Không gian tầng trên cùng Thiên Nguyệt Các không hề chật hẹp, cửa sổ rộng mở để gió mơn man làn tóc rồi lại có chút khó chịu, Liên Nguyệt rộn ràng lồng ngực, tựa như muốn đứng dậy rời đi nhưng nam nhân trước mặt có sức hút vô hình nào đó níu chặt từng cử động của nàng.
Trần Lãm khom người nắm lấy bàn tay lành lạnh nâng lên mũi, mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng thật dễ chịu, xua tan hết tất thảy thắc mắc tồn đọng, trước mắt hắn chỉ duy nhất một mỹ nhân chờ hắn âu yếm.
Chậm rãi nâng bàn tay Liên Nguyệt lên, Trần Lãm cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng khẽ nói:
“Dù nàng có mục đích gì thì hiện tại ta đối với nàng là thật.”
Liên Nguyệt nhìn hắn nâng nin bàn tay, trong lòng giảm bớt khẩn tưởng, đột nhiên ngẩng lên bắt gặp ánh mắt nhu tình khiến nàng muốn hé miệng nói ra nhưng không thốt nổi thành lời, âm thanh kẹt trong yết hầu, vành tai nhuộm lên màu đào, liền quay mặt đi.
Nàng như thế, Trần Lãm càng có hứng thú, nàng này chưa trải quá tình ái, da mặt còn quá mỏng a.
“Nguyệt Nguyệt.”
Hơi nóng phả vào mũi, trái tim Liên Nguyệt rung lên, người hơi nhũn ra.
“Mặt nàng đỏ quá, ta làm gì không phải sao? Để ta tạ lỗi.”
Thanh âm như đường mật rơi vào tai, Liên Nguyệt vô thức lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nhìn Trần Lãm thật sâu.
Vốn nghĩ chỉ tập làm quen thân mật, không ngờ thật sự động tình. Đây là nam nhân đệ tử yêu thích, nghiệt duyên gì không biết.
Dòng máu nóng rực trong người trào lên, men theo lồng ngực lan tràn tới mặt cùng tai.
Trần Lãm lặng lẽ quan sát thay đổi liên tục trong ánh mắt của Liên Nguyệt. Đôi mắt nàng vô cùng đặc biệt, kết hợp của mắt phượng và mắt hoa đào, hình dáng lại giống như lá liễu, dài mà không mảnh, sâu thẳm mạnh mẽ, trong mắt mang theo nước thu, giống như rượu màu hổ phách diễm lệ trong ly thủy tinh.
Trong đôi mắt hắn hiện lên hai cánh môi đỏ tươi khép hờ, lòng ngứa ngáy không thôi, cầm lòng không được muốn hôn lên.
Dưới tầng ánh sáng nhàn nhạt của dạ minh châu, Trần Lãm chầm chậm đỡ Liên Nguyệt ngồi lên đùi, giơ tay vòng ra sau gáy nâng khuôn mặt nàng lên, môi dần hạ xuống.
Liên Nguyệt lặng người bất động, thời gian như đọng lại, một luồng khí ấm áp bao bọc xung quanh đôi môi nàng. Trần Lãm nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ tươi mê người. Hai đôi môi dán vào nhau chặt khít không còn một kẽ hở, chỉ có hắn chủ động ma sát nhấm nháp bờ môi kia, dừng lại thật lâu mới khẽ tách rời.
“Nàng sẽ tự hiểu được tình yêu tuyệt vời thế nào.”
Trần Lãm ôm chặt bờ eo của giai nhân thì thào. Giọng nói âm trầm nhưng đầy quyến rũ lại kèm theo sủng ái như muốn dìm chết Liên Nguyệt.
Gương mặt nàng mỗi lúc đỏ hơn, hàng mi dài liên tục run rẩy. Cả người chìm bồn chồn khó tả, cố vươn lấy ngón tay vuốt nhẹ đôi môi mình, nơi này vẫn còn đọng lại hương vị ướt át của đôi môi hắn lưu lại.
“Tại sao ta vừa sợ vừa có chút vui mừng thế này?” Liên Nguyệt ôm lấy lồng ngực đập thình thịch, cả người nóng như lửa đốt.
