Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 55 - Thiên Nguyệt Các Trong Đêm

Trong khuê phòng Thiên Nguyệt Các tràn ngập hương thơm hoa nhài, Liên Nguyệt lười biếng ngồi dậy bỏ chăn ra, khẽ chạm tay vào chiếc lưỡi đỏ ao.

Vốn tưởng rằng phong tỏa mọi giác quan để chìm vào giấc ngủ nhưng không tài nào ngủ được. Cảnh tượng khúc thịt kia phun ra thứ dung dịch đặc sệt bám đầy người cứ lởn vởn trong tâm trí.

Liên Nguyệt vô thức đưa ngón tay vào miệng quẹt cái lưỡi ướt át, ánh mắt mơ hồi nhìn ra bầu trời đêm tối thanh tĩnh.

Nhầy nhụa nhưng ngọt liệm, hệt như mùi hương của tiểu tử kia. Hương vị này làm sao nếm qua rồi lại khó mà quên được?

Nàng nhớ rõ vị ngọt còn đọng lại trong cổ họng như muốn khắc sâu vào linh hồn. Khẽ tay vén lớp váy lụa mỏng manh chạm vào giữa hai chân, nơi này đã ướt một mảng ra thấm xuống giường.

Thất thần, mông lung lại có chút vui sướng. Liên Nguyệt đã có một giấc mộng mà nàng được tên tiểu tử đó vuốt ve từng tấc thịt trên người, đến khi hắn đưa khúc thịt to kia quẹt vào khe suối ướt át giữa hai chân thì nàng như muốn tiểu tiện, nhưng không phải là tiểu tiện là một loại cảm giác kỳ lạ muốn phóng xuất thứ gì đó từ nơi tư mật. Đó cũng là lúc mà tỉnh lại.

“Khốn nạn, tên dâm tặc!”

Khuôn mặt đỏ bùng lên xấu hổ. Nàng thế mà lại hứng tình với nam nhân đồ nhi yêu thích. Điều này mà lộ ra thì mặt mũi biết giấu vào đâu.

Liên Nguyệt tự nhiên nhớ lại, từ lần đầu chạm mặt đến khi xảy ra cố sự vừa rồi. Trần Lãm là nam nhân đầu tiên khiến nàng có cảm giác thoải mái như trút đi gánh nặng suốt nhiều năm.

Khi còn nhỏ nàng là một cô gái bình thường như mọi nữ nhân khác. Từ khi bắt đầu con đường tu chân, nàng gặp phải một vấn đề lớn liên quan đến khứu giác. Khi tiếp xúc gần với nam nhân sẽ ngửi thấy một mùi lạ mà đối với nữ nhân lại không có. Mùi lạ này khiến nàng rất khó chịu, nói thẳng ra la hôi. Nàng phải cất công tìm đến Kỳ Trân Các mua một tấm khăn che mặt để phong bế khứu giác phần nào để giảm bớt sự ảnh hưởng của cái mùi kia khi tiếp xúc với nam nhân.

Vì vậy khi gặp hắn lại không có mùi như các nam nhân thường thấy, thay vào đó lại thơm tho dễ chịu, khi đó nàng kinh hỷ biết bao nhiêu. Nàng một đời tiêu dao tự tại lại bị thứ mùi đó cản trở khứu giác thì làm sao mà chịu được. Nói cách khác sự xuất hiện của hắn đã gỡ bỏ gánh nặng tâm lý của nàng.

Không những thế hắn còn mang đến hai thứ quan trọng cho Tiêu Dao Các, lại còn là bằng hữu của Đoạn Lăng Nguyệt, với bản tính hào sảng không hề kiêng kỵ của nàng nên không có bất kỳ phòng bị nào với hắn.

Trong ba tháng qua nàng đã xem như đã bước vào nhập môn Kinh Đào Chưởng Pháp. Kinh Đào Chưởng Pháp nghe qua có vẻ là một loại chiến kỹ nhưng lại một bộ công pháp dung nhập nhiều loại chiến kỹ, trong quá trình thành thạo có thể cải tạo linh khí bên trong cơ thể và các chiến kỹ kia cũng không đơn thuần là chiến kỹ, còn có ảnh hưởng tích cực nhất định với cơ thể.

