Trần Lãm khó hiểu khi Hoàn Nhan Tuyết Y cứ trả lời trớt quớt như vậy.
Một góc tường khẽ rung động mở ra một lối vào, không gian bên trong như có ngàn vì sao chiếu rọi khác hẳn gian phòng hiện tại. Ở giữa có một vòng tròn rộng chừng hai thước.
“Đây là truyền tống trận đến nơi tọa lạc ban đầu của Thiên Nhẫn Giáo.”
Hoàn Nhan Tuyết Y dịu giọng khác hẳn với vẻ nghiêm nghị thường ngày, nàng nói tiếp:
“Là một truyền tống trận xuyên không gian, Thiên Nhẫn Giáo vốn dĩ bắt đầu từ một tinh cầu khác gọi là Xích Nguyệt Tinh.”
Trần Lãm ngạc nhiên cực độ, xuyên qua tinh cầu khác là tạo nghệ cỡ nào. Hắn chăm chú dỏng tay nghe Hoàn Nhan Tuyết Y tiếp tục giải thích:
“Nghĩa phụ năm đó phát hiện ra một truyền tống trận cổ xưa đã dẫn theo ta và một số người có chức trách tìm hiểu thì bị dịch chuyển đến đây, không có cách nào trở về vì nó là truyền tống trận một chiều nên xây dựng Thiên Nhẫn Giáo tại Tử Huyền Tinh. Khi ta trở về đã bày bố một truyền tống trận trong Địa Cung để Giáo chủ tân nhiệm có thể nắm lại toàn bộ Thiên Nhẫn Giáo.”
Nàng đưa đến cho Trần Lãm một chiếc nhẫn trữ nói:
“Trong đây là lượng linh thạch cần thiết để ngươi quay trở lại. Giới tu chân Xích Nguyệt Tinh năm đó không bằng Tử Huyền Tinh, Thiên Nhẫn Giáo đã từng hùng bá thống lĩnh Xích Nguyệt Tinh nhưng thời gian quá lâu tình hình Xích Nguyệt Tinh hiện tại ra sao ta không rõ. Ngươi phải cẩn thận.”
Hoàn Nhàn Tuyết Y dứt lời, nàng mang thân y phục ôm sát hai màu trắng tím giương đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng lẳng lặng nhìn Trần Lãm.
Chẳng biết từ lúc nào, hư ảnh linh hồn của nàng có chút gợn sóng. Chẳng biết từ lúc nào, vòng trận pháp nhấp nháy ánh sáng giữa không gian như vũ trụ bao la mênh mông. Nàng đứng dưới khung cảnh đó giống như tiên nữ xuất trần.
Trần Lãm định bụng trì hoàn bởi hắn chỉ còn hai năm để tham gia chiêu sinh Thiên Việt thư viên, nhưng ánh mắt và giọng nói nhu hòa của nàng như báo hiệu một chuyện không tốt đánh tới linh hồn. Đúng lúc này hệ thống vang lên âm thanh trong não hải:
“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ chủ tuyến (Ngoại): Truyền thuyết Thiên Nhẫn. Phần thưởng dựa vào thời gian ký chủ thực hiện. Thời hạn hoàn thành: 100 năm. Thất bại: Xích Nguyệt Tinh phá hủy.”
Trần Lãm chấn động tinh thần, dẹp tan mọi nghi vấn trong lòng, lập tức mở ra toàn bộ thông tin liên quan đến nhiệm vụ.
“Thiên Nhẫn Giáo từng là thế lực đỉnh cao ngự trị Xích Nguyệt Tinh. Vật đổi sao dời, nhân sinh vô thường, thương hải tang điền. Ký chủ hãy đưa Thiên Nhẫn Giáo trở lại ngôi vị xứng với truyền thuyết lưu danh sử sách.”
Trần Lãm nhức nhức cái đầu, đây là nhiệm vụ chủ tuyến chứ không phải đùa.
Có trời mới biết Xích Nguyệt Tinh có những bẫy rập đang chờ đợi hắn, chuyến đi lần này hung hiểm nhưng hắn không thể không đi.