Trần Lãm nhìn dáng vẻ của nàng như mèo con mà bật cười. Hắn định sẽ múa vài đường trên cặp đào chín mọng vểnh cao, phát hiện nàng tâm tư rối bời, nếu tiếp tục chỉ sợ cháy cả da.
Hắn bế xốc Liên Nguyệt lên trong ánh mắt ngỡ ngàng của nàng bước ra ban công.
“Trăng hôm nay rất đẹp, trăng trong tay ta còn đẹp hơn.”
Liên Nguyệt nghe nam nhân nói đột nhiên không còn thẹn, thay vào đó khẽ nép vào lồng ngực có một chút thỏa mãn.
Ở phía xa xa dưới một ngọn cây, Đoạn Lăng Nguyệt thẫn thờ nhìn về đỉnh Thiên Nguyệt Các, lẩm bẩm:
“Dường như sư tôn cũng bị lún vào.”
Nàng khẽ đảo ánh mắt nhìn về trăng sáng, thân ảnh biến mất trong màn đêm.
…
Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu rọi cả gian phòng. Trần Lãm lờ mờ mở mắt, bên cạnh là Liên Nguyệt nằm sấp vểnh bờ mông kiêu ngạo, chống tay nhìn hắn chăm chú.
“Cảm ơn ngươi.”
Liên Nguyệt vuốt mái tóc óng ả, mắt đẹp trong veo trìu mến nhìn hắn:
“Ta chưa thể thích nghi kiểu xưng hô kia, ngươi cho ta thời gian. Sắp tới ta dự định du ngoạn một thời gian… ừm… ngươi có thể đi với ta được không? Ta tìm dược vật giúp ngươi đột phá để không bỏ lỡ thời gian.”
“Nàng muốn đi đâu?” Trần Lãm tò mò hỏi.
“Lạc Vân Thành.” Liên Nguyệt nhoẻn miệng cười, không nghĩ Trần Lãm nhanh lẹ đồng ý mặc kệ lí do. Nghĩ điều gì đó nàng nói tiếp:
“Ta muốn chỉ có ta và ngươi, ngươi đừng mang các nàng theo.”
Âm thanh đến cuối dần nhỏ lại lí nhí, nàng biết hắn có một loại pháp bảo không gian chưa người nên phải chặn trước, nàng không muốn có người khác xen vào nhưng cũng không muốn hắn nghĩ mình ích kỷ.
“Ha ha đơn giản thôi, nhưng mà bù lại ta phải làm cái này.”
Nói rồi hắn trở mình đặt lên môi Liên Nguyệt một nụ hôn, ấn cái lưỡi tách hai hàm răng ra chen vào. Liên Nguyệt bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, để mặc cho hắn quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương đùa nghịch.
“Ưm…”
Toàn thân Liên Nguyệt run rẩy, một cảm giác chưa từng có chạy dọc thân thể. Lần đầu hôn dùng lưỡi khiến trái tim nàng thổn thức đập nhanh, mặt đỏ hồng như đào chín, phong tình vạn chủng.
Nàng khép hờ hai mắt, cảm nhận rõ rẹt từng nơi chiếc lưỡi thô ráp của nam nhân chà đạp. Bàn tay muốn đẩy hắn ra giờ đây rụn rời, nàng vô lực để hắn khám phá mọi ngóc ngách trong miệng thầm nghĩ:
“Thoải mái quá!”
Không biết bao lâu sau, hai bờ môi tách ra để lại một sợi tơ nước nối liền mỏng mảnh đứt thành một đường rơi vãi xuống dưới môi. Trần Lãm tham lam liếm sạch sẽ phần nước còn đọng lại trên miệng nàng mới thôi.
“Miệng nàng thật ngọt.”
Liên Nguyệt nghe xong che miệng đánh hắn mấy cái vào ngực, vội vã ngồi dậy chỉnh trang y phục hắng giọng:
“Chúng ta xuất phát thôi.”
