Trần Lãm lặng người, đã bao lâu rồi hắn chưa được nghe lại giọng nói này?
Một năm.
Chỉ một năm ngắn ngủi nhưng lại dài không thể nào diễn tả.
Một năm như một thế kỷ.
Chỉ khi mất đi người ta mới thấy trân trọng.
Trần Lãm triệt đệ thấm nhuần câu nói này.
Đúng vậy, một năm cuộc đời hắn bước sang trang mới hoàn toàn, dù không thích nghi cũng phải cố gắng thích nghi, nhưng có những điều hắn chưa bao giờ quên, cũng chưa từng dám quên.
Được lần nữa nhìn thấy người thương đầu gối tay kề suốt nửa đời người, hắn cảm thấy một năm qua cố gắng tồn tại hoàn toàn xứng đáng.
“Hửm? Anh sao thế, sao không trả lời em, Bạch Đình là con nào?”
Giọng nói êm tai pha lẫn ghen tuông đánh bật suy nghĩ của Trần Lãm, hắn bắt đầu chột dạ. Ở Địa Cầu thì luật pháp chỉ cho một vợ một chồng, đến Tử Huyền Tinh không còn ràng buộc, hơn nữa hắn lấy Chung Uyển Đình là mục tiêu để trở nên mạnh hơn những cũng không đảm bảo có thể gặp nàng lần nữa, mọi thứ quá đỗi xa xôi. Vì thế lúc này như bị bắt gian vậy.
“Anh có gặp một người trong mơ âm thầm tương trợ, bộ dạng rất giống em, giọng nói cũng giống, nhưng mà cô ấy nói rằng không phải em và nói anh đặt một cái tên. Anh thấy giống em nên gọi là Bạch Đình.” Trần Lãm giải thích một hơi không vấp một chữ, lời hắn nói có thật có giả, chẳng qua là hắn không dám nói ra hệ thống chứ không phải muốn giấu nàng.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Chung Uyển Đình thật sâu nói:
“Anh rất nhớ em.”
Lời vừa thốt ra, hắn cảm thấy tâm tình thư thái hẳn, bao nhiêu sức nặng đè ép vô hình từ khi đến Tử Huyền Tinh hoàn toàn tiêu tan.
Chung Uyển Đình chớp đôi mắt tròn long lanh nhìn hắn hoài nghi, bỗng nàng bật cười, nụ cười đẹp đến mức khiến hắn thẫn thờ. Vẫn là ánh mắt rực rỡ tràn đầy năng lượng trước kia, thần thái tự tin phóng khoáng không thay đổi.
Nàng chậm rãi bước tới phía trước, chạm nhẹ bàn tay lên ngực hắn, nhón chân cọ chóp mũi, môi thơm mở ra nói nhỏ:
“Nhớ thì hôn em đi, anh còn chờ gì nữa.”
Chụt!
Nàng vừa dứt lời, Trần Lãm đã áp chặt miệng vào bờ môi đỏ thẳm của nàng. Chỉ môi kề môi nhưng trong đầu hắn lúc này đang chiếu lại những thước phim trong quá khứ, những khoảng thời gian cả hai yêu đương cháy bỏng.
Thiếu niên, đại học, tốt nghiệp, công ty đến khi nàng khóc nức nở ngay khoảnh khắc chia ly, Trần Lãm chưa bao giờ quên.
Hắn không hề biết rằng từ trong trái tim của chính mình bắn một tia màu hồng nhạt xuyên ra ngoài thẳng đến trái tim của Chung Uyển Đình, bởi hắn không cảm nhận được nó.
Đến khi tia màu hồng đó tiêu biến thì hai người cũng tách môi.
Chung Uyển Đình liếm cánh môi ướt át phả ra hơi thở nóng rực, nàng nhíu mày tỏ vẻ không vui:
“Anh hôn gì yếu… ưm…”
Nàng chưa nói hết đã bị Trần Lãm khóa chặt cái miệng nhỏ.
