Trong thế giới thứ ba, Trần Lãm một lần nữa gặp lại Thẩm Mộng Dao.
Nàng cầm trên tay một viên đan dược màu vàng to cỡ một đốt ngón tay cái đưa cho hắn.
Viên đan dược này gọi là Kim Hóa Đan giúp tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngưng tụ kim đan cô động hơn, qua đó gia tăng chất lượng kim đan hơn bình thường, ảnh hưởng đến tăng tiến tu vi ngày sau rất nhiều.
Tu sĩ tại Luyện Khí kỳ bắt đầu thu nạp linh khí trong thiên địa hấp thụ vào trong đan điền, từ sơ kỳ đến viên mãn sẽ phân hóa linh khí trải khắp kinh mạch. Đây gọi là quá trình dẫn khí nhập thể.
Tuy nhiên không phải ai cũng có đan điền để trở thành tu sĩ. Không có đan điền không hoàn toàn vô duyên với con đường tu chân, bởi tạo hóa đã cho con người tu luyện thì cũng sẽ không triệt tiêu đường cùng. Đổi lại để tạo nên một đan điền hậu thiên phải tốn một cái giá rất đắt. Trừ những gia tộc giàu có mới đủ sức thu gom tài vật, đối với những người phàm bình thường thì phải chấp nhận số phận.
Đan điền hậu thiên không thể so với tiên thiên trời sinh đã có nhưng tu hành dựa vào tâm tính. Đã từng có người thân mang đan được hậu thiên được đắp nặn đã phá ra một đường hùng bá một phương.
Và đương nhiên không thể không nói đến những người kinh mạch thắt nghẽn phải tiêu hao rất nhiều mới có thể đả thông.
Trần Lãm cũng là một dạng như vậy, mất tam sinh linh căn phải dựng lại khốn khổ biết bao. Vì thế Thẩm Mộng Dao chính là cứu tinh mà hắn không thể nào quên, có lẽ vì thế mà tiếp tục gặp nàng.
Quá trình dẫn khí nhập thể diễn hóa đến tận cùng sẽ đem tích lũy về lượng biến đổi thành chất. Linh khí chứa đựng trong đan điền và kinh mạch bão hòa đến không còn kẽ hở bắt đầu liên kết chặt chẽ với nhau hóa thành chất lỏng thu gom về đan điền gọi là linh hải. Đây là bước tiến mới sang Trúc Cơ kỳ.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiếp tục thu nạp linh khí vào linh hải đến khi đầy đan điền sẽ tiến hành bước tiếp theo chính là kết đan.
Sản phẩm của quá trình kết đan là một viên kim đan tròn trịa nằm gọn ngay giữa đan điền, màu sắc của nó phụ thuộc vào linh căn của tu sĩ.
Trần Lãm trong lúc này có thể quan sát được mọi thứ diễn ra bên trong và ngoài cơ thể. Ngay khi miệng hắn nuốt Kim Hóa Đan cắn vỡ thì đan điền lập tức biến động.
Hắn nhìn thấy linh hải bắt đầu chuyển động tạo ra một dòng chảy xoắn thành vòng xoáy hướng về trung tâm. Từng dòng linh hải cuồn cuồn hướng vào giữa, ngay vị trí này màu sắc trở nên đậm hơn, linh hải tạ đây dần khô đặc lại như thể rắn. Cuối cùng linh hải ban đầu bao phủ toàn bộ đan điền đã ngưng cố triệt để thành một viên cầu trơn nhẵn màu xanh lam rất bắt mắt.
Kim đan thành! Nó chấn động liên tục bắt đầu câu thông với thiên địa, không ngừng hút linh khí thiên địa vào tốc độ nhanh hơn so với Trúc Cơ viên mãn gấp nhiều lần.
Quá trình nhìn qua có vẻ đơn giản thật chất không hề nhanh bởi mất tới năm ngày lại còn đầy hung hiểm. Bởi lúc này không chỉ linh hải chuyển động mà linh khí thiên địa xung quanh tràn vào không ngừng gia trì, nếu cơ thể này của hắn không kiểm soát được tốc độ hội tụ linh hải sẽ dẫn đến kim đan trong quá trình hình thành vỡ nát ngay từ khi chỉ là một điểm rắn nhỏ.
