Liên Nguyệt đấu tranh tâm lý dữ dội, tim đập thình thịch, trong lòng nảy lên cảm giác khác lạ. Nàng đã có những giây phút cùng hắn gần gũi tiếp xúc cơ thể, nhưng lý trí là một vách ngăn lớn mà nàng vẫn chưa thể bước qua được.
Nàng không phải người bảo thủ, nàng chu du khắp nơi biết rõ cường giả có nhiều người vây quanh là lẽ thường. Dù là nam hay nữ thì chỉ cần ngươi có thực lực mạnh mẽ áp chế, sẽ không ai nói được người.
Với bản tính thích gì làm đó, Liên Nguyệt không ngại những chuyện như vậy, thậm chí tiêu chuẩn phải là một nam nhân kiệt xuất mới lọt vào mắt. Đổi lại là một tên Kim Đan kỳ khác, nàng có thể tặc lưỡi cho qua để hấp thụ Dị Phong, xem như là cố sự không có gì đáng để tâm.
Tuy nhiên Trần Lãm thì khác, hắn là nam duy nhất khiến nàng thoải mái trò chuyện, sở hữu bí mật kinh người mà nàng còn chưa thể khai thác hết, tiềm năng phát triển lớn vô cùng. Vậy mà hắn là người đồ nhi của nàng thích.
Thật là nghiệt ngã!
Liên Nguyệt là trưởng bối của Trần Lãm vậy mà hết lần này đến lần khác phát sinh quan hệ kích tình, trong đó không ít lần chính nàng chủ động. Nàng đã từng trải qua thanh xuân như Đoạn Lăng Nguyệt làm sao không hiểu rõ tâm tư, Đoạn Lăng Nguyệt như con gái của nàng, nàng không muốn đồ nhi đau lòng, cũng không muốn bản thân phải day dứt.
Nàng thật sự động tâm với hắn, tâm động tình cũng động, lúc này phát hiện rơi vào tình ái trong lúc này thật sự nguy hiểm thì đã muộn màng. Nàng cũng muốn yêu và được yêu như bao người. Năm xưa vì tầm mắt cao nên đã gạt bỏ mọi tâm tình để tu hành. Tuy nhiên vẫn có một thứ gọi là ngoại lệ và Trần Lãm là hiện thân cho điều đó.
Liên Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt phức tạp. Công pháp gì chứ, tình cảm có thể đánh đổi như vậy sao? Ta thật sự có thể nhẫn tâm với bản thân để đoạn tình sao?
Mọi biến hóa của nàng không qua mắt được Trần Lãm. Hắn đã trải qua thăng trầm trong quá khứ đối với tờ giấy trắng như Liên Nguyệt lão luyện hơn nhiều.
“Gặp nhau là duyên, bên nhau là phận. Trên đời này nếu có thứ không thể cưỡng cầu thì chính là duyên phận, mọi thứ muốn tốt đẹp hãy cứ để tùy duyên.” Trần Lãm nhìn thẳng vào mắt Liên Nguyệt dõng dạc nói:
“Ta không muốn những người quan trọng của ta phải đau khổ. Mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó.”
Liên Nguyệt nhìn sâu vào đôi mắt sáng rực của nam nhân, lòng khẽ bần thần. Không hiểu vì sao ta cảm giác hắn đã trải qua chuyện gì đó kinh khủng. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt đó môt tia đượm buồn không can tâm nhưng vô cùng cương nghị.
Hắn chỉ mới bao nhiêu tuổi?
“Có những thứ mất đi rồi mới thấy hối hận. Nàng cũng vậy, cho dù không có Kinh Đào Chưởng Pháp thì cũng sẽ có chuyện khác thôi thúc chúng ta đến bước này. Đó là định mệnh.” Trần Lãm nhìn nàng trìu mến.
“Ta không muốn mất nàng.”
Hắn cúi xuống hôn lên môi Liên Nguyệt. Lần này Liên Nguyệt đã khác, nàng gần như xụi lơ khi nghe từng câu chữ của hắn đánh vào trong não hải.
Lực lượng Phân Thần kỳ bỗng dưng mất hút, nàng như một nữ tử yếu đuối trong vòng tay hắn.
