Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 64 - Tiêu Dao Tuyệt Nhất

“Nàng ăn kiểu gì dính tùm lum.” Trần Lãm kẹp hai đầu ngón tay bắt lấy một miếng bánh nhỏ xíu, nhỏ còn hơn hạt cơm dính trên khóe miệng Liên Nguyệt.

“Chàng còn không lau cho thiếp.” Liên Nguyệt chu môi phùng má.

Trần Lãm cười ha hả lấy khăn lau miệng cho Liên Nguyệt. Hắn nhìn cái bánh trong tay nàng có chút quen thuộc.

Mặt trên được tạo hình từ những họa tiết đơn giản như hoa lá và mặt trăng, chính giữa có một chữ “Hỷ” to lớn. Bên trong bánh có nhân màu vàng.

Trần Lãm cắn thử một miếng, vỏ bánh hòa tan mang đến hương vị ngọt lịm, nhân bánh mặn tựa như… trứng muối.

Bánh trung thu?

Vọng Nguyệt hóa ra là như vậy.

Chẳng trách đêm trăng lớn nhất, khung cảnh rất quen thuộc, đèn lồng giăng trên dây dài dọc theo từng con đường, đèn ông sau treo lơ lửng đan chéo giữa các dãy nhà, trẻ con xách đèn đi chơi.

Tuổi thơ thật đẹp a, dù có trải qua tháng năm vẫn in đậm như những ngày đầu.

Trần Lãm và Liên Nguyệt cùng hòa mình vào dòng người lũ lượt kéo về trung tâm Lạc Vân Thành, Vọng Nguyệt Lầu.

Nhìn khắp nơi tập trung đông đúc người, Trần Lãm tự hỏi rằng đã có trung thu thì không biết có Tết hay không.

Lúc này, một thân ảnh nữ nhân lộng lẫy xuất hiện tầng chín Vọng Nguyệt Lầu. Nàng lăng không giữa trời, tóc dài tung bay phấp phới, tay áo rộng phần phật trong gió, ngũ quan tinh xảo, đầu đội kim quan hoàng kim cao quý. Nàng bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh tại thời điểm đẹp nhất năm lấy làm hài lòng.

“Không ngờ người chủ trì là nàng, địa vị không thấp.” Trần Lãm cảm thán.

Hắn nhìn trên tầng chín còn có hai vị lão giả tu vi so với Liên Nguyệt không kém cạnh chút nào. Có lẽ vì đảm bảo an toàn nên Kỳ Trân Các điều động tới hai vị Hợp Thể kỳ. Phỏng tầm mắt chỉ tiếp xúc với Phân Thần kỳ là cao nhất, Kỳ Trân Các này nội tình thật thâm hậu.

Toàn trường chứng kiến Vân Kiều xuất hiện trở nên yên lặng.

Nàng nhắm mắt lại, ném ra vô số cái nhẫn trữ vật khắp xung quanh. Hai mắt mở lớn, anh khí sáng bừng, miệng hét lớn:

“Vọng Nguyệt bắt đầu!”

Ý niệm vừa động, toàn bộ nhẫn trữ vật phát nổ vang vọng thương khung. Trong ánh mắt tất cả mọi người, từng tràng pháo hoa rực rỡ nổ rộ trên nền trời đầy sao. Tràng cảnh tựa như hàng chục cánh hoa bao phủ mặt trăng vàng sáng trưng làm nhụy, là tâm điểm của đêm nay.

Bốn mươi chín vũ nữ từ các vị trí ngẫu nhiên trong đám đông quần chúng đạp đất ngự không tung các dải lụa vàng đỏ hết sức đẹp mắt. Trần Lãm nhận ra có một người quen mặt, chính là thị nữ đón tiếp tại Kỳ Trân Các vừa rồi.

Ầm ầm!