Vì vậy hắn thấy chính bản thân đóng hết thảy cảm ứng ngũ quan đối với ngoại giới xung quanh để tập trung toàn lực kết đan.
Như vậy hắn đã hiểu quá trình kết đan bình thường của một tu sĩ là như thế nào. So sánh với Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết thì kim đan của hắn cũng hình thành tương tự. Nhưng hai viên kim đan này rõ ràng có điểm khác biệt. Kim đan mà xanh này hoàn toàn rắn chắc trong khi kim đan tạo nên từ Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết lại là hàng triệu, hàng tỷ điểm li ti tạo thành mà chỉ có nhìn thật gần mới phát hiện ra được.
Trần Lãm tiếp tục quan sát quá trình sinh sống và tu luyện của bản thân.
Năm năm.
Mười năm.
Hai mươi năm.
Hắn hoàn toàn đắm chìm vào thế giới này. Hắn giống như mất đi khái niệm thời gian bên ngoài, hắn như muốn khắc ghi mọi thứ sâu vào trong đầu.
Sau ba mươi năm, bản thân hắn đã tiến tới thời điểm xung kích Nguyên Anh kỳ. Mà mỗi ngày đều ở cùng với Thẩm Mộng Dao không có tham gia chiêu sinh Thiên Việt thư viện như trước.
Trần Lãm thực tế đã là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng hắn cảm giác đó là lực lượng tương đương bởi vì hắn không có Nguyên Anh như mô tả của Thẩm Mộng Dao.
Hắn lẳng lặng quan sát quá trình kết anh, một cơ hội không thể tuyệt vời hơn để nắm rõ sự tăng trưởng của đan điền cùng tu vi.
Chỉ thấy toàn thân hắn phát ra quang mang soi sáng cả căn phòng, nếu không có kết giới của Thẩm Mộng Dao chỉ sợ gây ra dị tượng bên ngoài.
Linh khí xung quanh kịch liệt chấn động không ngừng bị hút vào cơ thể của hắn. Chung sống với Thẩm Mộng Dao nhiều năm, tâm tình của cơ thể này rất ổn định, không hề phát sinh tâm ma, ngược lại nét mặt rất thoải mái, tựa hồ nắm chắc thành công.
Hắn nhìn thấy trong quang mang bao phủ có rất nhiều hình thái dị tượng khác nhau. Phong vân lượn lờ, sấm sét ẩn hiện chớp động, khí lưu u ám dập dìu, thất thải quang phù phiếm xen kẽ.
Đoàn quang mang này chuyển động mỗi lúc một nhanh phập phù như muốn vỡ ra.
Ầm!
Đột nhiên quang mang phát ra tiếng nổ lớn chấn rung căn phòng, đồng thời nó co rút vào nội thể hắn như triệt tiêu bên ngoài.
Bên trong đan điền, đoàn quang mang lúc này đang bao phủ toàn bộ kim đan, nó như muốn nghiền ép kim đan đến vỡ nát.
Rắc!
Một vết nứt xuất hiện trên bề mặt kim đan. Tiếp theo đó từng vết nứt lớn nhỏ lan ra khắp bề mặt kim đan.
Không có tiếng nổ nào phát sinh, khi kim đan đầy rẫy vết nứt thì nó rung động nhè nhẹ xong phân ra thành từng mảnh nhỏ li ti như hòa tan vào quang mang. Mà đoàn quang mang này tiếp tục thu nhỏ, cuối cùng khi còn khoảng một tấc thì bắt đầu biến đổi hình dạng.
Một đứa trẻ nhỏ xíu dần hiện ra rõ nét dưới sự biến hóa của quang mang. Nó ngày càng cô đọng đến ngưng thực. Hắn thấy được một đứa trẻ có gương mặt y như đúc hắn, chỉ là thân hình bên dưới như trẻ con mà thôi. Đứa trẻ này nhắm nghiền hai mắt như đang ngủ, thần thái an tĩnh như không có bất kỳ phiền muộn, như một đứa trẻ sơ sinh ngủ ngon.
Dù nó bất động nhắm mắt nhưng linh khí hấp thụ vào liên tục nhiều vô kể làm thức ăn cho nó.
Đứa trẻ này chính là nguyên anh.