Thiên tư của Liên Nguyệt có thể liệt vào hàng thứ thượng thừa, công pháp Huyền cấp nàng chỉ cần ba tháng có thể nhập môn. Nàng biết rõ ngay cả Thiên Việt thư viện sở hữu công pháp Huyền cấp cũng chỉ đếm trên đầu ngón ta và chỉ có những người nắm giữ vị trí cao nhất mới có khả năng tu luyện, nói chi Kinh Đào Chưởng Pháp là cực phẩm.

Dù vậy nàng chỉ tới nhập môn là dừng, không thể nào tham ngộ tiếp. Nàng từ pháp quyết nhìn ra được để tu được công pháp này cần một thứ, đó là “tình”. Nàng cả đời không qua lại gần gũi với nam nhân vì cái mùi nên chưa từng trải qua thứ gọi là tình yêu đôi lứa. Chứng kiến Trần Lãm có quan hệ ái muội với không ít nữ nhân nên nàng muốn tìm đến hắn. Hơn nữa đồ nhi Đoạn Lăng Nguyệt yêu thích hắn nhưng không thể hiện ra ngoài nên nàng muốn tìm đến để suy đoán một chút về tình.

Nào ngờ gặp phải tràng cảnh không tưởng.

Tại sao ta không thể gạt hắn ra khỏi đầu được? Cứ bồn chồn khó chịu quá, không biết Nguyệt Nhi đối với hắn thế nào. Liên Nguyệt khẽ nhíu mày, nàng đứng dậy thay một bộ y phục mới mà xanh lam tương đối kín đáo.

Trong tay xuất hiện một khối ngọc, Liên nguyệt truyền linh lực vào trong.

Bên trong lầu các của Trần Lãm, Thiên Ngọc Ly mềm nhũn nằm trong lòng hắn cười nói.

“Ai bảo chàng hấp tấp không chịu vào trong kia chơi để nàng ta thấy hết, hơn nữa còn nuốt phải dịch của chàng nữa.”

Bốp!

“Á!” Thiên Ngọc Ly la thất thanh, cảm giác mông thịt bị đánh mạnh có chút đau đớn nhưng lại sướng kỳ lạ. Bất quá nàng bị hành một trận vừa xong còn tê hai lỗ nên không dám gợi tình.

“Còn không phải nàng kéo quần ta xuống trước sao? Dâm đãng còn đổ thừa ta, xem ta đánh cái mông nàng.”

Trần Lãm sầm mặt, kéo váy vung tay vỗ liên tục vào kiều đồn căng tròn mọng nước tạo thành từng cơn sóng thịt.

Bốp bốp!

“Hức… thiếp sai rồi thiếp không dám nữa!” Thiên Ngọc Ly tê dại toàn thân, nàng không còn sức ân ái nữa lại bị kích thích đến nỗi khe suối chảy nước, nước mắt chực trào, thế này khác gì tra tấn.

Hoàn Nhan Yên Vũ nhìn bờ mông trắng nõn bị đánh đến đỏ rực mà xót xa, nàng với Thiên Ngọc Ly tuy có lúc đấu đá tranh giành sủng hạnh nhưng ở chung với nhau một thời gian cũng trở nên thân thiết.

“Thôi mà chàng, tỷ ấy biết sai rồi chàng tha cho tỷ đi.” Hoàn Nhan Yên Vũ dịu giọng.

Cơn giận trôi qua, Trần Lãm tiếc thương nhìn bờ mông bị đánh đến đỏ chót từng dấu bàn tay. Hắn xoa nhẹ mông nàng, dùng thủy linh lực áp chế bớt đau đớn. Ngón tay lỡ quẹt qua hai cánh hoa thịt ướt đẫm từ bao giờ khiến Thiên Ngọc Ly khẽ run lên. Hắn biết nàng hết sức nên cũng không có tiếp tục trêu chọc, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng vuốt ve.

Nhìn nàng tâm tình vui vẻ trở lại, hắn cúi đầu hôn lên môi đầy yêu thương nói nhỏ:

“Nàng vào trong khôi phục, đây là Xuân Nhan Thủy, hết ta cho nàng nữa.”

Thiên Ngọc Ly gật đầu ôm mấy bình Xuân Nhan Thủy trong ngực như bảo bối.