Hai vị lão giả tay kết thành ấn pháp, Vọng Nguyệt Lầu lắc lư biến hóa hình dạng. Từ chín tầng chỉ còn còn khoảng năm tầng, hình dạng lầu các thay đổi thành các mặt sàn hạ thấp dần kết nối với các bậc thang gỗ dài. Nó giống như một lễ đài thì đúng hơn, thảm đỏ cao quý che phủ,

Vân Kiều mỉm cười, thanh âm êm tai đều đều vang lên:

“Thời khác đẹp nhất năm đã đến, Vân Kiều được tổng bộ bố trí đến chủ trì Vọng Nguyệt Hội.”

“Thật ra cũng không phải điều gì to tát, hôm nay là ngày vui của Lạc Vân Thành, tiểu nữ chỉ cố hết sức khiến cho đêm Vọng Nguyệt thêm sinh động, có sai sót mong các vị không chê cười.”

Nhất thời phía dưới rần rần tiếng gào thét nam nhân:

“Vân Kiều nữ thần số một, nàng còn đẹp hơn cả ánh trăng.”

“Hừ, kẻ nào dám lên tiếng trách ta đập nát cái miệng chó của hắn.”

Trần Lãm cùng Liên Nguyệt nhìn nhau bó tay trước đám nam nhân này, đẹp là một tội ác a.

Vân Kiều nhẹ nhàng lùi về sau lấy ra một cổ cầm, là một thanh đàn tranh lấp lóe ngân quang, tay đẹp trắng nõn khẽ gãy lên dây đàn.

Tiếng đàn ngân nga hòa vào làn gió truyền đến màng nhĩ từng người. Giai điệu tươi vui, bình dị lọt vào tai như vẽ nên một bức tranh cuộc sống thanh nhàn, vô tư, đẹp đẽ. Tựa như cuộc sống êm đềm trong mộng tưởng của bao người, nào phải tranh đấu khắc nghiệt truy cầu đại đạo vô tận.

Tang… tang…

Một vài cung nữ đã mang theo các loại nhạc cụ riêng biệt cất lên. Đàn tì bà, đàn tứ, đàn bầu, tiêu, trống đều có. Tất cả kết hợp vô cùng mĩ diệu tạo nên giai điệu trữ tình, êm dịu nhưng cũng không kém phần hùng hồn tạo nên bức tranh tráng lệ in sâu vào tâm trí mỗi người.

Tâm hồn bay bổng, tạm quên đi hết muộn phiền, cơ cực trong thế gian.

Gần một năm qua, có trang viên thanh tịnh nhưng Trần Lãm dù muốn thảnh thơi cũng không thể làm được thực sự, bởi hắn còn rất nhiều thứ phải làm phía trước. Vậy mà ở khoảnh khắc này, hắn như tìm lại được hoài bảo sâu thẳm trong tiềm thức, một cuộc sống an nhàn hưởng lạc.

Hắn đã chạm gần đến điều đó, chỉ tiếc rằng linh khí tại Địa Cầu đã phá hỏng tất cả. Tưởng rằng đã kết thúc thì hệ thống xuất hiện, kéo theo đó là những chuyện có trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Thua keo này ta bày keo khác, muốn an nhàn chỉ có bản thân ta nắm giữ.

Ầm!

Hắn chìm vào giai điệu miên man, tự do tự tại mà không hay linh hồn đã phá vỡ cánh cửa trói buộc, tiến thẳng vào Nguyên Anh kỳ hay Tứ Chuyển. Thức hải mở rộng, tinh thần phấn chấn, gạt tan mọi ý niệm tiêu cực tồn đọng.

Tu vi tăng tiến, hắn đối với màn trình diễn hoa lệ trước mắt chỉ còn là thưởng thức đơn thuần. Ngày hôm nay quyết định thả lỏng một phen, cái gì vui thì ta theo.

Vân Kiều tay gãy đàn, mắt nhắm nghiền như hòa vào từng khúc nhạc nhưng thần thức vẫn không ngừng hướng về Trần Lãm. Một nam nhân nhỏ bé có thể đánh động tới sự chú ý của nàng lại không rời mắt tập trung ngắm nhìn khiến nàng có cảm giác như đạt được thành tựu nào đó. Nhưng nàng không ngờ rắng hắn chỉ đơn giản là thưởng thức màn trình diễn mà thôi

Trần Lãm trong đầu có suy nghĩ khác.