Với kiến thức của một tu sĩ Phân Thần kỳ, nàng hiểu chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó. Chỉ là chuyện này chưa có tiền lệ, nhất thời nàng không biết phải làm thế nào. Bị hắn hôn rất nhẹ nhàng nhưng thật ấm áp, đầu óc nàng như quay cuồng, thân thể lảo đảo muốn ngã.
Trần Lãm phất tay lấy ra chiếc giường của Liên Nguyệt đã nằm ngủ đêm qua. Lúc đó chú tâm vào phá giải trận pháp nên nàng đã quên mất, hắn đã kịp thu vào không gian hệ thống.
Nam nhân này…
Liên Nguyệt chợt đổ hai dòng lệ nóng. Thôi thì cả đời cũng phải phóng túng một lần, thỏa mãn bản thân.
Trần Lãm cẩn thận hôn lên những nơi ướt lệ, hắn muốn nàng phải vui vẻ a.
Tách người ra hắn cầm hộp ngọc đặt xuống giường, mở ra bên trong là một đoàn không khí nén thành khối cầu màu trắng nhàn nhạt có phần trong suốt, nhìn rõ bên trong thấy từng luồng gió lượn lờ quấn lấy nhau.
Hắn lập tức bị Song Ảnh Hợp Phong thu hút, thực tế là kim đan bị thu hút thì đúng hơn. Hắn cảm nhận được kim đan trong đan điền chấn động dữ dội như kêu gào khi bắt gặp thứ gì đó thân thuộc.
Tuy nhiên hắn không vội, một hơi áp chế động tĩnh của kim đan, trước hết phải song tu.
“Nguyệt Nguyệt.” Trần Lãm dịu dàng nắm bàn tay Liên Nguyệt.
“Thiếp nghe chàng.” Thanh âm nhu mì vang lên đáp lại.
Liên Nguyệt nở nụ cười trên gò má ửng hồng như. Nàng đã phần nào tiếp nhận chuyện này, không còn chống chế như trước.
Trần Lãm chậm rãi cởi bỏ y phục của Liên Nguyệt. Đến khi tháo nút cổ, Hải Dao Chu Ảnh Pháp Y buông rơi xuống đất lộ ra cơ thể mỹ miều trắng nõn không tì vết của Liên Nguyệt.
Áo yếm lụa đỏ phủ ngang phần ngực ngạo nghễ nhô cao hở ra cái bụng phẳng lỳ, vòng eo trơn nhẵn không có chỗ nào chê.
Nội khố đỏ rực như áo yếm càng khiến ánh mắt của hắn nóng bỏng hơn. Mông thịt đầy đặn căn tròn muốn xé toạc nội khố giờ đây hắn mới được quan sát kỹ.
Kiều đồn của nàng phải nói là to nhất so với những người hắn từng gặp qua. Chẳng trách lúc trước nàng mặc quần dài suông a, chắc là che đi cái mông đẫy đà này tránh cho nam nhân để ý.
Bộp!
Bàn tay ma quỷ của hắn bóp lên một bên mông, một bàn tay của hắn không đủ a, như chìm vào trong bóng nước, êm ái muốn hòa tan.
“Hứ, sắc lang.” Liên Nguyệt yêu kiều kêu một tiếng, miệng thở ra hương thơm hoa nhài:
“Để thiếp gỡ bỏ y phục cho chàng.”
Đôi tay ngọc ngà từ từ trút bỏ áo quần của Trần Lãm, động tác ôn nhu không kém với lời nói.
Chẳng mấy chốc trên người Trần Lãm chỉ còn tiểu khố màu đen ở hạ thân. Nơi đó đội lên một khúc to tướng làm cho Liên Nguyệt nóng ran cả lồng ngực.
Thứ này to như vậy lát nữa sẽ cho vào người mình sao?
Trái tim nàng đập liên hồi, vừa sợ vừa phấn khích, cảm giác thật là kỳ lạ.
“Nguyệt Nguyệt, nàng thật đẹp!” Trần Lãm nhìn chăm chăm khắp nơi trên cơ thể Liên Nguyệt, ánh mắt lộ ra dâm ý.