Não hắn nhảy số liên tục. Trừng phạt quá kinh khủng, tưởng tượng toàn bộ sinh linh một tinh cầu diệt vong bi thảm đến mức nào. Nếu đi ngay bay giờ thì liệu có về kịp hai năm hay không hắn còn chưa xác định được.
Chớt hắn nhìn sang linh hồn Hoàn Nhan Tuyết Y vội hỏi:
“Tỷ có đi theo không?”
Hoàn Nhan Tuyết Y khẽ lắc đầu:
“Ngươi đi rồi ta sẽ tiêu tán.”
Trần Lãm co rút ánh mắt, hơi thở có hơi loạn nhịp. Hắn nghĩ tới viễn cảnh xấu nhất là nàng không còn tồn tại trên đời, mà Vương Thi ở bên cạnh cũng mở to mắt không tin nổi.
Hoàn Nhan Tuyết Y lộ rõ sự tiêu điều trên nét mặt nhưng vẫn mỉm cười với hắn nói:
“Ta chỉ là một phân hồn được lưu lại để dẫn động truyền tống trận, nhưng cách một đoạn thời gian ta lại thức tỉnh phát hiện yếu dần đi, có lẽ chân thân của ta quá nửa đã táng mệnh, nếu không ta vẫn có thể cùng ngươi chứng kiến hậu thế. Kỳ thực những ngày này ta rất cảm kích.”
Thanh âm trong veo ghi tạc vào trí nhớ của Trần Lãm mãi về sao hắn không bao giờ quên. Không có sự tiếc nuối, chỉ có thanh thản và nhẹ lòng, nàng đã giao phó hết tất thảy cho hắn, truyền cho hắn những gì còn thiếu sót, đã đến lúc ra đi.
Trần Lãm ngẩn người như nhớ ra điều gì, đầu óc trở nên thanh tỉnh, hắn lấy ra một khối tinh thể tròn nhẵn óng ánh được bao phủ bởi một màn ánh sáng nhạt nhòa mỏng manh.
“Dưỡng… Dưỡng Hồn Ngọc?” Hoàn Nhan Tuyết Y hiển nhiên nhận ra được, thanh âm có chút run rẩy, khó tin xen lẫn cảm động:
“Ngươi sao có thứ này?”
Địa cấp đối với nàng chẳng đáng là gì, như cỏ rác ven đường nhưng lúc này mà nói không có thứ gì tốt hơn. Tốc độ khôi phục đối với cấp bậc linh hồn của nàng không đáng kể nhưng quan trọng nhất là duy trì linh hồn không suy yếu, nàng sẽ không phải chết.
Hoàn Nhan Tuyết Y có chút thẫn thờ, nàng đã chọn đúng người gửi gắm.
Trần Lãm xém tí nữa đã quên mất hắn đạt được Dưỡng Hồn Ngọc từ nhiệm vụ Lam Cực Thành đổi chủ, về sau phải thường xuyên kiểm tra đồ đạc mới được.
Hắn là người có tình cảm, đối với Hoàn Nhan Tuyết Y đôi lúc có hơi bực tức nhưng suy cho cùng nàng cũng vì muốn hắn trang bị nhiều thứ hơn để đi Xích Nguyệt Tinh. Không phải nói sắp xếp của nàng có giá trị rất cao. Tiếp xúc với nàng một thời gian trở nên thân thuộc phần nào, phải âm dương cách biệt thì hắn không nỡ.
Nhìn về phía Hoàn Nhan Tuyết Y, hắn bày ra dáng vẻ như gió xuân ấm áp cười khẽ nói:
“Tỷ có thể nói cho ta biết tu vi của tỷ khi để lại phân hồn này không?”
“Huyền Tiên.” Hoàn Nhan Tuyết Y nhoẻn miệng cười đáp.
Đến mức này nàng không hề giấu giếm gì nữa, nàng tin tưởng với biểu hiện kiên định của hắn trong tương lai sẽ không gặp cản trở về mặt tâm cảnh, cho hắn biết cũng không sao.