Trần Lãm đưa Thiên Ngọc Ly vào trang viên thì Truyền Âm Ngọc có tín hiệu, mở ra nghe được từ Đoạn Lăng Nguyệt:

“Sư tôn cần gặp ngươi để hỏi về công pháp, hẹn ngươi tại Thiên Nguyệt Các.”

Đoạn Lăng Nguyệt nói tới đây thì ngưng, Trần Lãm nhướng mày nghi hoặc có chút lo lắng:

“Nàng ta không lẽ muốn tính sổ đó chứ, đêm khuya lại đi bàn về công pháp?”

“Thiếp nghĩ chắc không có đâu, Các chủ tỷ tỷ có lẽ tới tìm chàng vì Kinh Đào Chưởng Pháp vô tình đúng lúc đó thôi.”

Hoàn Nhan Yên Vũ đưa ra kết luận, Trần Lãm thầm mong là vậy.

Nửa đêm tại Thiên Nguyệt Các, một thân ảnh xuất hiện bên dưới sân.

Trần Lãm nghĩ tới chút nữa đối mặt với Liên Nguyệt như thế nào có hơi đau đầu. Người ta là nữ nhân đã chủ động thì bản thân cũng không thể rối như vậy được. Nhất thời hồn lực trấn tĩnh tinh thần.

Đột nhiên một cỗ lực lượng nâng hắn lên tầng trên cùng Thiên Nguyệt Các. Hắn biết đó là Liên Nguyệt làm ra nên thả lỏng tinh thần.

Đặt chân xuống sàn, hắn nhìn thấy một nữ nhân đưa lưng lặng lẽ uống ly rượu, đầu hướng về cửa sổ ngắm trăng.

Gió thổi dập dìu, tóc búi cao quý để lại vài lọn tóc bay phất phơ, y phục xanh biếc kín đáo nhưng ôm sát để lộ vòng eo con kiến tuyệt đỉnh.

Liên Nguyệt khẽ xoay người mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn, dưới ánh sáng nhàn nhạt của một viên dạ minh châu giữa trần và ánh trăng mờ ảo chiếu rọi, nàng toát lên vẻ kiều mị, quyến rũ vô cùng thần bí. Môi đỏ tô son anh đào, mi mắt chải chuốt uốn cong như lá liễu, đuôi mắt kẻ dài gợi cảm, khuyên tai lấp lánh tăng thêm phần diễm lệ.

Hơi thở Trần Lãm có chút gấp gáp, hắn hít vào thở ra từng hơi sâu để ổn định nhịp tim. Kinh qua hai kiếp nhưng đối diện với mỹ nhân thành thục hắn vẫn có chút xao động.

“Ngươi đứng đó làm gì? Còn đợi ta đứng lên mời chào?” Liên Nguyệt khẽ đanh giọng, rõ ràng nàng thích thú khi hắn thất thần nhưng không hiểu sao lại thốt ra lời như vậy.

“Ha ha, chỉ là ta hơi bất ngờ mà thôi.” Trần Lãm nhếch miệng cười, trước mắt phải thể hiện mặt tự tin không để nàng áp chế.

Liên Nguyệt rót rượu vào ly cho hắn, hai người không nói mà cùng nâng ly uống cạn.

“Các chủ tu luyện gặp phải chuyện gì?” Trần Lãm vào thẳng vấn đề, không thể để tình cảnh mập mờ này dẫn dụ.

Liên Nguyệt khẽ nhíu mày, nụ cười trên môi gần như vụt tắt. Tên này thật sự không hiểu phong tình? Bố cục đã bày ra, nàng không thể vì chuyện nhỏ này làm đổ bể, lập tức cười như không mà nói:

“Phải a, thật sự rất huyền diệu nhưng mà…”

Liên Nguyệt ngần ngừ trong chốc lát khiến Trần Lãm có chút nhẹ nhõm. Đúng là chỉ bàn về tu luyện thôi.

“Ngươi thấy ta đẹp không?”

Nàng đột ngột nói tiếp một câu làm hắn ngây ngốc. Cái quỷ gì nữ nhân này lại hỏi như vậy? Hắn không hiểu được tại sao mỹ nhân dường như ưa thích câu này. Lúc trước hình như Thanh Hàn cũng nhiều lần hỏi như vậy.

“Đẹp, rất đẹp.” Hắn ung dung trả lời.

Liên Nguyệt khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên câu trả lời chưa đáp ứng kỳ vọng của nàng.