Hắn mạnh mẽ vươn đầu lưỡi vào sâu trong miệng nàng mút lấy chiếc lưỡi đinh hương trơn trợt, hút lấy tất cả dịch mật ngọt ngào.
Chung Uyển Đình bị hắn tấn công dồn dập quyết liệt mà khẽ run người, thanh âm trong cổ họng vang lên ư ử. Đã là vợ chồng nhiều năm, nàng không như các cô nương mới bước chân vào tình ái, cái lưỡi uyển chuyển luồn lách phối hợp với hắn quấn chặt vào nhau. Tuyến nước bọt hoạt động hết năng suất, dịch thơm không ngừng tuôn ra cho hắn thưởng thức.
“Ưm…”
Ngực nàng ưỡn lên đón nhận một bàn tay rắn chắc nhào nắn.
Trần Lãm mê mẩn cái cơ thể này, ăn phở ăn mì thì cơm nhà vẫn là ngon nhất, cái cảm giác này như lâu ngày trở về quê hương thân thương.
Hắn phát hiền nàng không mặc bất kỳ thứ gì lót bên trong, vừa luồn tay vào lớp váy đã bắt ngay nhũ hoa to như hạt đậu cứng ngắc mà nhéo.
“Ứ…”
Chung Uyển Đình uốn éo cơ thể, ưỡn ngực ra hết cỡ cho hắn dày vò, chơi đùa.
Trần Lãm thấy bộ váy này vướng víu quá liền lột phăng, toàn bộ cơ thể trắng ngần quen thuộc năm nào của nàng phô bày ra trước mặt.
Cô ấy không mặc đồ lót!
Hai mắt Trần Lãm sáng rực nhìn vào nơi có thảm cỏ đen tuyền nhỏ xíu. Bên dưới là cái khe thịt bị ép chặt múp míp dụ hoặc ứa ra một mảng nước trắng đục.
Theo bản năng, hắn quỳ xuống ngẩng mặt lên hướng cái lưỡi liếm dòng nước trào ra bên ngoài. Hương vị tinh hoa của người vợ vẫn y như cũ, là thứ nước ngon nhất trên đời, uống mãi không bao giờ chán. Hắn há to cái miệng ngậm hạt thịt và khe suối lầy lội dính nước mút lấy mút để như đứa trẻ bú sữa mẹ. Lưỡi hắn cố tiến sâu vào trong nếm hương vị ngọt bùi của từng thớ thịt.
Chung Uyển Đình bị cái lưỡi hắn chạm đến điểm nhạy cảm bất giác run mạnh, hay tay ấn chặt đầu hắn cọ vào nơi tư mật, hạ thân co giật lên xuống mãnh liệt ma sát với lưỡi hắn.
“Ứ… em ra… a… a…”
Nàng hất hạ thân lên mạnh tách khỏi miệng hắn. Mấy cột nước trong vắt bắn ra xối xả vào mặt hắn, hai mắt nhắm nghiền, trán khẽ nhăn lại, sung sướng đến đỉnh điểm.
Ra nước thế này phải nói là rất sướng, Chung Uyển Đình mất hết khí lực lảo đảo muốn té ngã thì Trần Lãm đã kịp ôm vào lòng vuốt ve.
“Hức… chắc lâu quá hay sao… liếm mấy cái em ra rồi.” Nàng nấc lên từng tiếng, cơn sướng vẫn còn âm ĩ chưa hết.
Nàng yếu ớt choàng tay qua cổ hắn cười nhu thuận, ánh mắt xao xuyến dạt dào tình cảm.
“Em yêu anh.” Nàng nhắm mắt nói nhỏ, tựa như đợi chờ một điều gì đó.
Trần Lãm cúi đầu hôn lên môi nàng, hai bờ môi nhẹ nhàng khóa chặt, hai chiếc lưỡi chậm rãi chuyển động, không còn mãnh liệt, chỉ con ôn nhu lắng đọng.
Đối với hắn nụ hôn này dài như một thế kỷ, bởi hắn biết nàng cũng sẽ biến mất, nên rất trân trọng khoảnh khắc này.
