Trần Lãm từ trong trí nhớ của tên ma tu đại ca biết được mục đích của bọn hắn. Đám ma tu này chỉ là tán tu không môn phái tại Nam Dương đại lục. Chúng được một cường giả ma tu thần bí yêu cầu đi thu thập máu tươi trinh nữ tiết ra trong những ngày chảy máu dữ dội.
Tới đây Trần Lãm co rụt đôi mắt.
Đây không phải là máu trong những ngày hành kinh sao?
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình ngọc cao gần hai tấc, hắn kiểm tra bên trong, chỉ liếc mắt một cái đã phun ra ngôn từ văng tục:
“Con mẹ nó, mấy thằng cho chết này!”
Phá Linh Huyết Diễm bùng nổ trong tay thiêu trụi thi thể sáu tên ma tu không còn cặn.
Hắn đột nhiên phát hỏa làm kinh động đến Liên Nguyệt, nàng lờ mờ đoán được đám ma tu này làm chuyện động trời gì rồi. Sau khi nghe được toàn bộ từ hắn, nàng nắm chặt tay run lẩy bẩy, hiển nhiên cũng không kiềm được bức xúc nặng nề. Nàng là nữ nhân nên hiểu cảm thụ của các nữ nhân xui xẻo rơi vào tình huống này như thế nào.
“Ngươi tính thế nào?” Liên Nguyệt gắt gao nói ra, vẫn đang cố gắng giữ vững tâm thần nên không thể suy nghĩ được nhiều.
Lần đầu tiên nàng giận đến như vậy.
“Bọn hắn vẫn nhốt một nhóm nữ nhân chờ tới ngày nhưng nơi đó lại cách chỗ này khá xa. Mấy nữ nhân kia vẫn được cho ăn uống đầy đủ nên tính mạng không quá lo ngại. Bắt giữ họ chỉ có đám ma tu này thôi.”
“Bọn hắn đáng lẽ không xuất hiện ở đây nhưng cách đây 1000 dặm vô tình phát hiện ra một gốc thảo dược đang phát triển, sau khi lấy được thì bị hai con Thuật Viên truy sát đến tận đây.”
Trần Lãm nói rồi lấy trong người tên đại ca ra một gốc linh thảo nồng đậm linh khí. Liên Nguyệt lập tức tròn xoe hai mắt như bắt được vàng.
“Đây là U Phong Thảo, linh thảo Thiên cấp phong hệ, hiện tại chỉ mới đạt đến Địa cấp cực phẩm nhưng bồi dưỡng thêm thời gian sẽ tiến hóa.”
Nàng nhanh chóng giải thích rồi lấy ra một hộp ngọc, Trần Lãm nhìn qua xác định hộp ngọc này không tầm thường.
“Khanh khách, đây là Dưỡng Bảo Bình có thể bảo quản vật sống tránh làm hao tổn sinh cơ. Thứ này ta mua trong Kỳ Trân Các để sưu tầm các loại kỳ vật. Chỉ có tác dụng đối với kỳ vật từ Hoàng cấp hạ phẩm trở xuống nhưng cũng rất tốt rồi. Đem về dược điền trồng tiếp.”
Liên Nguyệt vui mừng như trẻ em nhìn thấy kẹo. Nàng là tu sĩ song hệ linh căn với mộc và phong nên U Phong Thảo rất hữu dụng với nàng.
Trần Lãm không chú ý quá nhiều đến U Phong Thảo, muốn đợi nó biến thành Thiên cấp thì cũng phải mất thời gian, nhiều khi còn vượt qua lúc Thiên Việt thư viện chiêu sinh.
Hắn đang tập trung vào việc tại sao đám ma tu này không đánh lại hai con Thuật Viên.
“Truy tìm hai con Thuật Viên, chắc chắn có bí mật.” Liên Nguyệt nghe Trần Lãm thắc mắc thì cười khẩy.
Với tu vi Phân Thần viên mãn, nàng nhanh chóng cảm ứng được vị trí của hai con Thuật Viên.
“Khi nãy ta cảm nhận được trên người của chúng có một loại phong linh lực kỳ lạ. Chúng nó căn bản không có tốc độ nhanh như vậy, phải tiếp xúc một loại kỳ vật phong hệ nào đó trong thời gian dài mới có khả năng như thế.”
Liên Nguyệt đưa ra suy luận, phất tay mở ra một vòng xoáy không gian nắm tay Trần Lãm đi vào. Nàng cẩn thận bao phủ linh lực cả người hắn để bảo hộ trong hư không.