Ta tốn công cả buổi trang điểm ngươi chỉ nói có như vậy có tức không chứ. Phải nhịn, phải nhịn không được phá hỏng. Liên Nguyệt mím đôi môi mọng thở ra nói:

“Chỉ đẹp thôi à?”

“Nếu ta nói nữa sẽ hóa dư thừa, ngay cả ánh trăng cũng không sáng bằng Các chủ, hoa trong phòng cũng không tươi bằng nàng.” Trần Lãm cảm thấy lạnh sống lưng, phải lôi văn mẫu ra đối phó, nhưng trong lòng hắn rất thích nhan sắc này.

“Hừ, dẻo miệng như ngươi chẳng trách Nguyệt Nhi không thoát ra nổi.” Liên Nguyệt nguýt một cái tỏ ý không hài lòng.

Trần Lãm cười thầm, thì ra là muốn dạy dỗ thay cho đệ tử. Nhưng cũng oan ức cho ta quá, lời ta nói đều là thật chẳng qua chạm đúng chỗ ngứa của nàng ấy a.

Tuy nhiên, từ trong câu nói này hắn nhận ra Liên Nguyệt không có ý ngăn cấm.

Liên Nguyệt lại rót một ly rượu uống cạn, ánh mắt có phần lơ đễnh, tay chống cằm dựa vào bàn ngẩng mặt nói:

“Ngươi nói xem, ta và Nguyệt Nhi ai đẹp hơn?”

Trần Lãm nghe xong phát lạnh, nữ nhân lại lên cơn nữa rồi, cứ thích làm khó nhau quá.

“Hai người mỗi người một vẻ, ai cũng rất đẹp, ta không muốn so sánh nữ nhân với nhau, nếu người bị nói không bằng biết được sẽ rất không vui đó.”

Hắn lại lôi văn mẫu ra tiếp ứng. Công pháp cái gì, làm khó ta thì có. Hắn mơ hồ nhận ra mình như rơi vào cái bẫy đã giăng ra từ trước, tiếp theo phải mệt cái miệng rồi.

Ầm!

Liên Nguyệt bất ngờ vỗ bàn khiến hắn giật mình, nàng rướn cổ về trước nheo mắt phả ra hơi rượu ngà ngà nói:

“Ở đây chỉ có ta và ngươi, ngươi sợ cái gì, nam nhân chỉ có vậy, chỉ biết miệng lưỡi lừa gạt.”

“Cho ngươi nói lại, ở đây ai đẹp hơn?”

Trần Lãm nuốt nước bọt, nhanh chóng biến đổi sắc mặt cười xởi lởi:

“Là nàng, khí chất thành thục hơn rất nhiều.”

Liên Nguyệt bật cười khanh khách khi chứng kiến vẻ mặt cam chịu của hắn. Ít nhất nàng đã cho hắn ngậm đắng vì cái tội làm bậy thanh thiên bạch nhật. Thật ra hắn làm gì nàng không quản nhưng phải biết tém lại một chút, lỡ như có đệ tử nào đó nghe được thì thật không hay.

“Không đùa ngươi nữa, ta nói chuyện quan trọng.” Thanh âm trở nên lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc không còn vẻ đùa cợt vừa rồi. Trần Lãm nhẹ nhõm trong lòng, chơ xem nàng muốn nói điều gì.

“Ta mất ba tháng nhưng chỉ chạm đến cửa nhập môn Kinh Đào Chưởng Pháp, tuy là Huyền cấp cực phẩm nhưng ta không nghĩ đến bước đầu cũng không vượt qua được.”

“Nguyên nhân là công pháp này đòi hỏi người tu luyện phải cảm được tình ý.”

Nói đến đây Liên Nguyệt có chút ngập ngừng, Trần Lãm lờ mờ đoán ra được ẩn ý phía sau nhưng chưa chắc chắn nên vẫn dỏng tai nghe tiếp.

“Ngươi chắc hẳn thắc mắc tại sao ta cho ngươi biết chuyện này, ngay cả Nguyệt Nhi ta còn chưa nói.”

“Ta từ khi bắt đầu tu hành thì phát hiện ra một điểm lạ thường, khi tiếp xúc với nam tu sĩ sẽ ngửi được một mùi đặc trưng mà nữ nhân không có, ngay cả phàm nhân dù là nam cũng không có mùi này.”