…
Trong rừng rậm phía bắc cách Tiêu Dao Các ngàn dặm có hai thân ảnh nắm tay nhau lả lướt. Trần Lãm chưa thể phi hành nên Liên Nguyệt cước bộ cùng hắn, nàng cũng không xé rách không gian đưa hắn đi mà tận dụng thời gian này trải nghiệm thế nào là tình.
Nàng áp chế tu vi còn Nguyên Anh trung kỳ tương đương với mấy nữ Hoàn Nhan Yên Vũ để tăng thêm phần chân thật, giữ tu vi Phân Thần viên mãn sợ rằng ai gặp cũng chạy hết, làm sao có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân.
Lạc Vân Thành cách Tiêu Dao Cốc khá xa, Liên Nguyệt nhẩm tính với tốc độ hiện tại hơn mười ngày mới tới nơi. Trần Lãm cũng không vội, hắn đang có khoảng thời gian nghỉ ngơi tốt nhất từ khi đến thế giới này. Quay đi quay lại cũng gần một năm rồi. Đoạn thời gian này hắn gặp vô số chuyện ly kỳ bao gồm các nữ nhân tuyệt sắc đã tiếp xúc.
“Bên này nhầm đường rồi.” Giọng nói du dương pha lẫn tiếng cười khúc khích từ bên trái vọng tới. “Buông tay lạc mất ta đừng hối hận nha.”
Trần Lãm tỉnh người, suy nghĩ một chút đã quên mất Liên Nguyệt. Hắn đạp chân thúc giục Mê Ảnh Tung Bộ đổi hướng tiếp cận nàng.
Liên Nguyệt phiêu dật xuất trần như thả mình trong gió, thân ảnh uyển chuyển cùng với dải lụa dài màu trắng hệt như tiên nữ. Khí thái của nàng khác hẳn so với lần đầu gặp mặt tại Lam Cực Hội Võ.
Nơi hai người đi hoang vu vắng vẻ, trặm dặm xung quanh hoàn toàn không có bóng dáng nhân loại. Thỉnh thoảng xuất hiện vài yêu thú tứ tinh chặn đường, Trần Lãm dễ dàng làm thịt bọn nó, đương nhiên không bỏ qua yêu đan.
“Ngươi lấy yêu đan cho Thiên Ngọc Ly?” Liên Nguyệt liếc mắt hỏi.
“Nàng ấy cần yêu đan đột phá, có cơ hội ngại gì không tận dụng.” Trần Lãm gật đầu.
“Hừ, hoa tâm.” Liên Nguyệt yêu kiều hừ một tiếng muốn nới lỏng bàn tay.
Trần Lãm bật cười, nữ nhân này cũng biết ghen. Thật ra hắn nghĩ sai, Liên Nguyệt chỉ làm nũng mà thôi. Nàng thầm thưởng thức hắn có đi xa cũng không quên quan tâm nữ nhân của mình, người như vậy đáng để nàng đánh cược.
…
Sắc trời gần tối, từ trong tả nhãn Trần Lãm phát hiện có một nhóm người đang giao chiến với hai con yêu thú dạng to lớn như cái nhà.
“Chúng là Thuật Viên tu vi Tứ Tinh viên mãn, nhưng có chút khác thường.” Liên Nguyệt cũng phát hiện ra, đột ngột nhướn mày suy nghĩ.
Trần Lãm tương tự như nàng, hắn cảm ứng được khí tức cũng nhóm người kia toàn bộ là Nguyên Anh viên mãn nhưng đối phó rất chật vật, lép vế so với hai con Thuật Viên.
Sáu đánh hai nhưng công kích tựa hồ chìm vào biển sâu không có chút uy lực. Ngược lại hai con Thuật Viên nện xuống đất cũng đủ chấn văng đám người này.
Hắn nhìn kỹ hơn phát hiện hai con Thuật Viên to xác nhưng tốc độ rất nhanh, thậm chí nhanh hơn sáu tên kia một khoảng nhỏ. Yêu thú nhục thân cứng rắn hơn so với tu sĩ không phải luyện thể, lại thêm tốc độ nhanh hơn nên có thể lấy ít địch đông.
“Ma tu.” Liên Nguyệt đột ngột lên tiếng.