Trần Lãm lần đầu trải nghiệm cảm giác xuyên qua không gian, cứ như là cánh cửa thần kỳ, chớp mắt đã xuất hiện tại một nơi có khung cảnh khác hoàn toàn.
Tả nhãn mở ra, hắn nhìn thấy hai con Thuật Viên lúc nãy cách đó tám mươi dặm đang chạy về một hướng. Hai người lẳng lặng bám theo sau giữ khoảng cách.
Đúng như Liên Nguyệt đã nói, hắn cảm thấy hai con Thuật Viên này tốc độ rất nhanh, rõ ràng có vấn đề.
Mấy canh giờ trôi qua, lúc này trời đã sập tối, trong tầm mắt của hai người Trần Lãm xuất hiện một cái hang động. Hang động này tương đối kín đáo bởi cây cỏ và dây leo che đầy rẫy khuất lối vào, nếu không quan sát kỹ sẽ không phát hiện ra được, cũng nhờ hai con Thuật Viên đi vào đó mà mới phát hiện ra.
Liên Nguyệt chậm rãi tiến tới gần, nàng xem xét một chút liền nói:
“Hang động này do người tạo ra, không phải tự nhiên mà có.”
Trần Lãm nhìn kỹ cũng cảm thấy tương tự, khắp nơi đều có dấu vết phá hủy bởi vũ khí gây nên.
“Phong linh khí nơi đây không quá đậm nhưng nhiều hơn so với bình thường. Trước hết xử lý hai con Thuật Viên.” Liên Nguyệt đề nghị.
Trần Lãm gật đầu nhanh chóng tiếp cận hai con Thuật Viên. Chúng nhìn thấy nhân loại yếu ớt muốn làm thịt thì bị lực lượng của Liên Nguyệt áp chế. Nàng tùy tiện tung ra một chưởng chấn nổ hai con Thuật Viên nổ thành trăm mảnh.
Hắn thu lấy hai viên yêu đan tiếp tục tiến sâu vào trong. Không gian lúc này tối đen như mực. Liên Nguyệt lấy ra một viên Dạ Minh Châu chiếu sáng.
Tiến sâu tận cùng trong hang động là một tảng đá chắn trước mặt che khuất hết lối đi. Liên Nguyệt xuất ra một thanh trường kiếm, chuôi kiếm kết hợp hai màu xanh dương và xanh lục. Tay kết ấn thoăn thoắt, miệng lẩm bẩm:
“Lục Kiếm Tề Phát.”
Ống tay áo thùng thình tung bay, cánh tay thon dài uyển chuyển chém ra một kiếm, từ lưỡi kiếm phát ra sáu đạo kiếm khí ngưng thực như tinh quang cường ngạnh muốn chấn vỡ tảng đá.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên khắp hang động. Kỳ lạ thay không có bất cứ hư hại gì xuất hiện trên tảng đá, chỉ thấy bề mặt tảng đá gợn lên từng đợt sóng nhỏ rồi tan biến.
“Đây là trận pháp, hơn nữa tu vi của người bố trí trận pháp này cao hơn ta.” Liên Nguyệt cười khổ nói.
“Không lẽ chúng ta vô duyên?” Trần Lãm cau mày.
Hắn lần đầu nhìn thấy trận pháp, so với Nữ Hiệp Trận Hình có tên na ná nhưng Nữ Hiệp Trần Hình là tính năng của hệ thống không thấy được, chỉ có cảm nhận được tác dụng. Vì vậy đối với trận pháp này mù tịt không biết gì.
Liên Nguyệt mạnh mẽ còn không thể cường thế phá hủy trận pháp, có thể thấy được bí mật bên trong rất lớn a.
“Đừng vội, ta tuy không phải trận pháp sư nhưng đã từng tìm hiểu về trận pháp cũng như đối phó với một số loại trận pháp nên ta nghỉ có thể giải được.” Liên Nguyệt bình thản nói.
Đột nhiên nàng lấy ra một cái giường đặt xuống bên cạnh, liếc mắt cười tủm tỉm:
“Chi bằng chúng ta nghỉ một chút, chúng ta cũng không có gấp mà phải không?”
Trần Lãm nhận ra ý tứ trong câu nói của nàng, bất quá có chút đề phòng hỏi:
“Ở đây có chút không an toàn cho lắm.”