So với bà nương Thanh Hàn thì thế nào nhỉ? Bà nương kia cũng chơi đàn, đoạn giai thoại kia ta vẫn chưa biết thực hư thế nào.

Trần Lãm vẫn chưa quên về những gì người dân Lam Cực Thành lan truyền về thời điểm Thanh Hàn xuất hiện lần đầu tiên.

Không biết ai sẽ hay hơn ai đây.

“Ây da.” Trần Lãm bị nhéo ngay eo đau nhói la lên.

“Chàng nhìn đến mất hồn, nàng ta đẹp hơn thiếp à?” Liên Nguyệt bĩu môi không thèm để ý đến.

“Nào có ta chỉ là không ngờ nàng ta cũng biết cầm kỹ.” Trần Lãm cười hề hề siết eo của Liên Nguyệt, bàn tay ma mãnh bóp kiều đồn to tròn khiến nàng xấu hổ.

“Hừ, chỗ đông người còn dám.” Liên Nguyệt yêu kiều hừ khẽ.

“Hắc hắc, không phải nàng cũng vểnh cái mông lên sao?” Trần Lãm cười dâm dê tăng lên thêm lực đạo, rất là hưởng thụ.

Mọi người tập trung vào màn biểu diễn mà không để ý đến có một nam một nữ ám muội giữa thanh thiên bạch nhật, không, vãn thiên bạch nguyệt mới đúng.

Cuối cùng màn hòa tấu đã kết thúc sau một canh giờ. Vân Kiều ngoài mặt điềm đạm, thanh tĩnh nhưng trong lòng hết sức khó chịu.

Khốn nạn các ngươi vậy mà làm chuyện không biết xấu hổ.

Nàng nhìn kỹ Liên Nguyệt phát hiện có điều gì đó không đúng.

Hừm… ngực nàng ta nhớ là to lắm mà, không lẽ…

Nhìn sang Trần Lãm, ánh mắt nhíu lại, thấp thoáng một tia ma mãnh.

“Hi vọng các vị không chê cười chúng ta.” Vân Kiều khiêm tốn trong màn hò reo bên dưới, nàng đảo mắt một vòng tỏ vẻ thần bí nhếch miệng cười duyên nói:

“Ngày này đặc biệt cho nên Lạc Vân Thành cũng có một vị khách đặc biệt.”

Phía dưới đang còn ngơ ngác thì nàng cao giọng:

“Cũng là dịp Tiêu Dao Tiên Tử thành công đột phá Hợp Thể kỳ tao ngộ, xin mời Tiên Tử góp vui một phen a.”

Lời nàng vừa dứt, toàn bộ Lạc Vân Thành chấn động. Không ai không biết Tiêu Dao Tiên Tử nổi danh xinh đẹp tuyệt trần trong Thiên Việt đại lục. Người tài sắc vẹn toàn tiêu dao tứ phương lại có lúc rãnh rỗi ghé thăm?

Hơn nữa, nàng còn đột phát Hợp Thể kỳ. Phải biết Phân Thần kỳ là một cánh cửa lớn mà rất nhiều tu sĩ Xuất Khiếu kỳ không thể vượt qua, phải chấp nhận thọ mệnh cạn kiệt mà chìm vào quên lãng. Tiến vào Phân Thần kỳ rồi sẽ không chấp nhận dừng chân mà muốn khám phá cánh cửa tiếp theo, cánh cửa Hợp Thể này còn khó hơn trăm lần. Bởi vậy tu sĩ Phân Thần kỳ đối với cường giả Hợp Thể kỳ sùng bái không ít.

Tất cả nương theo ánh nhìn của Vân Kiều liền nhận ra người đó đang đứng đâu. Chỉ thấy một Tiêu Dao Tiên Tử trong một bộ dạng khác hoàn toàn so với miêu tả trước đây. Thành thục, cao quý, quyến rũ nhưng nào có vẻ mị hoặc như lời đồn. Còn nữa, nam nhân kế bên cùng nàng vui cười là ai? Nàng tuy chỉ thấy hai mắt nhưng ai cũng nhìn ra sự vui vẻ lắng động bên trong, tựa hồ còn rất thỏa mãn.