“Vậy ở nơi gọi là Thượng giới, tỷ có bao giờ nghe qua Ly Hỏa Đế Tôn và Huyền Tình Đế Tôn chưa?” Hắn hỏi tiếp.
Hoàn Nhan Tuyết Y lẩm nhẩm hai cái tên lục lọi trí nhớ một lúc hô lên:
“Đó là những người nắm giữ sức mạnh hàng đầu Thượng giới. Ly Hỏa Đế Tôn là người mạnh nhất Tiên Thiên Hồ Tộc, Huyền Tình Đế Tôn là cung chủ Huyền Linh Đế Cung. Ta chỉ biết nhiêu đó, chuyện đó rất rất lâu rồi.”
Nàng nheo mắt nhìn hắn nghi ngờ:
“Làm sao ngươi biết?”
“Tỷ vào Dưỡng Hồn Ngọc đi.” Trần Lãm cười cười thần bí ôm eo Vương Thi biến mất trong Địa Cung.
Tại trung tâm Trung Viên, thân ảnh Trần Lãm và Vương Thi hiện ra. Vương Thi giống như các nàng Hoàn Nhan Yên Vũ trước đây đều ngây ngốc nhìn cảnh vật mới lạ.
Hoàn Nhan Tuyết Y vừa rời khỏi Dưỡng Hồn Ngọc liền rung động linh hồn. Tầm mắt của nàng cao hơn rất nhiều nên nhận định rõ tình huống thay đổi.
Trong góc nhìn của nàng, chỉ có Đế Tôn mới sở hữu loại pháp bảo không gian tu luyện, nhưng nơi này xem ra cao cấp hơn nhiều. Ngay cả nàng còn không có chứ đừng nói.
Tâm tình nàng nhanh chóng bình lặng, biết được đây là bí mật của Trần Lãm mà hắn không ngần ngại phô bày có chút xúc động.
Trần Lãm cười nhẹ mang Vương Thi đến một cung điện trên Tuyết Liên Sơn. Vương Thi vừa đặt chân xuống đã há hốc:
“Tiêu Dao Các chủ?”
Nàng rất bất ngờ, không ngờ tin đồn lan truyền từ Lạc Vân Thành là sự thật. Vương Thi rất nhanh nhận ra Liên Nguyệt đang mê man nằm bất động, bởi nàng không hề tỉnh dậy khi có tiếng động. Ánh mắt thâm tình của Trần Lãm nhìn Liên Nguyệt lọt vào mắt làm nàng nao nao, đã có cố sự xảy ra, bất quá nàng không mở miệng hỏi.
Trần Lãm hướng về phía Hoàn Nhan Tuyết Y nói:
“Đây là Liên Nguyệt, nương tử của ta, nhận truyền thừa của Huyền Tình Đế Tôn là Đồng Tâm Kiếm.”
Hoàn Nhan Tuyết Y sửng sốt nghe hắn kể về lần tiến vào động phủ để lại của Huyền Tình Đế Tôn. Không ngờ cường giả vang danh lại táng thân ở nơi khỉ ho cò gáy này. Tuy nhiên thứ khiến nàng quan tâm là Song Ảnh Hợp Phong.
Trần Lãm cười cười chỉ ngón tay, bốn loại linh lực phóng xuất ra ngoài trước bộ dạng muốn lảo đảo của Hoàn Nhan Tuyết Y.
“Ngươi sở hữu bốn linh căn? Ngươi có biết tu luyện rất khó không?” Hoàn Nhan Tuyết Y kích động hỏi.
“Ta biết nhưng đây là cách duy nhất a.” Trần Lãm bất đắc dĩ nhún vai, ai bảo hắn luyện Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết.
Bốn linh căn trong mắt Hoàn Nhan Tuyết Y đã rất gần với ngũ linh căn trong truyền thuyết. Tu sĩ mang ngũ linh căn phải tu một lúc năm hệ, tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, so với người thường gấp năm lần. Ngay cả tông môn cường đại cũng nuôi không nổi, đây là phá gia chi tử. Chưa kể nếu tư chất kém thì không khác gì phế vật.