Thân thể mất, Nguyên Anh còn thì có thể sống tiếp như một cái mạng thứ hai nhưng phải trả giá rất nhiều cho cơ thể mới hoặc có một cách khác là đoạt xá. Nguyên Anh diệt, chính thức tử vong.
Trần Lãm suy ngẫm, kim đan của hắn khác biệt, nguyên anh vẫn không có, Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết chỉ có thể tự mình tìm lời giải.
Kết cục của thế giới này đối với hắn không quá lạ lẫm, một đời sống an tường với Thẩm Mộng Dao đến khi chết.
Sang các thế giới tiếp theo, Trần Lãm xuất hiện trong vai trò khác. Vẫn mang cái tên Trần Lãm nhưng không phải ở những nơi hắn đã từng trải qua.
Hắn thấy mình là lão sư trong Thiên Việt thư viên, lại thấy mình là một tông chủ khai tông lập phái.
Nhưng không có lần nào không liên quan đến nữ nhân hắn từng gặp.
Hắn thấy mình là Các chủ của Tiêu Dao Các với những mỹ nhân như Liên Nguyệt và Đoạn Lăng Nguyệt, khác biệt là họ đều can tâm hầu hạ hắn cùng hắn rong ruổi trong những trận giao hoan bất tận. Ngay cả Hồng Giai Kỳ cũng có mặt, ôn nhu chăm sóc hạ thân bành trướng bên dưới. Đó cũng là lần đầu tiên hắn thấy toàn bộ cơ thể của Hồng Giai Kỳ, nàng có một nốt ruồi ngay phía trên hạt thịt đỏ au rất kích thích.
Một nơi khác, hắn thấy mình là một tán tu vô tình gặp Thiên Ngọc Ly trong một rừng rậm hoang vu. Hắn nảy sinh ý đồ đê tiện phế tu vi nàng, đè nàng ra chà đạp đến chết mới buông tha, ngay cải mấy cái đuôi cũng bị đứt lìa.
Trần Lãm phẫn nộ vô cùng nhưng lý trí đã kéo hắn lại, bởi đây không phải thế giới thật của hắn. Có thể đây là dục niệm sâu thẳm ngủ say kích phát tạo ra thế giới này. Hắn không hề sợ hãi mà cảm thấy may mắn vì tìm ra được thứ khuất sâu trong con người mình.
Đến lần thứ tám, Trần Lãm thật sự chấn động.
Bởi trước mặt hắn là Liên Nguyệt chổng mông bị côn thịt của hắn cắm vào trong tình trạng cả hai lõa thể. Khung cảnh xung quanh là động phủ bí mật của nàng lúc trước.
Quá quen thuộc!
Trần Lãm làm sao quên được cái ngày đó.
“Ôm thiếp đi.” Liên Nguyệt thều thào cất giọng hết như ngày đó.
Trần Lãm không tưởng tượng nổi, cảm giác khoái cảm xâm chiếm nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn thấy bản thân xoay người Liên Nguyệt nằm lên trên ôm lấy hắn. Trong sát na hắn chuyển dời toàn bộ chú ý vào ánh mắt của Liên Nguyệt, vẫn đầy ắp nhu tình.
Hai ngươi hôn nhau, trao cho nhau vị ngọt của chính mình.
Chính là lúc này, Trần Lãm tập trung cao độ, ánh mắt nàng thay đổi chóng vánh sang thù hận còn nhanh hơn một cái chớp mắt.
Con ngươi nàng nở rộ, bàn tay di động lên chuẩn bị cắm vào ngực hắn thì bên ngoài nổ tung một tiếng lớn, Thanh Hàn như ánh sáng lướt qua túm lấy Trần Lãm biến mất dạng trước một trảo của Liên Nguyệt.
Hắn nhìn mà không khỏi chấn kinh bởi tiếng thét thấu tận tâm can của Liên Nguyệt vẫn còn văng vẳng.
Hắn chợt hiểu ra, có lẽ nào Thanh Hàn đã biết trước chuyện này nhưng vì lí do gì đó mà không ra tay. Có thể lắm chứ, hơn nữa làm sao nàng có thể vô thanh vô thức tiếp cận mà Liên Nguyệt không phát hiện ra, lại còn phá được kết giới.
Trong đầu của hắn đã chóng quên đi Liên Nguyệt, thay vào đó là con người thần bí của Thanh Hàn, nàng thật sự không hề đơn giản.