Tiểu tử này là ai? Chỉ mới Nguyên Anh kỳ lại có thể thân mật với Tiêu Dao Tiên Tử, người trong mộng của vô số nam nhân. Nhất thời cảm xúc rối loạn.

Trần Lãm đương nhiên nhận ra tình huống thay đổi. Hắn bị không ít ánh mắt ganh tị nhìn chằm chằm, ngoài mặt thì tỏ vẻ không có gì nhưng bên trong vui sướng không thôi.

Điểm uy danh đang tăng nha.

Hắn phải tạ ơn Vân Kiều đã ban phát cho cơ hội bào điểm uy danh, trong có rủi có cái may mà.

Liên Nguyệt bên cạnh không để tâm, nàng nhếch bờ môi sau lớp khăn che mặt, chân đạp nhẹ một cái cả người phiêu dật trong gió, Hải Dao Chu Ảnh Pháp Y tung bay càng tô điểm thêm cho phong vận của nàng.

Nàng chẳng thèm để tâm ý tứ của Vân Kiều? Ngươi mời thì ta tới, dám tính toán ta sao?

“Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Kiều muội tử đã mời, bổn Các chủ không thể từ chối a.”

Trái ngược với dự tính của Vân Kiều, Liên Nguyệt điềm lấy ra một cỗ đàn tranh hoàng kim khảm lưu ly so với đàn tranh của Vân Kiều còn nổi bật hơn.

Vân Kiều ảo não bĩu môi, đụng nhầm người rồi.

“Ngươi còn non lắm.” Tiếng cười khúc khích truyền đến trong não hải, nàng quay lại nhìn Liên Nguyệt, nghe thêm hai tiếng:

“Cảm ơn!”

Vân Kiều thắc mắc không hiểu vì sao Liên Nguyệt lại nói lời này, dựa vào ánh mắt thì lời cảm ơn này là thật tâm.

Liên Nguyệt không để cho Vân Kiều suy nghĩ qua lâu, nàng làm một hành động tất cả nhân sĩ Lam Cực Thành không thể nào quên, trở thành một sự tích huyền thoại sau này.

Khăn che mặt thu vào tay, dung nhan sắc sảo động lòng người lộ ra thu hút hàng vạn cặp mắt nhìn mãi không rời. Có người mê mẫn đến bất động, có người chảy dãi rớt xuống phát thành tiếng. Một số nam nhân bị thể tử vả mặt đôm đốp mới tỉnh trở lại.

Liên Nguyệt hướng ánh mắt về phía trăng, lại khẽ liếc xuống biển người đông đúc. Chợt nàng nở nụ cười như hàng vạn mũi tên xuyên tim nam nhân. Trần Lãm bật cười, nàng này cũng biết chơi đó, cứ như là thần tượng.

Nàng ôm đàn tranh trong tay, nhìn về phía Trần Lãm xong hướng tới Vân Kiều và đám đông cất giọng:

“Bổn Các chủ xưa nay chưa từng làm điều này, hôm nay phá lệ một lần.”

Nàng cứ ấp ấp mở mở khiến dân tình tò mò không thôi, Vân Kiều tuy nắm rõ tiểu sử của Liên Nguyệt thông qua Kỳ Trân Các cũng muốn biết xem nàng tính làm trò gì.

“Đàn này sẽ do một người vô cùng quan trọng thay ta tấu lên.” Liên Nguyệt ngừng lại một chút, nhoẻn miệng cười:

“Chàng còn đứng đó làm gì?”

Trong ánh mắt không thể tin nổi của toàn trường, Trần Lãm cười cười tung người ngự không sánh vai Liên Nguyệt.

“Con mẹ nó chơi lớn quá.”

“Chuyện hoang đường gì vậy?”

Vô số tiếng xì xào xổ ra bên dưới, nhìn thái độ và cử chỉ mập mờ của Liên Nguyệt ai cũng đoán ra thực hư nhưng không dám nói thẳng ra.