Trần Lãm giật mí mắt, đây là lần thứ hai hắn gặp ma tu tại Thiên Việt đại lục, lần đầu là trưởng lão Ngạ Quỷ Môn. Còn có một lần khác là sưu hồn bắt lẻ người Vô Đạo Bang có được tin tức một nhóm ma tu bí ẩn từng xuất hiện. Lúc này lại gặp một nhóm ma tu không biết có liên hệ gì không. Hắn nói ra chuyện từng gặp cho Liên Nguyệt, nàng chỉ gằn một câu:
“Toàn lực giết!”
“Khoan, ta có ý này.” Trần Lãm giữ chặt tay Liên Nguyệt đưa ra kế sách, miệng cười tà.
Ở bên kia, sáu tên ma tu người thương nhẹ người đổ máu lở loét kinh dị.
“Đại ca mau chạy chúng ta chặn hai con viên này.” Một tên gần như phế tay trái thất thanh nói.
“Mẹ kiếp vô ích, bọn nó muốn thứ này.” Tên được gọi đại ca đổ mồ hôi phủ quyết, dường như không can tâm.
Sắc mặt bọn hắn tái nhợt, đám tiểu đệ hiển nhiên hiểu ý tên đại ca là gì. Nếu thành công thoát thân để mất thứ kia thì sẽ không tránh khỏi bị phía trên trách tội, sống không bằng chết.
“A! Tay ta” Một tên đồng bọn khác hét thảm.
Tên đại ca trong lòng như lửa đốt, lúc này như khoảnh khắc sinh tử, hắn phải ra quyết định. Đột nhiên hắn trừng mắt, phía xa hình như có hai tu sĩ tiến tới. Ánh mắt lóe lên mừng rỡ, hắn gào lên:
“Hai vị đạo hữu xin hãy giúp chúng ta thoát khỏi hai con viên này, chúng nó quá mạnh so với tứ tinh.”
Hai người đến là Trần Lãm và Liên Nguyệt đã sử dụng Mặt Nạ Biến Ảnh biến thành bộ dạng Dao Nhất. Tên đại ca đánh giá hai người này nhìn qua non trẻ, một Kim Đan viên mãn và một Nguyên Anh trung kỳ không giúp được gì nhưng làm pháo hôi thì ít nhất bọn hắn vẫn có đường chạy. Dường như sợ đối phương nghi ngờ hắn nói tiếp:
“Chúng ta có linh thạch cực phẩm, linh thảo hai vị cần gì chúng ta đều báo đáp.”
Trần Lãm nhìn sang Liên Nguyệt giả bộ truyền âm gì đó rồi gật đầu hướng về tên đại ca. Hắn chỉ chờ có vậy nem ra hai nhẫn trữ vật có chứa linh thạch cực phẩm cho hai người Trần Lãm, điệu bộ rất thân thiện.
“Các ngươi nuốt vào.”
Trần Lãm hô lớn ném ra mấy viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn cho từng người, bọn hắn liền nuốt vào, sinh khí liền hồi phục một phần.
Trần Lãm rút ra Lãnh Nguyệt Bảo Đao, chém ra Liệt Không Trảm chứa đựng Phá Linh Huyết Diễm về một con Thuật Viên. Nó đang nghiền ép hai tên ma tu thì đột nhiên trúng phải luồng đao khí nóng hừng hực vào chân, ngọn lửa đốt xuyên bên trong cơ thể khiến nó đau đớn gào rống.
“Ha ha, tốt.”
Tên đại ca sảng khoái hét lên, phát hiện ngọn lửa kia không bình thường khiến con Thuật Viên bị áp chế, trong đầu manh nha ý định giết người đoạt bí mật.
“Hừ!”
Đột nhiên cả đám ma tu bị một luồng uy áp cực mạnh đè ép đến hít thở không thông. Nhận ra nó đến từ đâu thì một thanh âm trầm thấp vang lên:
“Họa Địa Vi Lao.”
Đám ma tu và hai con Thuật Viên toàn thân bất động, ánh mắt bọn hắn hoảng sợ kịch liệt. Bởi người vừa nói ra bốn chữ kia bộc phát uy áp Phân Thần kỳ cực mạnh.