Hắn ôm nàng đặt xuống giường, cúi đầu hôn lên bờ môi quyến rũ.
Chụt!
“Ưm.” Liên Nguyệt rên khẽ trong cổ hộng đón nhận tiểu xả quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng mà mút.
Nàng không còn câu nệ, đưa tay ôm cổ hắn, đôi môi đỏ mọng cuồng nhiệt áp chặt vào miệng hắn.
“Thật ngọt, lần này miệng nàng tiết nhiều nước vậy?” Trần Lãm bất ngờ lách đầu ra tán thưởng, vẻ mặt đùa giỡn.
“Chàng còn nói… ứ…” Liên Nguyệt khẽ gắt lên đã bị hắn ấn chặt đầu lưỡi, tham lam hưởng thụ dịch vị ngọt ngào trong miệng nàng.
Nàng bị Trần Lãm cưỡng ép dồn dập bỗng cảm giác như mê muội không thể chống trả, chỉ có thể thuận theo hành động của hắn mà điên cuồng mút lưỡi lại. Nàng không muốn bị hắn mặc nhiên dày vò, vô tình tạo thành một trận ngấu nghiến nước bọt không rời.
Hắn hành đông mãnh liệt nhưng đối với Liên Nguyệt yêu thương vô cùng, nhất quyết sau phải cho nàng một danh phận, không thể để nàng vị mối quan hệ sư đồ mà chịu thiệt thòi, nữ nhân không như nam nhân rất dễ bị lời ra tiếng vào khi dễ.
“Thích thật!”
Liên Nguyệt cảm giác được trong lòng mình nổi lên một sự ấm áp, lâng lâng hạnh phúc chưa từng có. Cơ thể nàng run lên nhè nhẹ nhưng không có vẻ gì phản kháng.
Một là không làm, hai là làm cho tới cùng. Liên Nguyệt ôm chặt thân thể săn chắc của Trần Lãm, hai tay bắt đầu vuốt ve da thịt từng nơi từ vai đến lưng.
Trần Lãm được giai nhân chủ động kích thích đặt nàng ngồi lên đùi, bàn tay cũng sờ soạng tới kiều đồn nhảy cảm của nàng.
Liên Nguyệt lúc này tâm trí như trống rỗng, nàng dường như dã quên hết thứ gì là luân lý, bàn tay vuốt lên hai đầu ti của hắn, dần dần trượt xuống dưới, không biết từ lúc nào đã nắm lấy khúc thịt nóng bỏng trong tiểu khố Trần Lãm vào tay.
Cứng quá!
Liên Nguyệt muốn bùng nổ đầu óc, hơi thở gấp gáp kích động, lần đầu tiên nàng cảm nhận được thứ bí mật của nam nhân như vậy.
Nàng không phải không biết chuyện này, tuy chưa từng thực hiện nhưng bản năng của giống cái đã đưa bàn tay ngọc vuốt lên xuống từ từ. Mị thuật vô thức triển khai, ánh mắt càng ngày lẳng lơ, hiện rõ hưng phấn kích tình, miệng hôn càng gắt gao, lưỡi càng vùng vẫy điên cuồng.
Trần Lãm bên dưới bị sục mạnh không cách nào chịu được khoái cảm, hắn không thể để yên cho nàng oanh tạc, bàn tay tìm đến bầu ngực sau lớp áo yếm chụp vào.
“Chàng…” Liên Nguyệt hoảng hốt rút tay lại chắn trước ngực mếu máo:
“Chàng có thể tập trung đến phía dưới nhiều hơn. Ở dưới được rồi”
Trần Lãm nhếch miệng cười tà cọ hai cánh mũi vào nhau thủ thỉ:
“Ta muốn tất cả, người lớn không lựa chọn nha.”
Hắn chộp hai cổ tay Liên Nguyệt giữ chặt ở sau lưng trong ánh mắt xấu hổ của nàng, một tay cởi phăng áo yếm.
Mấy khối vải tách rời rơi xuống dưới nệm.
Hửm?