Biết bao lâu sau hai bờ môi mới tách ra để lại sợi tơ trong suốt nối liền.
“Em cũng muốn lắm nhưng thời gian không còn nhiều nữa.” Chung Uyển Đình nhẹ giọng lên tiếng, lời nói như thông báo cho hắn biết rằng chuyện gì đến cũng phải đến.
Hắn yên lặng quan sát dung nhan của nàng, tiếp tục nghe nàng nói:
“Anh chắc hẳn có rất nhiều thắc mắc, có nhiều thứ muốn nói với em đúng không? Em chỉ muốn chúng ta thế này thôi, em nghĩ như vậy là tốt nhất.”
“Nơi đây là thật hay ảo thì… anh nghĩ là thật nó sẽ là thật, anh nghĩ là ảo thì nó sẽ là ảo. Thật hay ảo do anh quyết định.”
“Nhưng mà… em là em mà cũng không phải là em, em cũng không nhớ rõ… hì hì… Chỉ cần anh luôn có em là được.”
Trần Lãm tính mở miệng định nói gì đó bởi hắn đang ngạc nhiên khó hiểu vô cùng thì ngón tay của Chung Uyển Đình đã đặt lên miệng ra dấu và nói tiếp:
“Em vẫn là Uyển Đình đây mà, anh đừng nghĩ nhiều, sẽ tới lúc anh biết tất cả.”
“Cũng đừng tìm em vì… em sẽ là người tìm anh.”
“Anh chỉ cần… không được chết, em chắc chắn sẽ tìm được anh.”
Chung Uyển Đình nhẹ nhàng hôn lên môi Trần Lãm rồi thả người bay lên không trung trong trạng thái lõa thể tuyệt mỹ. Hắn muốn bay theo nhưng không thể, toàn thân như mất hết linh lực, chỉ có thể nhìn theo.
Chung Uyển Đình nhìn bộ dạng của hắn thì chu môi phụng phịu:
“Anh không có được ủ rũ như vậy.”
“Em nói thật đó, anh không được chết để em còn tìm anh.”
“Bái bai anh yêu.”
Nàng bình thản cười tươi với Trần Lãm tựa như không có điều gì ưu phiền, bàn tay giơ lên búng một cái, khung cảnh trước mặt hắn xuất hiện từng vết nứt.
Rắc!
Toàn bộ không gian nứt toác, hắn liền rơi vào bóng tối vô tận.
…
Ở bên ngoài, Hoàn Nhan Tuyết Y quan sát từ đầu phát hiện cường độ linh hồn của hắn không ngừng tăng lên.
“Ồ! Đột phá tứ chuyển rồi.” Hoàn Nhan Tuyết Y nhẹ giọng nói, dường như không có bất kỳ sự kinh ngạc nói đối với chuyện này.
Hửm?
Nàng sửng sốt nhìn về chỗ Trần Lãm đang ngồi, trận pháp có dấu hiệu không ổn định.
Nàng vội vàng tiến vào kiểm tra xem hắn gặp phải chuyện gì, lỡ không may linh hồn hủy diệt bên trong, oan ức mà chết.
Phốc!
Hoàn Nhan Tuyết Y bật ngược ra ngoài.
Cái gì ngăn chặn ta tiến vào?
Nàng không hiểu được lí do mình bị ngăn cách, trong đây chỉ có hai người, Địa Cung là pháp bảo vượt qua Huyền cấp, sao lại xảy ra chuyện này.
Nàng cũng không thể dò xét linh hồn của hắn, không nhận biết tình huống hắn gặp phải là gì, chỉ cầu mong hắn không xảy ra chuyện.
Rắc!
Trận pháp xuất hiện vết nứt.
Không, không thể!
Hoàn Nhan Tuyết Y hoang mang, hoảng sợ. Nàng không muốn tất cả thành công cốc. Rốt cuộc là thứ gì đã gây nên?
Trần Lãm ngươi phải thoát ra mau.
Nàng lẩm bẩm liên tục, nếu có nhục thân thì đã đổ mồ hôi hột rồi.
Ầm!
