Trần Lãm bị một tầng ánh sáng bao phủ, không gian xung quanh biến đổi ảo diệu khi Hoàn Nhan Tuyết Y chui lại vào Dưỡng Hồn Ngọc. Hắn quan sát thấy mình đứng trong một thông đạo lao vun vút đến một nơi nào đó vô định.
Đầu hắn bỗng dưng ong ong, mặt mày choáng váng đến nổi nhìn ra tới năm sáu Vương Thi. Hắn hoảng hốt không kịp ú ớ gì thì ngã xuống bất tỉnh.
…
Tại một sơn cốc thoáng đãng, chim hót líu lo bay lượn khắp nơi, ánh nắng chiếu rọi thanh bình, muôn hoa khoe sắc, hương hoa theo làn gió mơn man ấm áp lan xa. Khung cảnh tràn ngập sắc xuân, sức sống bừng bừng.
Trong một hồ nước nhỏ khuất sau một góc kín đáo của sơn cốc có một nữ nhân thả mình trôi giữa làn nước mát dịu. Nàng có mái tóc vàng ánh kim hết sức nổi bật, môi như liệt diễm nóng bỏng, làn da nhẵn nhụi bóng loáng trắng như ngọc, một đôi mắt to câu hồn đoạt phách dù đã khép lại vẫn có thể hấp dẫn bao ánh mắt.
Ngực trần trắng nõn không che dấu dập dìu trong làn nước kiêu ngạo đội lên hai nốt hồng hào như miệng em bé. Ánh nắng xuyên thấu qua tán cây chiều vào, vừa đúng vài điểm sáng thẳng trên ngực nàng, hai tòa cự phong bởi vì chiếu sáng riêng biệt mà càng kinh tâm động phách. Đặc biệt là cái khe rãnh sâu hút bị hai nhũ phong bạo mãn o ép muốn hút chết tất cả nam nhân.
Ầm!
Bất thình lình có một vật thể lạ ngay trên mặt hồ gần nàng xuất hiện rơi mạnh xuống nước.
“Ủa… có tập kích?” Đôi mắt nàng mấy động mơ màng mở ra.
“Không phải địch?”
Nàng phóng lên không trung nhìn về nơi biến động, tâm tình tĩnh lặng không một chút gợn sóng. Nàng nhìn ra thứ đang chìm dần bên dưới là một nam nhân.
“Không có sát khí, hôn mê.” Nàng làu bàu có phần hậm hực, tự nhiên có kẻ phá hỏng thời gian thư giãn.
Nàng phất nhẹ bàn tay, nam nhân kia liền bị hút ngược lên. Nàng quan sát mặt mũi dung nhân hắn đánh giá trông cũng khá ổn. Người này chính là Trần Lãm, hắn hôn mê trong quá trình truyền tống cuối cùng rớt vào cái hồ này.
Trần Lãm bất tỉnh nên không có nhận biết được tình cảnh lúc này, bởi hắn mà tỉnh táo thì bên dưới chắc chắn dựng lên một khúc to tướng.
Nữ nhân bắt lấy hắn toàn thân lõa thể, vòng eo con kiến nằm giữa hai nhũ phong siêu cấp và kiều đồn đẫy đà, tựa như nàng là một cái đồng hồ cát làm bằng thịt. Vài cọng cỏ vàng mọc trên vùng đất tam giác bí hiểm cong xuống nhiễu mấy giọt nước dụ hoặc không thôi.
Bịch!
Bẹp bẹp!
Nàng quăng hắn xuống bãi cỏ bên hồ, bàn tay thướt tha vỗ vỗ hai bên mặt Trần Lãm, miệng không ngừng la ý ới:
“Ê, ngươi là ai? Tình dậy coi.”
Nàng thấy hắn không tỉnh liền kiểm tra linh hồn phát hiện vẫn bình thường đoán rằng chắc bị nguyên nhân gì đó mà mất đi ý thức. Nàng đạp hắn lăn một vòng cũng không có biến chuyển.
Từ y phục và da thịt của Trần Lãm, nàng xác định hắn không phải do chiến đấu mà thành ra như vậy.
Càng nhìn trong đầu nàng lại có ý nghĩa quái lạ, đặc biệt là khi nhìn xuống hạ bộ.
Từ quái lạ thành điên rồ, khóe miệng nàng giật giật cong lên kiều diễm.