Cái gì đây? Không lẽ…
Trần Lãm nhìn lại Liên Nguyệt, mắt đẹp nhắm tịt, môi mọng ngậm chặt, hai gò má đỏ đỏ như lửa.
Vị trí ngay ngực không phải nhũ phong vểnh cao như nãy. Thay vào đó là hai khối thịt mỡ trắng mút nhỏ hơn lòng bàn tay của hắn.
“Hức… thiếp nói chàng không được mà…” Liên Nguyệt khẽ nấc lên, mắt phượng ti hí mở ra ngập nước.
Trần Lãm bật cười, biết là vô duyên nhưng không nhịn được. Má nó nữ nhân nào cũng thích bự. Không bự thì độn lên cho bự, không nghĩ thế giới này chơi tới phương thức như vậy. Dường như nữ nhân dù ở đâu thì cũng có nhưng điểm chung nhất định a.
Giờ đây hắn mới nhìn rõ thân thể của Liên Nguyệt. Xương quai xanh sắc sảo kết hợp với bầu ngực nhỏ hơn bình thường rất cao sang, quyến rũ không kém so với kích cỡ lớn. Ngược lại còn có sức hấp dẫn lạ kỳ khiến hắn không thể rời mắt.
Hắn dùng môi lau nước cho Liên Nguyệt khẽ nói:
“Ai nói ta chê? Nàng rất đẹp, vừa phải xinh xinh thế này ta rất thích, rất vừa tay. Nàng cũng không cần phải gò ép như vậy, ảnh hưởng nó không lớn lên được nữa.”
Liên Nguyệt nghe hắn nói mà mộng bức, một hơi thở ấm áp dần bao phủ quanh nhũ hoa. Cúi xuống đã thấy cái miệng hắn sắp ngậm vào rồi.
“Thật sự đẹp sao?” Liên Nguyệt thủ thỉ, trong lòng có chút vui sướng.
“Đẹp, nàng nhìn xem, chỗ này có hạt thịt to như vậy ta rất muốn nếm thử.” Trần Lãm cười dâm một tiếng.
Ánh mắt hắn dừng lại sát bên đôi thỏ ngọc nơi có hai trái cherry nhấp nhô lên xuống mê người. Ngực nàng không to nhưng quầng vú lớn hơn mấy người Thiên Ngọc Ly một vòng nhỏ, hơn nữa lại rất hồng hào, xứng đáng là vưu vật thế gian.
Hắn đưa chiếc lưỡi ra chạm lên hạt thịt cộm cứng kia liếm một cái.
“Ư… cảm giác lạ quá.”
Liên Nguyệt hừ nhẹ một cái, cả người như có lôi kiếp chạy ngang, cảm giác vừa ngứa vừa thoải mái tại núm vú bị hắn ngậm mút ướt nhẹp.
“Bú mạnh lên chàng!”
Từ ánh mắt của Trần Lãm đã thấy được hỏa dục trong lòng của hắn ngày càng đậm đặc, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy hưng phấn, bị hắn nói ngọt đến mức quên hết trời đất. Vừa xấu hổ vừa sướng, nàng muốn luân hãm trong cảm giác này mãi mãi.
Miệng thơm khẽ mở cố ý rên rỉ, ngực ưỡn lên cố cho nam nhân hút mạnh hơn, ánh mắt đong đưa dậm dật nhìn hắn say sưa hưởng thụ.
Trần Lãm hết bên này đến bên kia, tay cũng không thảnh thơi, một tay se nhũ hoa cương lên, một tay đút vào miệng Liên Nguyệt nắn cái lưỡi. Hương hoa nhài pha lẫn mùi thơm trinh nguyên xộc vào mũi, hắn hừ mạnh hít lấy cắn mút đầu vú không thương tiếc.
Liên Nguyệt bị tấn công dồn dập, bị hắn cắn vừa nhói vừa sướng đến kích động uốn éo như con rắn. Da thịt cọ vào nhau, vô tình côn thịt của hắn đội lên ngay đúng tiểu huyệt sao tiểu khổ của nàng. Hai người bất giác rùng mình.
Sướng quá!
Ở dưới ngứa, ta muốn thứ này mau đâm vào.