Trận pháp hoàn toàn nát vỡ, Hoàn Nhan Tuyết Y không để ý mà toàn bộ tập trung vào Trần Lãm. Nàng cảm nhận linh hồn của hắn rất tốt, rất ổn định như không phải gặp vấn đề gì.
Trận pháp vừa tan tành thì hắn cũng từ từ mở mắt ra.
“A…” Cả hai la thất thanh.
Trần Lãm hết hồn, vừa mở mắt ra là khuôn mặt của Hoàn Nhan Tuyết Y dí sát vào mặt, thiếu điều nữa hôn nhau rồi, ai mà đỡ cho được.
Phía đối diện Hoàn Nhan Tuyết Y bị hắn bất ngờ la lớn khiến nàng kinh động mà liệu theo.
Nhìn hắn tinh thần thoải mái không có vẻ gì tổn thương thì nàng cũng bình tĩnh trở lại.
“Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Trận pháp ta thiết lập xong đời rồi.” Hoàn Nhan Tuyết Y cười khổ, thứ này đã tiêu tốn của nàng rất nhiều.
Trần Lãm lóe lên dị sắc, dựa theo phản ứng của Hoàn Nhan Tuyết Y thì sẽ không có tính trạng như vậy, nguyên nhân chỉ có thể do hắn.
Hắn suy đoán trong lòng, có lẽ khi gặp Chung Uyển Đình đã gây nên.
“Thôi bỏ đi, dù sao lực lượng luân hồi cũng đã hết, trận pháp còn cũng không thể sử dụng.” Hoàn Nhan Tuyết Y thở dài:
“Những gì ngươi đã trải qua vừa rồi gọi là cửu kiếp luân hồi. Ngươi sẽ được xem từng kiếp số khác nhau của bản thân, mỗi cái nhân sẽ cho ra một cái quả khác nhau, ngươi chỉ có thể chấp nhận bởi ngươi phải xác định được đâu mới là hiện tại.”
“Lực lượng luân hồi không thật sự hoàn chỉnh nên không thể cho ngươi trải nghiệm hoàn toàn và chỉ áp đặt lên những gì ngươi đã trải qua, nhưng cũng cho ngươi thấy được những con đường khác, những con người khác của ngươi và chúng sinh. Những người ngươi gặp trong đó sẽ không nhận biết ngươi, ý ta nói là linh hồn của ngươi ấy, nên không phải lo họ sẽ đối mặt với ngươi ở hiện tại ra sao. Còn trường hợp có người nhớ được chuyện xảy ra trực tiếp với ngươi thì chỉ khi họ vào Luân Hồi Hải hoặc thông qua bí pháp đặc biệt.”
“Nó có là thật không, bản thân ta cũng không rõ, nhưng ta tin rằng nếu có thể vượt qua, tâm cảnh sẽ tiến một bước lớn.”
Trần Lãm giờ đã hiểu chín thế giới hắn trải qua là chín kiếp trong luân hồi, bảo sao hắn thấy lạ là bản thân của hắn không phải là hắn. Nếu lực lượng luân hồi trong trận pháp mạnh hơn thì có thể hắn sẽ điều khiển được cơ thể chăng?
Nhưng rõ ràng là ở kiếp cuối gặp Chung Uyển Đình hắn có thể tự do hoạt động thoải mái.
Lẽ nào…
Nhớ lại hình ảnh không gian tan vỡ khi Chung Uyển Đình búng tay, phải chăng vì vậy mà trận pháp mới sụp đổ?
Nàng nhận biết thời gian nên không tiếp tục?
Những câu nói của nàng vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn, thật thật ảo ảo như chính nàng. Vậy còn Chung Uyển Đình đã từng sống với hắn thì sao? Kiếp cuối đó rốt cuộc là gì?
Trần Lãm lắc đầu xua tan suy nghĩ, nàng bảo hắn không được chết, đây là điều nàng lặp lại hai lần.
Vậy ta phải sống, sống cho cho chính bản thân ta hiện tại, còn những thứ khác thì thời gian sẽ trả lời.