“Đừng lo ta đã tạo kết giới bên ngoài, chỉ có Hợp Thể kỳ cưỡng chế mới có thể xông vào, hơn nữa nơi hẻo lánh như vậy bọn hắn không lui tới đâu, hang động này cũng bị che đậy kín đáo rất khó phát hiện nếu không quan sát kỹ.” Liên Nguyệt giải thích nhanh lẹ.
Trần Lãm nghe vậy thì thoải mái nhảy lên giường nằm. Khắp giường tràn ngập mùi hương của Liên Nguyệt, nàng thoáng chốc đỏ bừng mặt bị hắn kéo sát ôm vào người.
Hắn mê mẩn cái miệng thơm ngát cúi đầu tìm tới.
“Ưm…”
Liên Nguyệt rùng mình kháng cự, nhưng rất nhanh xuôi tay vòng qua ôm lấy tấm lưng rắn chắc của hắn. Chiếc lưỡi trơn trợt như rắn nước bị hắn cuốn lấy đảo thành từng vòng trong miệng.
Nàng chủ động hơn, mút nhẹ môi dưới của hắn, cố gắng đưa lưỡi sâu hơn vào trong miệng giai nhân, hương tân ngọc dịch từ miệng tuôn ra hắn không kịp hứng hết chảy xuống dưới nệm ướt loang ra một mảng.
Chụt chụt!
Trần Lãm tham mút cái lưỡi thơm, tay lần mò xuống bầu ngực ép chặt vào cơ thể. Đột nhiên một bàn tay lạnh mát giữ cổ tay hắn lại kéo xuống đặt lên kiều đồn chắc thịt.
Ánh mắt mê ly của giai nhân khẽ chớp, Trần Lãm nghĩ rằng nàng thích bóp cái mông to hơn nên ra sức nhào nắn thành từng khối.
“Ưm… ưm…”
Bị hắn khóa môi, tiếng rên ư ử phát ra trong cổ họng của Liên Nguyệt vô cùng dục cảm. Nàng khẽ trươt người lên xuống ma sát với cơ thể hắn, kiểu đồn nhổng lên cho hắn thỏa thích xoa bóp.
“A… dừng lại đi Lãm, thiếp không nổi nữa.”
Liên Nguyệt khó khăn tách khỏi môi hắn, thở hổn hển, ánh mắt ngập nước nhìn hắn cầu xin.
Trần Lãm biết nàng tới giới hạn nên không vội dấn sâu, chỉ cần mỗi lần thêm một bước là được.
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào cánh môi bị hôn đến mức sưng lên, bàn tay kia đan vào từng lọn tóc rối bời.
“Ủy khuất cho nàng rồi.” Trần Lãm dịu dàng hôn lên bờ môi sưng mọng, chỉ chạm một cái liền tách ra ngắm nhìn giai nhân.
Liên Nguyệt rơm rớm nước mắt, khoe môi công lên, nụ cười toát ra vẻ hiền dịu như người vợ hiền. Nàng khẽ lắc đầu rúc vào ngực hắn thủ thỉ:
“Thiếp thích mà, từ từ thiếp sẽ thích nghi.”
Cả hai đồng loạt cười lên, ai cũng đều nhìn thấy sự thỏa mãn trong ánh mắt đối phương.
Liên Nguyệt sau cơn mê muội dần tỉnh táo, nàng nhắm mắt bấm bụng suy nghĩ. Tất cả chỉ là vì công pháp, ta không muốn tiến quá sâu, Nguyệt Nhi xứng đáng hơn ta, ta không muốn tranh giành với nàng.
Suy nghĩ nhiều cũng không được, trước mắt cứ tùy duyên. Nàng thả lỏng tâm thần, từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Trần Lãm.
Tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên không cần phải ngủ. Tuy nhiên ngủ cũng mang lại sự thoải mái nhất định nào đó.
…
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên đến giữa đỉnh.
Trần Lãm lồm cồm bò dậy, hắn hôn nhẹ lên môi Liên Nguyệt đánh thức nàng. Cả hai quấn quít một lúc chịu buông ra quay về chính sự.
Liên Nguyệt đi qua đi lại chạm tay vào tảng đá, mắt khép hờ trầm tư suy nghĩ.
“Hình như đây là Ngũ Hành Sinh Trận, phải dùng năm loại linh lực tương ứng ngũ hành bao gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cùng lúc đánh vào mới có thể phá vỡ.”