Nàng cởi quần hắn ra để lộ côn thịt tồng ngồng chỉa lên, nàng liếm môi chảy dãi lẩm bẩm:
“Nhìn không tệ, ta ăn một chút, cũng tiện nghi cho ngươi.”
Nói rồi trở người ngồi lên mặt hắn, kê cái khe suối đã chảy nước từ khi nào cọ sát.
“Ư ha…” Nàng thở ra một hơi thoải mái.
Nàng chà mạnh đóa hoa hé mở tiết nước thật mạnh vào miệng hắn, chẳng mấy chốc mặt hắn đã nhoe nhoét nước lầy lội, một số nơi dính bọt tuyết trắng xóa.
“Hừ… sướng… uống hết cho ta… á… á…”
Lắc lư một chút nàng rùng mình rú lên sung sướng, hai cái đùi trắng ép chặt đầu Trần Lãm ngồi mạnh xuống, đóa hoa nở rộ phun ra làn nước ấm tràn khắp mặt hắn, chỉ tiếc là hắn mê man không nếm được vị ngọt tinh túy này.
Nàng thở phì phò nắm khúc thịt cứng cáp một hơi bỏ vào miệng. Nói không ngoa khi đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, ánh mắt ngập nước mê ly. Lần đầu tiên không tránh khỏi vụng về, răng nàng cọ quẹt vào đầu quy một lúc mới nuốt hơn nửa côn thịt.
Nếu Trần Lãm tỉnh giấc chắc chắn sẽ la oai oái, tổn thương chết thôi.
Hai gò má của nữ nhân căng cứng, nàng ra sức ngậm trọn côn thịt vào sâu trong miệng. Khuôn mặt hiển nhiên không dễ chịu, nhưng tim nàng đập rộn lên, nàng tự hỏi cảm giác khẩn trương dồn dập này là thế nào. Còn phấn khích hơn so với lần độ kiếp khi xưa.
Cảm giác đầy ắp trong miệng quen dần, nàng theo bản năng nhả ra nuốt vào, mỗi lần nuốt ngập sâu hết cỡ, kiều đồn đẫy đà không tự chủ cọ vào miệng hắn bôi đầy chất mật trắng đục tiết ra. Song phong cự đại đong đưa va chạm gợn lên từng đợt sóng thịt tuyệt mỹ.
Mỗi lần tiểu huyệt ướt nhẹp của nàng quẹt qua miệng hắn là một lần nàng tê tái hạ thân.
“Ôi sướng quá!”
Hô hấp ngày càng nặng nề, tốc độ va chạm da thịt ngày càng nhanh. Nàng xem mặt hắn như chỗ gãi ngứa, nhưng càng gãi càng ngứa, càng ngứa càng sướng. Cảm giác khoái lạc lần đầu tiên nếm trải đưa nàng lên chín tầng trời.
Nàng phun ra nuốt vào côn thịt trơn tru, miệng tiết nước bọt chảy uớt bên dưới, bàn tay không ngừng vuốt lên xuống.
“Ư…”
Nàng rên ư ử trong miệng bởi côn thịt đã lắp đầy, tay chân quíu chặt, bụng căng cưng, kiều đồn cơ giật liên hồi, ngay mật huyệt có cái lỗ nở to ra.
Xè xè!
Từng dòng nước phun ra từ cái lỗ nhỏ đó trúng mặt Trần Lãm văng tứ tung. Hương thơm tinh hoa của nữ nhân tỏa đầy, chỉ tiếc hắn không có diễm phúc thưởng thức.
“Hứ, ta vậy mà tiểu vào mặt nhóc con này.”
Nữ nhân đỏ ửng hai má tựa như làm phải chuyện gì xấu hổ ngồi thẳng lên mặt hắn thở dồn dập. Chưa bao giờ nàng có khoái cảm như vậy, sung sướng tuyệt luân.
Chỉ một lần đã ghiền, nàng phải tăng cấp độ. Nhanh chóng xoay người dạng chân trên côn thịt, nàng chỉnh nó vào dâm huyệt hé mở sẵn sàng bị chiếm đóng. Nàng cắn răng ngồi mạnh xuống.
Bạch!
Nàng rú lên một tiếng lập tức:
“Hứ… to quá… rách chết ta.”
Khuôn mặt yêu kiều gợi cảm nhăn nhúm nhưng bên dưới tuyệt nhiên không có vệt máu nào xuất hiện. Nàng cảm thấy bên trong căng đầy như muốn ra, theo kinh nghiệm đèn sách phải dứt khoát mới được hưởng cái sướng nên nàng chịu đau nhổm mông lên dập mạnh.