Thật ra Liên Nguyệt từ đầu đã truyền âm cho Trần Lãm về một màn này, không ngờ Vân Kiều chủ động đưa ra lời mời như vậy còn gì không tốt bằng. Trần Lãm ban đầu còn phân vân nhưng Liên Nguyệt rất tự tin sẽ lo liệu tất cả.

Trần Lãm tiếp nhận cỗ đàn tranh từ Liên Nguyệt, phát hiện nó chính là đàn tranh mà Thanh Hàn sử dụng trước đó, mơ hồ cảm giác mọi thứ dường như có dính líu tới Thanh Hàn.

Một lường hồn lực từ đàn tranh truyền vào thức hải của Trần Lãm, hắn lập tức nhận ra đến từ Liên Nguyệt. Nàng truyền cho hắn cầm kỹ cơ bản, giúp hắn có thể thoải mái tấu đàn mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.

Một tích tắc có thể sử dụng đàn tranh nhuần nhuyễn, kiếp trước ta trầy da tróc vẩy mới đánh được guitar a.

Trần Lãm hiểu ngay ý đồ của Liên Nguyệt, hắn sẽ đàn còn nàng… múa chăng?

Hắn lục tung trí nhớ cuối cùng tìm ra được một bài thích hợp, truyền khúc phổ cho Liên Nguyệt thông qua hồn lực, nàng cười rạng rỡ sáng hơn cả trăng rằm.

Trần Lãm có thể thấy được cơ thể nàng khẽ run lên nhanh chóng tĩnh lặng, có lẻ bản nhạc này động tới tâm tình thật sự.

Hắn nhìn Liên Nguyệt đầy nhu tình, đôi tay khẽ chạm lên dây đàn.

Tình tịnh tinh tinh!

Giai điệu tự do, phóng khoáng vang vọng không gian mang tất cả trở về quãng thời gian tươi đẹp nhất của con người, nữ nhân thanh xuân tràn đầy, nam nhân bừng bừng xán lạn.

Liên Nguyên lượn lờ xung quanh, tay áo lộng gió, lụa trắng phiêu dật, vô tư thanh thản

“Đời này chân ái rất khó tìm ra.

Phiền não sớm bỏ qua, chỉ mong bên nhau tiêu dao một đời không cách xa.

Muộn phiền vì sao cứ giữ trong tay?

Ân oán cũng bỏ đi, cùng cạn ly nhau ca vang nhìn trời mây nắng bay.”

Giọng hát ngọt ngào đầy trữ tình ngân nga cao vút đánh vào tai các nữ tử trẻ tuổi.

Các nàng có không ít người đến từ tông môn nhất tinh, nhị tinh trẩy hội náo nhiệt. Ai nấy đều trong độ tuổi đẹp nhất đời người, vốn dĩ muốn tìm đường đến sức mạnh đỉnh cao đã bỏ lỡ điều tuyệt vời của tuổi trẻ.

Câu hát phóng khoán, ngập tràn tự do lại thể hiện khát khao có người bên cạnh tiêu dao khoái lạc đồng hành.

Trái tim các nàng thổn thức, ai bảo rằng tu đạo trường sinh là nhất.

Trường sinh có chắc làm được? Con đường tu hành dài dằng dẵng, thế giới ngoài kia rộng lớn, tại sao không kết thân cùng nhau đạp lên con đường gian nan? Hà cớ chi phải đơn độc?

Các bậc trưởng bối đã từng ngã xuống, khi đó có ai bên cạnh?

Chỉ cần một bờ vai dựa vào, cùng ta cắt đôi nỗi sầu, mọi ưu phiền tan thành mây khói, không phải tuyệt sao?

