Trần Lãm xác nhận.
“Công tử làm sao có được?” Vân Kiều cố gắng giữ bình tĩnh. Phải biết đây là sản phẩm rất đắt hàng của Kỳ Trân Các, treo lên liền có người mua. Điều quan trọng là số lượng bán ra không nhiều do phải thu thập rất nhiều loại nguyên liệu luyện chế. Hơn nữa đây là sản phẩm rất thu hút nữ nhân, nữ nhân nào mà không đam mê cái đẹp.
Trần Lãm trong lòng phấn khởi, điểm uy danh của hắn tăng vùn vụt. Hắn đem ra Xuân Nhan Thủy có hai lí do.
Thứ nhất, hắn muốn gia tăng điểm uy danh, hắn từ Yên Vũ biết được Lam Cực Thành chỉ có Kỳ Trân Các bán và số lượng nhỏ giọt. Bởi vậy một tán tu nhỏ bé như hắn tùy tiện đem ra một bình chắc chắn khiến người ta bất ngờ.
Thứ hai, hắn muốn qua một lần này thể hiện sự khác biệt đối với Kỳ Trân Các. Kỳ Trân Các đã cho hắn lợi ích, hắn tuyệt đối không keo kiệt. Bên cạnh đó, hắn cần tài nguyên phát triển, nếu kết giao được với Kỳ Trân Các thì không phải bàn.
Dù vậy hắn vẫn tỏ ra bất đắc dĩ nói:
“Cũng như Vô Đạo Bang, có người tập kích ta bị ta cho ăn quả đắng.”
Vân Kiều liếc nhìn nghĩ sao ta tin ngươi. Nàng thu lấy Xuân Nhan Thủy cong môi nói:
“Một thành doanh thu, công tử thấy thế nào?”
“Được, đã vậy ta khuyến mãi thêm một bình, bình này phiền Kỳ Trân Các đem ra đấu giá sau bình kia.” Trần Lãm ung dung lấy ra thêm một bình Xuân Nhan Thủy trước mặt Vân Kiều.
Từ bình Xuân Nhan Thủy này tỏa ra hương thơm thoang thoảng làm cho Vân Kiều lắp bắp:
“Cái gì? Địa cấp… cực phẩm?
Vân Kiều không thể giữ bình tỉnh được nữa, nàng cảm thấy trời đất đảo lộn. Điên rồi, vớ vẩn Kim Đan kỳ một hơi đem ra thứ hiếm này. Hắn khiến nàng nhìn không thông nổi.
“Nàng nhìn ta làm gì? Thấy ta rất bí ẩn sao, bí ẩn mới hấp dẫn.” Ánh mắt Trần Lãm chớp chớp:
“Ta nói rồi ta chỉ vô tình có được thôi, ta chỉ may mắn hơn một chút, lần đó ta còn chạy trối chết mới thoát được.”
“Xì.” Vân Kiểu bĩu môi. Ngươi nói vậy chắc người ta tin, ngươi không nói người đi ăn cướp đi. Nàng ho khan vài tiếng lấy lại phong thái:
“Công tử còn thứ gì đấu giá nữa không?”
“Hết rồi.” Trần Lãm lắc đầu khiến Vân Kiều mất hứng. Bất giác nàng thở phào, cũng may người dừng lại bằng không chắc ta liệm mất. Chưa từng thấy một tu sĩ Kim Đan kỳ nào thần thần bí bí như vậy, kể cả thiên tài ba đại gia tộc vài năm trước cũng chưa chắc so sánh được.
Nàng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nói một câu:
“Đã vậy Kỳ Trân Các sẽ thay mặt công tử đấu giá, chắc chắn không khiến công tử thất vọng. Công tử cũng không cần lo lắng, nơi này được bố trí trận pháp ngăn chặn khí tức âm thanh, tất cả đều là bí mật.”
“Đa tạ.” Trần Lãm chắp tay chào tạm biệt, thân ảnh biến mất.
Lần này mục đích của hắn đã thành công. Vừa tống khứ được Xích Nhuyễn Giáp vừa gây chú ý cho Kỳ Trân Các. Vẹn cả đôi đường.