Bạch!
Một cái.
Hai cái.
Bạch bạch!
“Hừ… sướng… sướng chết ta.”
Nàng thoải mái rên rỉ, cơn sướng đánh thẳng vào tâm thần, đầu óc trở nên trống rỗng, lúc này chỉ biết nhấp nhổm thật nhanh để đưa thứ cứng ngắc nóng hổi đó thọc sâu vào bên trong. Nàng cảm nhận được từng thớ thịt bên trong bị hung khí này oanh tạc không thương tiếc.
“Hứ… muốn tiểu… ứ…”
Nàng gục xuống ngực Trần Lãm nỉ non áp môi thơm mút chặt miệng hắn. Đột nhiên côn thịt giật mạnh bên trong phóng ra từng đợt dịch nóng hổi làm nàng muốn lìa hồn khỏi xác, dục tiên dục tử.
“Cung chủ!” Một giọng nói từ đâu vọng tới.
Nữ nhân hoàn hồn, cuống quít bật người ra khỏi người hắn kéo theo một dòng nước trắng đục từ tiểu huyệt chảy một đường xuống đất. Nàng vung tay phá vỡ không gian ném Trần Lãm vào trong rồi đóng lại nhảy xuống hồ, không quên quẹt ngón tay vào tiểu huyệt lấy lội móc lên một mớ dịch mật nhấm nháp trong miệng.
“Ưm… thơm, thật ngon.”
…
Trong một khu rừng rậm rạp trải dài vô tận nào đó, có một nữ nhân váy xanh cấp tốc bay vọt xuyên qua từng hàng cây như bị truy đuổi. Nàng khẽ lắc thân mình uyển chuyển đảo hướng liên tục nhằm tránh thoát kẻ bám theo phía sau.
“Chạy đã chưa?”
Nữ nhân váy xanh rùng mình đưa mắt nhìn, hơn ba mươi dặm phía trước có một nam tử gầy gò mặc áo bào xám trùm kín mặt đang đứng trên đỉnh một ngọn cây. Đối phương tựa như một u linh phảng phất lơ lửng trên ngọn cây, nếu nàng không chú ý còn tưởng rằng đây là một mảnh vải rách.
Đây mới là nguy cơ thực sự mang đến cho nàng, bởi nam tử áo bào xám này là tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ, trong khi nàng chỉ vừa đột phá Xuất Khiếu sơ kỳ. Nàng nhận ra đối phương là ai, không nghĩ đến vào rừng hái thuốc gặp phải sát thủ Ẩn Lâu truy giết.
“Có trách thì trách mỹ nhân ngu xuẩn.”Nam tử áo bào xám cười lạnh.
Chừng hai mươi dặm sau đó, có một nam tử áo đen, tu vi Xuất Khiếu sơ kỳ ráo riết dí tới, khoảng cách ngày càng thu hẹp.
Hai mặt giáp công, nhưng nguy hiểm nhất vẫn là nam tử áo bào xám phía trước.
Nam tử áo đen phía sau thi triển thân pháp đột tiến, hai đoản đao bén lạnh lấp lóe hàn quang trong tay muốn băm nữ nhân váy xanh thành trăm mảnh vụn. Đồng thời trong tay nam tử áo bào xám đã xuất hiện một cái loan nhận mỏng như cánh bướm, cong như đuôi bò cạp nhọn hoắc khiến nàng có chút run sợ.
Ngay chính lúc này, đôi tay nàng nhanh chóng kết một ấn, giữa hai lòng bàn tay tuôn trào thủy linh lực cuồn cuộn hóa thành vô số đợt sóng nước mênh mông giữa rừng sâu.
“Lưu Thủy.”
Nàng quát to, thân ảnh chìm trong dòng nước như hòa tan tiêu thất trước hai luồng đao quang kinh người, chỉ nghe hai tiếng lỏm bỏm.
“Thôi Song Vọng Nguyệt.” Không gian vang lên âm thanh trầm thấp của nữ nhân nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ bóng dáng nữ nhân nào xuất hiện.
Vù vù!
Từ trong làn nước tức thì lao ra ba luồng kiếm khí mỏng dánh hóa thành từ thủy linh lực phân biệt từ ba nơi phân ra trước sau bắn đến phía trước người nam tử áo bào xám.