“Mùi này khiến ta rất khó chịu nên phải sử dụng khăn che mặt là để ngăn chặn nó tiến vào mũi.”

Trần Lãm mở to mắt, nhìn kỹ thì từ lúc gặp nàng ở ngoài khu vực âm khí đến hiện tại thì nàng không hề sử dụng khăn che mặt. Chẳng lẽ…

“Ở gần ngươi ta cũng cảm nhận một mùi hương kỳ lạ nhưng ngược lại nó rất thơm.”

“Lúc ngươi đỡ ta khi đánh với Thanh Hàn ta đã ngửi được, ta nghĩ chỉ là thoáng qua nhưng đến lúc này ta xác nhận được ngươi có mùi khác hẳn với đám nam nhân kia.”

Liên Nguyệt nói một mạch tới đây dừng lại. Nàng khẽ chớp mắt, giọng nói không được tự nhiên.

“Vì chuyện đó nên ta chưa từng phát sinh tình cảm với nam nhân nào. Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta. Ta không biết vì sao ta thường xuyên nghĩ đến ngươi, nằm mộng ta cũng thấy ngươi.”

“Cho nên… ngươi có thể khiến ta có tình cảm với ngươi… được không? Một… một chút thôi.”

Trần Lãm sửng sốt mở to mắt, chuyện ly kỳ sắp xảy ra sao? Ban ngày nàng còn giận dữ bỏ đi nhưng lúc này lại có yêu cầu như vậy.

Trong đôi mắt Liên Nguyệt lộ ra vẻ hoang mang, hàng mi chột dạ rũ xuống. Đầu óc có hơi hỗn loạn, vô vàn sắc thái giao thiệp khắp nơi trong nhiều năm qua, nói năng hành xử khéo léo giống như thói quen, lúc này trước mặt Trần Lãm đều mất đi hiệu quả.

“Ta dạy dỗ nàng đã lâu dù không thật sự ở cùng nhau nhưng đối với ta mà nói nàng vừa là đệ tử và con. Ta biết Nguyệt Nhi thích ngươi, chỉ là nàng không biết cách thể hiện cho đúng mà thôi.” Liên Nguyệt thở dài:

“Đối với chuyện tình cảm ta không can dự vào, ta với ngươi chỉ là nhờ người giúp ta vì tu luyện công pháp, ngoài ngươi ra ta không nghĩ đến ai được.”

Trần Lãm nghiêng đầu nhìn Liên Nguyệt một lúc, khóe miệng không khống chế được giật lên một cái, đột nhiên lắc đầu cười lên nói:

“Chuyện tình cảm khó nói, nàng nghĩ rằng chỉ cần có một chút tình cảm là xong sao? Nàng nghĩ thật sự dễ dàng như vậy?”

“Tình cảm là thứ rất trân quý của con người. Một người khi đã rơi vào tình ái liệu có can tâm dứt ra được? Nói đến tình cảm còn cần xuất phát từ hai người dung hòa với nhau, nếu chỉ từ một phía sẽ rất đau khổ.”

Liên Nguyệt ngây người tại chỗ, năm ngón tay vô thức co chặt mạnh mẽ chọc lên lòng bàn tay. Nam nhân này còn trẻ sao có thể nói ra những lời như vậy?

Nàng không phải nữ tử thanh xuân như Đoạn Lăng Nguyệt. Nàng đã từng chứng kiến bao nhiêu đôi tình nhân hạnh phúc rồi tan vỡ, lại chứng kiến những kiếp người đơn phương sầu muộn nên đối với ý tứ của hắn dĩ nhiên hiểu rõ. Nhưng đó là chuyện người, nếu bản thân nàng dính vào, nàng không dám chắc có thể vượt qua hoàn toàn.

Tâm trí đấu tranh liên tục. Nếu có tình cảm với hắn, vậy nàng phải đối mặt với Đoạn Lăng Nguyệt thế nào? Sư đồ cùng thích một người, nếu đồ nhi biết được sẽ nghĩ nàng ra sao?

Liên Nguyệt lặng lẽ trầm tư, cuối cùng nàng mím môi ra quyết định:

“Ta chỉ là vì mục đích luyện thành công pháp, bản thân ta nắm chắc khống chế được, ngươi không cần lo lắng. Ngươi cũng được lợi mà không đúng sao?”