“Thi Nhi, nàng muốn cung điện thế nào? Ở đâu?” Trần Lãm đổi chủ đề khi thấy Vương Thi lóng ngóng nhìn mấy cung điện bên dưới.
“À đợi ta chút.” Hắn giơ tay ý nói nàng khoan hãy chọn.
Trong tay Trần Lãm xuất hiện một tấm quyển trục in từng hình dạng và kiểu cách cung điện các loại. Hắn đưa cho Vương Thi lựa đồng thời nói rằng nếu không thích hắn sẽ làm riêng cho nàng một kiểu theo ý muốn.
Hắn phát tay nhưng đang làm một loại phép kỳ dị nào đó, trên các cung điện rưng lắc nhẹ, từng bức họa nữ nhân chậm rãi hiện ra trên mỗi cũng điện. Tất cả rất sống động, phải nói chân thật như người sống sờ sờ trước mặt. Trần Lãm thử tính năng của trang viên không ngờ hay đến như vậy, đây là chụp hình bằng máy ảnh chứ vẽ cái gì.
Vương Thi nhìn qua đã xác định được chủ nhân các cung điện đó là ai. Hoàn Nhan Yên Vũ, Đoạn Lăng Nguyệt và Liên Nguyệt thì nàng đã biết, nhưng lại có một hồ nữ lạ hoắc, đặc biệt cung điện chính giữa lại là của một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần đến nàng cũng phải cảm thán.
“Đó là Thiên Ngọc Ly cũng là nữ nhân của ta, Thanh Hàn đã đưa nàng đi Đông Việt đại lục rồi.” Trần Lãm cười cười giới thiệu, đến khi nhìn về cung điện chính giữa thì có chút trầm xuống:
“Nàng là Chung Uyển Đình, một người rất đặc biệt đối với ta, chỉ là nàng ở rất xa.”
Vương Thi không nghe hắn nói rõ chi tiết nhưng không hỏi, nàng biết ai cũng có bí mật của riêng mình. Nàng nhìn ra được từ trong mắt hắn chứa đựng rất nhiều sự tự hào và thâm tình.
Nàng ghi nhớ rõ cái tên Chung Uyển Đình này.
Một cung điện ngay dưới chân Tuyết Liên Sơn được Trần Lãm tạo ra. Vương Thi chọn nơi này vì khung cảnh giống như tông môn ngày trước của nàng xây dựng.
Nàng đối với hắn cảm kích đong đầy không biết phải làm sao để đáp lễ.
Trần Lãm nhìn về Hoàn Nhan Tuyết Y, nàng đứng lặng yên trước cung điện của Thiên Ngọc Ly nhìn đăm đăm vào bức họa.
Nhận ra Trần Lãm đến bên cạnh, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười như có như không:
“Thật sự là Ly Hỏa Đế Tôn…”
Nàng nghe hắn kể về nguyên nhân tao ngộ chỉ biết thầm than.
Rốt cuộc tiểu tử này gặp vận khí gì? Không biết là phúc hay họa đây…
Đối với chuyện ở Thượng giới nàng cũng không rõ ràng lắm, tu vi Huyền Tiên của nàng khi đó vừa mới đột phá, chưa thể đi ngang a.
Hoàn Nhan Tuyết Y mỉm cười:
“Nếu chân thân ta ở đây, ta lập tức giao linh hồn bản nguyên cho ngươi.”
“Vì sao tỷ phải như vậy?” Trần Lãm hỏi lại.
“Ngươi có quá nhiều bí mật.” Hoàn Nhan Tuyết Y tự giễu cười cười:
“Đến ta cũng phải thèm muốn đó. Cơ nghiệp của ta so với không gian này của ngươi mà nói như nhét kẽ răng. Ta còn không thể cảm ứng được bên ngoài, thử hỏi mấy lão quái vật kia có để yên cho ngươi không?”
Nàng phát hiện, tiểu tử trước mắt này không hề đơn giản như những gì thể hiện trong thời gian vừa qua, hắn giống như một câu đố khó mà nhìn thấu.