Mà bản thân hắn lúc này như rơi vào vực sâu vô tận. Đau đớn, thất vọng, hoang mang, hoảng sợ, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực đánh vào đầu như giông bão.
Hắn nhìn thấy mình như người mất hồn, như lâm vào trầm cảm. Suốt thời gian đi cùng Thanh Hàn không nói một câu.
Bên trong xe ngựa lăn bánh chậm chạp trên đường phố, Thanh Hàn quỳ xuống phía trước nhìn hắn với ánh mắt đau khổ nói ra:
“Tất cả là do ta, là lỗi của ta, ta dùng cả đời này tạ lỗi với ngươi.”
Mắt nàng đã rơi lệ, hai tay run rẩy chậm chạp gỡ từng phần y phục. Chẳng mấy chốc, người nàng không còn một mảnh vải, nàng dịu dàng kéo quần hắn xuống, nắm côn thịt cứng ngắc cho vào miệng.
Cảm giác sướng khoái chạy dọc sống lưng, cái miệng của nàng há to nuốt gần hết côn thịt, đôi môi chu ra hút chặt, cái lưỡi ấm áp đảo xung quanh đầu quy khiến hắn tê tê vi diệu phải thở gấp từng hơi.
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng ngập nước của Thanh Hàn cặm cụi mút côn thịt đến nhiễu nước miếng xuống sàn xe.
Đột nhiên Trần Lãm cảm giác có ai đang theo dõi, hắn nhìn ra cửa sổ thì phát hiện một nữ tử xinh đẹp như hoa đang bán hàng rong nhìn hắn, ánh mắt sáng như pha lê. Hắn vừa nhìn đã thấy nàng nổi bật bởi mái tóc bạch kim óng ánh khác lạ, hơn nữa nàng nhìn hắn đăm đăm không rời ánh mắt.
Hắn cảm giác tâm thần mình run lên bởi nàng nhìn vào chính mắt hắn chứ không phải cơ thể hắn đang tận hưởng cảm giác sung sướng bên dưới.
Khung cảnh trước mắt liền hóa thành mờ ảo tan biến.
Hắn không hiểu được thế giới của chính mình bước vào lại có người nhìn thấu được.
Nhưng chưa kịp thông suốt thì hắn đã xuất hiện trong một không gian khác.
Đây là một lầu cát nhỏ trên một đỉnh núi cao vời vợi, xung quanh mây trắng bồng bềnh.
Hả? Ta có thể cử động?
Trần Lãm kinh ngạc bởi lần này hắn có thể động tay động chân, hay nói cách khác là có thể điều khiển thân thể.
Và sự kinh ngạc đó bị đẩy lên tới mức chấn kinh khi trước mặt hắn là một nữ nhân đang đứng xoay lưng. Mái tóc xõa dài tên giữa lưng, một thân váy trắng nhã nhặn tinh tế. Hình bóng này sao quen thuộc đến vậy?
Trần Lãm không giấu nổi sự day dứt trong lòng, bao nhiêu dồn nén lâu nay muốn phát tiết phải gắt gao đè nén xuống.
Hắn cố gắng giữ sự tỉnh táo nhất có thể.
Vì sao lần thứ chín này lại có thể điều khiển được cơ thể? Vì sao người này lại xuất hiện ở đây?
Hắn không rõ liệu có phải là nàng hay không?
Bởi nàng nhìn giống như Bạch Đình, y phục giống hoàn toàn, nhưng cái cảm giác da thịt người thật xa gần trước mắt mang lại thì không khác một tí.
Hắn cố gắng kiểm soát hơi thở tiến tới gần hơn, mở miệng nói chậm:
“Em là Bạch Đình hay…”
Hắn chưa kịp nói hết thì nữ nhân váy trắng quay lưng lại cười mỉm khiến hắn nuốt vào những gì định nói ra.
Bởi hắn đứng hình khi thấy dưới đôi mắt nàng đính hai hạt đá quý đỏ quen thuộc năm nào, hai khóe mắt hăn cay xè nóng hổi vô thức đổ lệ.
Nàng khẽ nghiêng đầu nheo mắt liếc xéo thốt ra thanh âm trong trẻo:
“Bạch Đình là con nào?"