Cứ như vậy, hắn đã quán triệt tư tưởng, trước hết là phải sống cho tốt.
Hắn cũng không quan tâm đến việc tìm kiếm nàng nữa, thực tại hắn chỉ là một Nguyên Anh kỳ nhỏ bé, so với Hoàn Nhan Tuyết Y mà nói không đáng là bao nhiêu. Vì vậy suy nghĩ quá nhiều để làm gì? Vì sao phải khổ tâm? Uyển Đình đã nói vậy thì cứ nghe theo nàng đi.
“Ta cảm thấy ngươi thay đổi không ít nha.” Hoàn Nhan Tuyết Y quan sát nói ra.
“Ta biết mình cần phải làm gì.” Trần Lãm gật đầu.
Tuy nhiên hắn vẫn có một dấu chấm hỏi đối với nữ nhân có mái tóc bạch kim kia, vì nàng nhìn thẳng vào chính linh hồn của hắn trong khi chỉ là người qua đường, hoàn toàn không có tiếp xúc với hắn.
Chỉ một lần chìm vào luân hồi lại có quá nhiều chuyện xảy ra.
Thôi bỏ đi, giờ không phải lúc.
Hắn quyết định dẹp chuyện này sang một bên, tiến về cánh cửa qua gian phòng cuối cùng thì Hoàn Nhan Tuyết Y lên tiếng:
“Từ từ đã. Ngươi là tam tu phải không?”
“Làm sao tỷ biết?” Trần Lãm thắc mắc.
“Vì ta cũng luyện thể mà.” Hoàn Nhan Tuyết Y cười, nàng nhìn ra được thân thể hắn đã được tôi luyện qua, so với đồng cấp rắn chắc hơn nhiều.
Trần Lãm nghe vậy sáng mắt, nàng cũng luyện thể giống hắn vậy chắc biết được một số thứ, hắn liền hỏi:
“Tỷ có nghe qua Kỳ Môn Độn Giáp – Bát Môn chưa?”
Ngay lập tức Hoàn Nhan Tuyết Y nhìn hắn quái dị nói:
“Ngươi định luyện thứ này? Bát Môn đã thất truyền từ lâu, ta cũng chỉ biết được mô tả về nó thôi.”
Trong ánh mắt nghi hoặc của nàng, Trần Lãm móc ra quyển Kỳ Môn Đôn Giáp – Bát Môn đưa lên trước mặt. Nàng há hốc bất ngờ nhìn hắn một lúc mới hỏi:
“Ngươi làm sao có được?”
“Trong một động phủ a, tình cờ thôi.” Trần Lãm thản nhiên lấy lí do cũng ra đối ứng.
Không phải nói Hoàn Nhan Tuyết Y tin ngay, vô cùng mừng rỡ.
“Ngươi không được luyện cái này bây giờ, bạo thể chết liền, phải đợi tới khi cơ thể ngươi đủ cứng cáp. Ta nói ngươi khoan đi tới cảnh cửa cuối cùng cũng là vì muốn bồi thân thể ngươi một phen. Theo ta.”
Trần Lãm vui vẻ cất Kỳ Môn Độn Giáp – Bát Môn vào không gian hệ thống theo Hoàn Nhan Tuyết Y.
Cơ hội tăng tiến sức mạnh đây rồi, luyện thể đã dừng lại quá lâu. Thật là kinh hỷ a!
Hoàn Nhan Tuyết Y dẫn hắn sang một gian phòng khác bên đại điện.
Trong gian phòng này có một cái hồ nước nhỏ, đối diện với hồ nước là một cái kệ, trên đó có cơ số vật lớn nhỏ đủ mọi hình dạng.
Từ khí tức của chúng tỏa ra, Trần Lãm xác định đây là các loại tài vật luyện thể cho hắn.
“Tất cả những gì trong Địa Cung là của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ không được vội, phải từng bước một sử dụng, bộp chộp là tiêu nha.”
Hoàn Nhan Tuyết Y nhìn hắn thèm thuồng mà nghiêm giọng nhắc nhở.