Trần Lãm giật mình, chẳng trách Bạch Đình không cho phép hắn để lộ hệ thống ra ngoài, nàng còn hiện ra bổ sung một câu:
“Hoàn Nhan Tuyết Y nói đúng đó, công tử nhất định phải cẩn trọng.”
Hắn phát hiện mình là cái kho báu di động. Ít nhất ở Tử Huyền Tinh thì không ai có tra ra được hệ thống và Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết.
“Ta hiểu.” Trần Lãm gật đầu đáp.
Chỉnh lý lại trang viên một lần, hắn mang hai nàng quay lại Địa Cung. Tới lúc đến một sân chơi mới rồi.
Hoàn Nhan Tuyết Y đứng trước truyền tống trận nghiêm túc nói:
“Vương Thi! Ngươi thật sự muốn đi cùng hắn? Truyền tống trận hiện tại chỉ đủ lực lượng phát động một lần, cả hai ngươi cùng đi chắc chắn sẽ có một người tách ra hạ lạc tại nơi ngẫu nhiên.”
“Không sao đâu Y tỷ, muội muốn có cơ hội khám phá thế giới, với lại muội tin tưởng bản thân không chủ quan để rơi vào tình huống xấu.”
Vương Thi tự tin cất giọng đanh thép, nắm tay giơ lên thể hiện sự quyết tâm.
Trần Lãm đề nghị nàng vào trang viên để có thể ở cùng hắn nhưng nàng muốn thử thách chính mình, thử xem vận may và cơ duyên.
“Được rồi, vậy thì các ngươi cẩn thận, không biết ai sẽ bị tách ra. Điểm đến là rừng rậm, hiện tại là dạng gì thì tới mới biết.” Hoàn Nhan Tuyết Y tôn trọng quyết định của Vương Thi, ra hiệu cho hai người tiến vào truyền tống trận.
Truyền tống trận nhấp nháy linh quang xong vụt tắt, khung cảnh vũ trụ cũng tiêu tan để lại bốn vách tường trống rỗng.
…
Trong một đình viện nhỏ nằm giữa một hồ nước, phong cảnh hữu tình, Thẩm Mộng Dao cục cựa trở mình trong mền bông trắng xóa, bộ dạng vô cùng lười biếng.
“Tỷ tha cho muội, muội không động nổi nữa.” Thẩm Mộng Dao nỉ non úp mặt vào hai trái đào trắng tươi của nhị tỷ nàng.
“Ngươi không động nhưng tiểu huyệt vẫn ứa nước là thế nào nhỉ? Ngươi dám nói láo với ta?” Nhị tỷ cười dâm đãng phả hơi thở nóng rực vào tai Thẩm Mộng Dao.
Bàn tay tinh xảo của nàng khẽ vuốt vào hạt ngọc trơn tuột giữa hai chân Thẩm Mộng Dao nghịch ngợm.
Thẩm Mộng Dao cảm giác được như có lôi đình đánh dọc sống lưng trong nháy mắt, một cảm giác thoải mái vô bờ ập tới, làm cho nàng không nhịn được, rên rỉ một tiếng.
“Ư…”
“Không, tỷ…” Nàng xấu hổ vội vàng gạt tay nhị tỷ ra, không thể tin nổi mình có thể lên đỉnh với nữ nhân.
Nhưng nàng chân yếu tay mềm, phương diện nào cũng thua kém so với nhị tỷ làm sao chống cự được. Hai cánh môi đã bị nhị tỷ khóa chặt. Hai đôi môi đỏ mọng dính liền tạo nên khung cảnh hương diễm kích tình có thể đánh bại bất cứ nam nhân nào.
Bàn tay thanh mảnh như bị ma ám, không tự chủ mà tự xoa bóp bộ ngực căng tròn của chính mình. Bị nhị tỷ cưỡng dâm lại làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, một cảm giác khiến cho thân thể nàng run rẩy không thôi.
Dần dần, bàn tay của Thẩm Mộng Dao đã từ ngực trước xuống vùng da lưa thưa vài cọng cỏ đen nhô lên phía dưới của nhị tỷ xoa lấy hạt thịt cứng lòi ra ngoài.