Trần Lãm trong lòng vui vẻ tiến đến một tửu lâu ven đường, hắn tìm một bàn trống tùy ý ngồi vào. Nơi này tuy nhỏ nhưng gần như chật kín người, không khí rất náo nhiệt. Hắn gọi một vò Cẩm Giang Xuân Tửu, một loại rượu làm từ gạo nếp có mùi vị tuyệt vời mang lại cảm giác êm ái dễ chịu. Tuy nhiên, hắn vẫn thích rượu từ môi Yên Vũ hơn.
Chợt âm thanh nói chuyện lớn tiếng bàn bên vọng sang:
“Ngươi nghe gì chưa? Nhị thiếu gia của Dương gia đang truy tìm một tiểu tử Kim Đan hậu kỳ.”
“Nghe nói hắn cướp đồ trong tay Dương nhị thiếu gia đến giờ vô ảnh vô tung.”
Trần Lãm đăm chiêu suy ngẫm. Mạng lưới thông tin thật nhanh, may mắn có Mặt Nạ Biến Dạng đúng lúc. Dương Minh Khiêm này có cơ hội phải loại bỏ. Trần Lãm hiện lên một tia sát khí thoáng chốc biến mất.
“Hừ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.”
Trần Lãm nhìn ra một thanh niên quen thuộc tiến vào tửu lâu. Chính là Dương Minh Khiêm. Hắn liếc mắt về hướng Trần Lãm còn trống một chỗ tiến đến giọng điệu hòa nhã:
“Vị huynh đệ này, không biết ta có thể ngồi được không?”
Đừng nhìn bộ dạng thư sinh nho nhã này mà bị đánh lừa. Trần Lãm xác định hắn không nhận ra mặt thật nên không lo sợ chấp tay cười nói:
“Làm phiền Dương nhị thiếu gia rồi, mời ngồi.”
“Không biết gọi huynh đệ như thế nào?” Dương Minh Khiêm đổ một vò rượu ra chén uống cạn.
“Tại hạ là Dao Nhất, một tán tu mà thôi. Nghe nói gần đây Dương nhị thiếu gia có phiền toái.” Trần Lãm vào thẳng vấn đề.
“Hừ tên ranh đó cướp hai gốc Nhân Biến Thảo dành cho sủng thú của ta, ngươi nói nên làm gì.” Dương Minh Khiêm không hề nghi ngờ một chút kể ra hết:
“Chỉ cần bắt sống hắn phế tu vi đem về cho Dương gia sẽ được hậu tạ 50 cực phẩm linh thạch.”
Trần Lãm trong lòng cảm thán, giá trị của hắn không thấp chút nào. 50 cực phẩm linh thạch đủ cho một tán tu thỏa sức tu luyện một thời gian. Hắn đanh mặt:
“Tên ngu muội nào dám phạm vào Dương gia? Dương nhị thiếu gia yên tâm, cách đây vài năm ta được một thủ vệ Dương gia cứu mạng đương nhiên sẽ giúp sức, ta không bắt được hắn cũng sẽ phát động tín hiệu thông báo nhân sĩ gần đó ứng biến, nhất định không để thiếu gia chịu thiệt.”
Dương Minh Khiêm cười ha hả:
“Tốt. Ta rất hi vọng nha.”
“Khà khà, ta nghe dân chúng nói gần đây có Trà Thi Yến không rõ cụ thể là gì?” Trần Lãm đổi chủ đề khác.
Dương Minh Khiêm sắc mặt mê mẩn giải thích:
“Mỗi tháng Huyền Thanh Lâu tổ chức Trà Thi Yến một lần, ai cũng có thể tham dự. Ngươi chỉ cần trả lời được câu đố đủ điều kiện nhất định sẽ có cơ hội gặp Lâu chủ một lần. Nghe nói Lâu chủ là một mỹ nhân đỉnh cấp, chỉ là chưa ai có cơ hội diện kiến. Đáng tiếc nha.”
“Ồ nghe có vẻ thú vị, ta cũng muốn thử một phen.” Trần Lãm hào hứng.
“Vừa vặn hôm nay chính là ngày diễn ra Trà Thi Yến, chúng ta cùng đi.” Dương Minh Khiêm đề nghị.