Liên Nguyệt thở ra khô khốc, dường như chỗ ngồi đúng đắn nhất chính là nơi cứng cáp nóng bỏng kia. Nàng ra sức lắc hạ thân nhún mạnh vào côn thịt muốn bạo nổ của hắn.
Trần Lãm chưa muốn tiến vào lúc này, hắn muốn phải triệt để khuất phục nàng. Rào cản biến mất, nàng hóa thành dâm nữ nguyên thủy a.
Hắn lật người nàng nằm sấp trên người, đối diện với hắn là tiểu khố hồng phấn đã ướt đẫm một mảng lớn. Bên ngoài chực trào một đốm dịch mật tựa hồ muốn rơi xuống bất cứ lức nào.
Hắn lập tức rút dây tháo tiểu khố, Một mảng thịt hồng hào nhày nhụa pha chút bọt lộ ra trước mắt, ở phía trên là vùng thảo nguyên nhỏ nhắn hình tam giác.
Đột nhiên một dòng nước nhỏ từ cái khe thần bí từ từ chảy ra nhiễu xuống, Trần Lãm nhanh chóng kê miệng hứng hết.
“Lãm mau liếm thiếp đi thiếp ngứa lắm.” Âm thanh gợi dục từ phia dưới vàng lên.
Trần Lãm cảm nhận côn thịt được một sự ấm áp ướt át bao bọc, khoái cảm nhanh chóng truyền lên đại não. Mà ở trên thì cái động huyệt thần bí kia đã úp xuống mặt hắn.
“Ư…” Liên Nguyệt rên rỉ dâm đãng, chỉ vừa chạm đã chịu không được, cầu xin hắn:
“Chàng liếm đi mà.”
Trần Lãm không để giai nhân chờ lâu, liền vươn lưỡi ra. Hắn toàn lực mở miệng, tham lam hút lấy hương tân ngọc dịch của nàng.
Càng liếm càng mút thì khe thịt càng mở ra, có chút sưng lên, hắn cười xấu xa di ngón tay xoa tròn quanh hạt ruby đỏ au.
“Ứ…”
Liên Nguyệt rên ư ử, nàng rên rỉ như muốn bay lên mây, kêu thất thanh hưởng thụ cảm giác kích thích chỗ đó, từng đợt sướng khoái đánh mạnh vào não hải làm cho nàng hoàn toàn bị mê man vào trong nhục dục.
Trên giường phát tán ra hơi thở mãnh liệt nóng bức
“Á…”
Liên Nguyệt đột nhiên hét lên một âm thanh cao vút, sau đó cả người đột nhiên chồm lên, cơ bắp toàn thân đột nhiên căng thẳng, bắp đùi trắng nõn đột nhiên quắp chặt vào người Trần Lãm, bờ mông đầy đặn căng tròn trắng như tuyết rung lên từng đợt sóng thịt mê người, từng cơn sóng tột đỉnh long trời lở đất không cách đè nén vọt tới, một cột nước mãnh liệt từ nơi đó phun ra thẳng vào miệng Trần Lãm.
Hai lần.
Ba lần.
Liên tục năm cột nước nóng hôi đặc mùi trinh nguyên phun khắp mặt Trần Lãm.
Đây đích thị là suối nước nóng phun trào à.
Trần Lãm bừng tĩnh há miệng hứng hết nước tràn ra từ hai cánh hoa tuyệt đẹp. Lần đầu tiên hắn chứng kiến suối nguồn bất tận, kiếp này xem như mãn nguyện.
Đạt đến cao trào xong, Liên Nguyệt vô lực ngậm côn thịt gục xuống, hơi thở dốc mạnh, cả người nhấp nhỏm lên xuống, tay chân xụi lơ.
Nàng lẳng lặng nằm úp trên người hắn, miệng ngậm côn thịt tê rần, chân mày nhíu lại, hai mắt mụ mị dâm dật. Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra, ta muốn chết đi được.
Trần Lãm đâu cho nàng nghỉ ngơi, nước như lũ lụt khiến hắn hưng phấn tột độ.