Liên Nguyệt cố gắng làm ra mặt tự tin, giơ lên ngón trỏ nói:

“Ngươi giúp ta thêm một chuyện, đừng nói cho Nguyệt Nhi biết.”

Trần Lãm gật đầu nhẹ. Hắn nãy giờ cũng dao động không kém, đột nhiên có mỹ nữ tuyệt sắc công lực hùng hậu đề nghị kết tình với hắn, nhất thời không thông. Hắn nghe Liên Nguyệt nói vậy nhưng không thực sự an tâm, trực giác nữ nhân là thứ vô cùng đáng sợ. Lơ đễnh thế nào Đoạn Lăng Nguyệt mò ra được thì không biết phải làm sao.

Không gian lâm vào yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng gió thổi nhè nhẹ và hơi thở của hai con người trong phòng. Khuôn mặt của Liên Nguyệt có chút hồng hào phơn phớt không rõ vì là say hay vì ngại ngùng.

Nàng lần đầu tiên yêu cầu tiểu bối giúp một chuyện kỳ lạ như vậy. Vì để có đủ dũng khí nói ra mà nàng không dùng linh lực ép rượu ra ngoài. Cả người nóng hừng hực.

Không ai nói với ai câu nào, bầu không khí trở nên ngột ngạt dù cho gió vẫn thổi.

Liên Nguyệt đột nhiên đứng dậy kéo ghế ngồi bên cạnh Trần Lãm, mở to đôi mắt đẹp nhìn hắn, lồng ngực khẽ run lên.

“Lãm, gọi ta là Nguyệt Nguyệt.”

Trần Lãm miệng lưỡi khô khốc, đây là tên hắn gọi Đoạn Lăng Nguyệt mà. Sao nàng lại muốn?

Đuôi mắt nóng rực, hơi thở thơm tho nóng bỏng phả vào mặt pha lẫn men rượu kích thích Trần Lãm mê muội.

“Nguyệt Nguyệt.”

“Thiếp… thiếp nghe.” Môi thơm khẽ mở, thanh âm đứt quãng vang lên. Liên Nguyệt xấu hổ cực điểm, nàng nhất quyết phải vượt qua cánh cửa này, công sức tạo ra cục diện hiện tại không được phép đổ vỡ. Nàng nhắm tịt mắt, ngậm chặt đôi môi.

Liên Nguyệt giật thót khi bị Trần Lãm bất ngờ ôm lấy, hô hấp như ngừng lại, nàng cảm nhận hơi nóng tràn đầy dương tính tỏa đến đôi môi, gò má cuối cùng dừng ở một nơi phía dưới đuôi mắt phải.

Trần Lãm phát hiện ra nàng có một nốt ruồi lệ rất duyên. Hắn nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào gò má của nàng, động tác rất dịu dàng và cẩn thận. Không hiểu sao hắn đột nhiên yêu thích nốt ruồi lệ này, vị trí vừa vặn, sống động động lòng người,

Hắn chưa tính tới hôn lên môi nàng, trong lòng nhịn cười vì nữ nhân này tuy mạnh nhưng tình cảm như tờ giấy trắng tinh a. Hắn khẽ hôn lên nốt ruồi trong sự ngỡ ngàng của Liên Nguyệt.

Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của nam nhân khiến cơ thể có chút căng cứng khó cử động, đột nhiên một nụ hôn tại nơi không ngờ đến khiến nàng như vừa thoát được một kiếp, nhưng đâu đó lại có chút mất mát.

Nàng cảm giác hắn thật sự trân trọng nàng, không vội vã chiếm đoạt đôi môi, từng bước tiến tới như sợ nàng hoảng sợ. Khóe môi khẽ cong lên, sự xấu hổ bay đi đâu mất.

Cảm giác ẩm ướt bên dưới mắt kéo dài được vài hơi thở ngắn ngủi liền biến mất. Nàng chậm rãi mở mắt bắt gặp hắn đang nhìn nàng trìu mến. Chiếc lưỡi trong miệng miết nhẹ bờ môi bên trong.

Chỉ vậy thôi sao? Ta mong chờ điều gì chứ?

Cảm giác ngại ngùng lại ập tới, hai tay ôm mặt, nàng không dám nhìn thẳng mặt nam nhân đối diện.

Bình Luận (0)
Comment