Nguyên Anh kỳ đối với Phân Thần kỳ chỉ như con kiến trong mắt nhân loại.
Phốc phốc!
Chỉ hai hô hấp, năm cột máu phun lên như suối. Chỉ còn tên đại ca mắt trợn trắng lộ ra hàng chục tia máu trong mắt, phía dưới đũng quần ướt sũng, hiển nhiên sợ hãi tột cùng đến mức tiểu ra quần.
Phụt!
Trần Lãm không một chút chần chừ, ánh mắt sắc lạnh, đâm mũi đao xuyên thủng bụng tên đại ca. Đan điền phá hủy, máu tươi phun trào, hắn lắp bắp cái miệng muốn nói lại không thể nói được.
Bàn tay Trần Lãm đặt lên đầu hắn, mặt không một chút cảm xúc.
“AAA”
Thân người tên đại ca đổ nhào xuống đất, chết trong tức tưởi.
Trần Lãm sau khi sưu hồn xong cũng không kiểm tra mà thi triển Hấp Hồn Đại Phục chiếm lấy linh hồn của năm tên đồng bọn kia trước khi tiêu tan.
Hai con Thuật Viên được giải khai không chế vội vàng vọt chạy vào rừng sâu, bản năng gặp kẻ mạnh vượt trội không cho phép chúng tiếp tục ở lại.
“Ngươi không nên tùy ý sưu hồn, ma tu thường cấy ấn ký của cường giả cấp cao vào trong linh hồn để kiểm soát thông tin, may mắn đám này không phải nhân vật trong yếu, bằng không ngươi chịu thiệt không nhỏ.”
Liên Nguyệt đã khôi phục diện mục, giọng điệu trách móc hắn hành động bộp chộp. Trong mắt nàng lộ ra một tia kinh ngạc, không biết từ đâu hắn có được pháp bảo ngụy trang tốt như vậy.
Trần Lãm cười trừ, ban đầu là giết hết nhưng hắn cảm thấy tên này gọi là đại ca chắc hắn sẽ nắm giữ một số thông tin nào đó hữu dụng nên quyết định sưu hồn. Được Liên Nguyệt nhắc nhở, lần sau sẽ không vội vàng như vậy.
Nhìn sang nữ nhân tu vi khủng bố một hơi trấn áp toàn diện, khóe môi cong lên, kéo Liên Nguyệt vào lòng hôn lên môi.
“Ưm!” Liên Nguyệt bị hắn đột kích khẽ mộng bức cũng nhanh chóng ổn định đáp lại nụ hôn của hắn.
Đôi nam nữ ôm nhau hôn ngấu nghiến giữa sáu cái xác đẫm máu. Mùi máu tanh nồng không làm ảnh hưởng đến họ, mỗi người lúc này chỉ còn nhận thức được mùi hương từ người trong lòng, vị ngọt từ bờ môi đối phương.
“Á!”
Liên Nguyệt liếc mắt đẹp nhìn hắn, lồng ngực trập trùng, gương mặt đỏ bừng xấu hổ. Kiều đồn đầy đặn bị một bàn tay nhào nặn thành muôn hình khiến toàn thân run rẩy. Nàng muốn đẩy ra nhưng bị hắn siết chặt, lưỡi bị mút không thương tiếc. Toàn thân tê dại, âm động bên dưới muốn tiết nước ra.
Đột nhiên hắn rời khỏi bờ môi nàng, tay không còn nghịch phá nữa vuốt ve gương mặt mỹ lệ, miệng cười ha hả:
“Có mỹ nhân Phân Thần kỳ như hoa như ngọc bảo kê thật sướng.”
“Phi, tiện nghi ngươi.”
Liên Nguyệt bĩu môi đánh nhẹ vào ngực hắn. Được khen nhưng nàng hiểu ý tứ hắn là gì. Tuy nhiên trong lòng có chút hụt hẫn, bên dưới vừa rỉ nước hắn liền ngừng lại, thật biết cách trêu ghẹo người ta.