Hắn cố tình liếm vào đóa hoa ướt át của Liên Nguyệt, khiến cho nàng há miệng tuột khỏi côn thịt kêu to không ngớt.
“Ứ… đừng mà chết thiếp.”
“Ta cho nàng thăng tiên.” Trần Lãm cười to, ngón tay điệu nghệ vẽ từng đường quanh hạt thịt đỏ mọng.
Liên Nguyệt vừa chưa hết cơn sướng đã bị trận sóng sướng mới đánh tới. Nàng phải làm gì đó để tạm áp đi cái sướng kinh khủng này. Mắt thấy côn thịt dựng đứng như trụ trời lập tức ngậm vào nuốt sâu trong miệng, cái cổ thanh tao nhịp nhàng lên xuống kết hợp với bàn tay mềm mại ra sức tuốt mạnh lớp da côn thịt.
Nhân thấy hành động của Liên Nguyệt dồn dập, Trần Lãm không nhịn được nở một nụ cười đắc ý. Trinh nữ như nàng muốn đấu tay đôi với ta sao? Hão huyền a.
Liên Nguyệt ra sức úp mạnh dâm huyệt đè vào cái miệng đang khuấy đảo của hắn, nhưng càng làm thì miệng nàng không ngừng rên rỉ ư ử, ánh mắt ngập tràn dâm ý, thần hồn điên đảo.
Khốn nạn, sao lại sướng như vậy?
Liên Nguyệt tự hỏi, hạ thân lúc này không thể kiểm soát được nữa, để mặc cho bản năng thôi thúc di chuyển. Mồ hôi lấm tâm trên khuôn mặt đỏ ửng. Nàng muốn sướng, nàng muốn phun trào như lúc nãy.
Chợt Trần Lãm thò đầu lưỡi vào giữa đóa hoa, cố gắng len lỏi tách ra từng thớ thịt. Cảm giác ấm nóng hơn hẳn kích thích phía dưới hắn thúc mạnh vào cái miệng xinh xắn.
Từ cửa mình của Liên Nguyệt trổi dậy một lực lượng kỳ lạ như lúc nãy, đầu óc trống rỗng không còn nghĩ ngợi được gì. Nàng buông côn thịt ra hét lên:
“Á… chết mất… Lãm… Lãm… thiếp muốn tiểu… ngừng… ngừng lại!”
Liên Nguyệt co giật mãnh liệt, một thứ gì đó muốn phóng xuất ra như vừa rồi nhưng không được, bị cái lưỡi của hắn liên tục đâm thọc càng bị nén ep càng căng cứng.
Trần Lãm biết nàng muốn phun rồi nhưng tà ác ghị chặt cặp đào tiên. Ánh mắt hắn nhướn lên nhìn về tiểu huyệt đầy nếp nhăn mê người hồng sẫm phía trên mà nhét ngón tay vào.
“Á… ứ… ra…”
Liên Nguyệt trợn mắt lưng tròng hét dài, dùng hết sức bình sinh nhấc mông thoát ra.
Lúc cái lưỡi Trần Lãm dứt ra cũng là lúc nàng phóng xuất tất cả những gì dồn nén.
Xè xè!
Từng cột nước, không, từng mảng nước lớn ào ạt tuột ra từ đóa hoa nở rộng sưng húp. Kiều đồn vểnh cao không ngừng co giật, giật đến đâu phun ra suối trinh nguyên tinh khiết đến đấy.
Nhiều quá!
Trần Lãm không thể hứng hết, để mặc cho đám nước hư hỏng xả ra ướt nhẹp cả một khoảng giường lớn.
Dâm thủy vô tận điên cuồng xối xả như thác đổ chiều thu.
Mấy chục hơi thở trôi qua dâm thủy mới ngừng phun, hạ thân của Liên Nguyệt đổ ập xuống mặt hắn, úp khe thịt lầy lội vào cái miệng như mời gọi.
Trần Lãm không nhịn được trêu nàng, liếm nhẹ vào hạt thịt bóng bẩy nhô ra, nó liền run rẩy. Cảnh tưởng tuyệt mỹ vừa rồi vượt ngoài dự kiến của hắn.
Nơi đang nằm là giường nước a.