Khát vọng vô thức bị khơi gợi, không chỉ các nàng, ngay cả nam nhân oai phong lẫm liệt cũng ngưng trọng, chăm chú nhìn vào thân ãnh tuyệt mỹ bay lượn giữa tinh nguyệt. Nàng ấy như tiên điệp nhỏ bé trong thiên địa vỗ cánh không ngừng muốn chứng tỏ bản thân, nhưng nàng chỉ luôn quây quần bên nam nhân trẻ tuổi, thần thái thanh thản, ánh mắt ngập tình ý, quyến luyến không buông. Con đường tu hành tràn ngập nguy cơ đến chết đi sống lại vẫn giữ được tâm tình như vậy.

Từ bao giờ một số thiếu nữ đã rơi lệ, trong lòng chớm nở về một cuộc đời tiêu dao tự tại cùng người, như chính Tiêu Dao Tiên Tử lừng danh.

Đối với các nam nhân, họ bắt đầu khơi dậy mong muốn có đạo lữ bên cạnh.

Trên gương mặt tươi cười của Liên Nguyệt, lệ nóng đã chảy, khóe mắt đỏ hoe. Hòa mình vào khúc nhạc, nàng mới hiểu được là tiêu dao trước kia hoàn toàn vô định, đây mới thật sự là tiêu dao.

Mãi đến khi hai tay Trần Lãm rút về một lúc, mọi người mới hoàn hồn trở lại. Chỉ thấy nữ nhân tuyệt sắc dang tay ôm lấy nam nhân từ sau, giữ mãi không buông.

Nhu tình như nước, giai kỳ như mộng.

“Chàng là người duy nhất thiếp nương tựa, chàng không được phụ thiếp.” Liên Nguyệt phía sau thủ thỉ như rót mật vào tai.

“Xin hỏi Tiêu Dao Tiên Tử khúc này là…” Vân Kiều xúc động, hai mắt ngập nước, hiển nhiên cũng không kim nén được.

Liên Nguyệt di chuyển ra trước đàn tranh, mắt nhìn xa xăm, tư thái hiên ngang, giọng nói quả quyết:

“Khúc này là Tiêu Dao Tuyệt Nhất. Ta không phải Tiêu Dao Tiên Tử mà là Liên Nguyệt, Liên Nguyệt của chàng, phu quân của ta.”

Toàn trường tròn mắt, Liên Nguyệt phiêu diêu trong gió cúi đầu đặt lên môi Trần Lãm, chỉ muốn không bao giờ rời xa nam nhân này, hắn đã vạch ra con đường nàng mong muốn, mặc kệ tương lai ra sao nàng vẫn muốn trầm luân vào con đường này. Nụ hôn nhẹ nhàng lại như muốn đóng băng thời gian, đem khoảnh khắc này khác sâu vào tâm trí từng người.

Một số người muốn lấy ra Lưu Ảnh Kính để ghi lại nhưng một giọng nói uy nghi vang trong đầu cường thế trấn áp. Vì thế sự kiện này đã trở thành bất hủ, chỉ còn tồn tại trên tranh vẽ nhiều năm sau.

Rào rào!

Hàng vạn tiếng vỗ tay nối nhau vang rộ, đây là kỳ Vọng Nguyệt Hội kinh diễm nhất lịch sử.

Cách Lạc Vân Thanh hai trăm dặm, Thanh Hàn thở ra một hơi:

“Mệt chết ta.”

Nàng lấy ra một bình rượu uống một ngụm, ánh mắt hướng về đôi nam nữ đang diễn một trường tình ái công khai, mi mắt khẽ cong.

“Tiêu Dao Tuyệt Nhất? Hình như quen quen, nghe ở đâu rồi thì phải.”

Nàng thay đổi nét mặt liên tục, đắn đo có, u sầu có, phấn khởi có. Nàng dốc cạn bình rượu sau đó biến mất trong màn đêm.

Bên trên Vọng Nguyệt Lầu, Trần Lãm nhìn Liên Nguyệt say đắm, mặc cho điểm uy danh tăng ngùn ngụt, mặc cho cho âm thanh hệ thống vang lên:

“Tinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến Tiêu Dao tuyệt nhất. Ký chủ nhận được Điểm uy danh hiện tại tăng gấp đôi (hạn sử dụng: 7 ngày), một pháp bảo Thiên cấp ngẫu nhiên.”

Bình Luận (0)
Comment