“Nếu không có đủ năm loại linh lực thì phải dùng ít nhất ba loại linh lực trong ngũ hành tạo thành chuỗi quan hệ tương sinh trong đó có hai loại thiên địa dị vật tương ứng, hoặc bốn loại linh lực bất kỳ trong ngũ hành và có một loại thiên địa dị vật.”
“Đây là trận pháp tương đối cao minh, ta cảm nhận lực lượng của nó không quá cao nhưng bởi vì kết cấu đặc biệt nên một mình ta không thể phá vỡ.”
Liên Nguyệt than thở giải thích. Nàng cảm thấy chuyến này vô vọng. Trần Lãm chỉ có hai loại linh lực thủy và mộc trong đó có Phá Linh Huyết Diễm kết hợp với mộc linh lực của nàng vẫn còn thiếu một loại Thiên Địa Dị Vật.
Bỗng dưng nàng nhìn thấy ánh mắt hắn khác lạ, hoàn toàn không có vẻ thất vọng như nàng.
Trần Lãm ung dung nói:
“Nàng cứ dùng mộc linh lực đánh vào đi.”
Ánh mắt Liên Nguyệt có vẻ không tin tưởng, trong lòng rung động như nghĩ tới điều gì hoang đường, nàng vẫn làm theo lời hắn.
Mộc linh lực cuồn cuộn vận chuyển trong lòng bàn tay Liên Nguyệt, nàng nhìn qua hắn cũng đang vận hai luồng thủy và hỏa linh lực.
Mắt nàng trợn tròn như quả trứng, miệng lắp bắp:
“Ngươi… ngươi… có thể sở hữu hai loại Thiên Địa Dị Vật khác hệ?”
Đáp lại lời nàng là nụ cười thần bí trên miệng hắn.
“Đánh nổ nó cho ta.”
Hắn quát lên, hai tay chưởng vào trận pháp. Liên Nguyệt cũng không lơ là, lập tức đánh khối cầu mộc linh lực về phía trận pháp.
Ầm Ầm!
Rắc!
Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, không có bụi bặm mịt mù, chỉ thấy tảng đá lớn tan rã thành bột mịn tiêu thất trong không khí.
Sau vài hơi thơ, Liên Nguyệt vội bước tới ngay vị trí tảng đá biến mất, trận pháp quả nhiên đã bị hóa giải.
Nàng quay ngoắc lại chu môi liếc hắn tỏ vẻ không vui hừ giọng:
“Hừ, ngươi giấu ta.”
“Ây da, là do nàng không hỏi ta nha.” Trần Lãm lật ngửa hai bàn tay, nhún vai tỏ vẻ vô tội trên khuôn mặt.
“Ngươi còn không chịu nói cho ta biết.” Liên Nguyệt tức tối giậm chân như thiếu nữ giận hờn, còn đâu dáng vẻ một cường giả Phân Thần viên mãn đứng đầu một thế lực tam tinh.
“Ha ha, ta cũng lấy được trong một động phủ của cao nhân.” Trần Lãm cười ha hả bước tới ôm Liên Nguyệt vào lòng.
Hắn thì thầm vào tai nàng kể lại chuyện có được Hành Vân Lưu Thủy. Tương tự như Thẩm Mộng Dao, hắn bịa ra câu chuyện y chang chứ làm sao dám nói ra hệ thống.
Qua đó nàng còn biết được lần trước bị Vô Đạo Bang truy đuổi, hắn có con bài phòng thân từ Thanh Hàn nhưng cố tình không xài vì muốn kiểm chứng cực hạn của bản thân. Nàng đập tay trách móc:
“Ngươi có mệnh hệ gì thì ta với Nguyệt Nhi biết làm sao?”
Lời vừa nói ra, Liên Nguyệt cảm thấy không ổn, hình như vừa nói hớ cái gì đó đi ngược luân lý liền bụm miệng chữa cháy:
“Không… ý ta là ngươi không có được manh động như vậy nữa, làm chuyện gì cũng phải hết sức cẩn thận.”
Liên Nguyệt nghe tim mình đập rộn ràng, xấu hổ muốn chết không biết giấu vào đâu. Trên mặt Trần Lãm cười gian tà, nghe như có vẻ sư đồ cùng thờ một chồng, rất kích thích nha.
Một lúc sau Liên Nguyệt bình tĩnh trở lại vùng vằng thoát ra khỏi hắn, bất quá vẫn cùng hắn nắm tay khám phá hang động thần bí. Trong đầu thắc mắc người này may mắn quá mức tưởng tượng.