“Đúng rồi, Dao Dao ngoan quá.” Nhị tỷ run nhẹ không giấu giếm cảm giác sướng khoái.
Dưới sự vuốt ve, mơn trớn liên tục vào điểm sướng của đối phương, dục cảm giống như hồng thủy dâng lên mãnh liệt. Trong đầu Thẩm Mộng Dao hiện ra cảnh tượng Trần Lãm nắm đôi chân trần của nàng banh rộng hùng dũng cắm côn thịt vào sâu trong tiểu huyệt. Mọi thứ như hiện rõ giữa ban ngày, hình ảnh côn thịt ngạo nghễ của hắn đã in sâu trong tâm trí nàng một cách rõ nét.
“A… Tỷ đút thêm ngón nữa… a…”
Nghĩ như vậy Thẩm Mộng Dao cảm giác được nơi tư mật của mình quá trỗng rỗng, một ngón tay của nhị tỷ không đủ để lấy đầy.
Nàng không nhịn không được thứ cảm xúc mãnh liệt này, dục vọng trào dâng, mặc kệ cái gì thùy mị hay tiên tử gì gì thanh khiết, tất cả mọi thứ bây giờ đều không quan trọng bằng cảm giác đê mê lúc này, sảng khoái phát ra âm thanh dâm dật mà nàng chưa từng nghĩ tới trước mặt nhị tỷ, nàng muốn xuất khí.
“Ư…”
Dục hỏa dâng lên vô hạn, bàn tay của Thẩm Mộng Dao miết hai cánh môi tiểu huyệt của sư tỷ thành một mảng hỗn lốn. Hai canh hái dập dìu đảo hướng trái phải liên tục dính đầy bọt trắng. Mà ba ngón tay bên trong dâm huyệt của nàng đã móc ngược lên đâm mạnh.
Hai nữ hoàn toàn bị dục vọng khống chế không còn kiêng kỵ gì nữa phóng đãng phát ra tiếng rên rỉ. Khoái cảm dâng trào, trong đầu không ngừng nghĩ đến những cảnh tượng hoang đường.
“Á… á… á….”
Cuối cùng cả hai nàng rên lên một tiếng cao vút kéo dài, cùng đạt đến đỉnh điểm, tâm trí lên mây. Hai thân thể tuyệt mỹ ôm chặt, hạ thân uốn éo đưa hai vùng cỏ ưỡn lên cọ hai hạt đầu hồng ma sát phun ra từng dòng nước tinh khiết hòa quyện vào nhau.
Nhị tỷ vội hạ tay hứng lấy thứ nước tiết ra giữa trinh nữ và phụ nhân kết hợp đưa lên miệng Thẩm Mộng Dao cùng uống sạch, mút lấy môi thơm nhấm nháp nếm trải hương vị nước thánh của chính mình và đối phương.
“Tỷ tỷ…”
Thẩm Mộng Dao thỏ thẻ rúc vào lòng nhị tỷ ngậm lấy đầu nhũ mút như đứa trẻ.
“Khanh khách, hư quá, ngươi mới là cái đứa dâm đãng.” Nhị tỷ cười vang vuốt mái tóc của Thẩm Mộng Dao âu yếm hôn nàng một cái nháy mắt nói:
“Một họa sĩ đã từng nói nam nữ quan trọng gì miễn sướng là được.”
Thẩm Mộng Dao miên man suy nghĩ không biết họa sị trong miệng nhị tỷ là ai, thầm nghĩ làm chuyện này với nữ nhân tuyệt đẹp như nhị tỷ cũng là một loại mỹ vị. Chắc nghiện mất thôi.
“Hửm? Lại mất tiêu nữa rồi.” Đột nhiên nhị tỷ nhướn mày.
“Sao vậy tỷ?” Thẩm Mộng Dao ngơ ngác.
“Sao trăng gì nữa, sư đệ yêu dấu của ngươi lâu lâu lại mất hút ở đâu thoát khỏi cảm ứng ta.” Nhị tỷ tặc lưỡi bĩu môi nói:
“Thôi kệ đi, chúng ta đi ngủ, mau ôm ta."