Mắt thấy ba luồng kiếm khí hướng mình lao tới, khóe miệng nam tử áo bào xám nhếch lên một nụ cười trào phúng khinh thường.
Thế nhưng hắn liền đanh mặt, sắc mặt liền biến hóa nào còn vẻ khi dễ. Ba luồng kiếm khí uốn lượn đảo hướng như vẽ trăng, theo phương hướng kỳ diệu nào đó khóa chặt hướng di chuyển của hắn.
Ầm!
Nam tử áo bào xám vung loan nhận nương theo hướng đi của luồng kiếm khí đầu tiên chém lệch hướng sang một bên, hắn nhận ra kiếm khí này không đơn giản. Ngay sau đó, luồng kiếm khí thứ hai đã xé gió gào rít trực diện đâm tới trước mặt.
Hắn có chút thất kinh, hắn nhìn ra nếu tránh luồng kiếm khi này thì sẽ rơi vào lộ tuyến giáp công của luồng kiếm khí cuối cùng, chắc chắn chịu thiệt.
“Khốn nạn, nữ nhân này mà là Xuất Khiếu sơ kỳ?”
Hai mắt nam tử áo bào xám co rút lại, sự kinh hãi hiện lên trên mặt. Hắn điên tiết oán hận nhưng không có thời gian, nữ nhân này tu vi thua nhưng năng lực tính toán vượt hơn hẳn.
Hắn không biết rằng nữ nhân này có thể ẩn mình vào dòng nước, chỉ khi phát động công kích mới lộ ra khi tức, nhưng sau đó mất dạng như chìm vào hư không, hơn nữa nàng ở trong nước tốc độ bản thân cũng như tốc độ chiến kỹ sẽ tăng gấp đôi so với bên ngoài. Hắn cũng không biết rằng kèm theo đó linh lực của nàng sẽ tiêu hao gấp đôi.
Không ngoài dự tính, hắn buộc phải chém luồng kiếm khí thứ hai và chấp nhận ăn một đòn từ luồng kiếm khí cuối cùng. Tuy hắn đã cố gắng lách tránh nhưng vẫn không tránh khỏi xây xát.
“Còn yếu lắm” Thanh âm của nam tử áo bào xám lạnh lùng, không hề bị ảnh hưởng bởi một đòn vừa rồi.
“Chết!” Nam tử áo đen cũng đã xuyên vào dòng nước quát to:
“Đại Địa Chấn.”
Toàn bộ mảnh đất trong phạm vi dòng nước của nữ nhân váy xanh nổ tung, đất đá và bụi bay mịt mù kéo theo dòng nước bốc hơi.
Thân ảnh nữ nhân văng ra ngoài lảo đảo, da thịt này trầy xước vết thương chi chít, máu tươi rỉ ra, bộ dạng xinh đẹp lúc trước thảm hại vô cùng.
Nàng cười thảm, dưới tình huống bị giáp công hai mặt như vậy thì tỉ lệ trốn thoát của nàng rất thấp. Linh lực tiêu hao hết bảy thảnh, đối phương lại chưa ra hết chiêu, hơi hám tử vong nồng đậm trước mắt như lâm vào sơn cùng thủy tận.
Ngay lúc này, từ trong rừng sâu u tối, một đạo kim quang vô thanh vô tức lao ra vùn vụt cắm vào cổ tên áo đen.
Hắn vừa ra tay thì cảm nhận được một cỗ uy áp kinh hoàng khóa chặt, trong ánh mắt của hắn vừa phản chiếu hình ảnh tia sáng thì toàn thân cứng đờ vô lực.
“A…”
Hắn thét thảm một tiếng, tia sáng kia đã xuyên tim hút vào rừng cây phía sau. Tiếng thét im bặc, cả người đổ ập xuống chết tại chỗ.
Nữ nhân váy xanh trợn mắt hãi hùng, cảm giác như mình vừa trải qua ác mộng. Thiếu chút nữa nàng đã chia làm hai mảnh thì tên này bị bên thứ ba tập kích ngã xuống. Đáng nói là đối phương vô tung vô ảnh càng khiến nàng sợ hãi không rõ bạn hay địch.
“Tranh thủ cơ hội chém đầu tên kia, ta không thể giữ chân qua lâu.” Trong đầu nàng vang lên một giọng nói.
“Kẻ nào?” Trong mắt nam tử áo bào xám lóe lên lệ quang, uy áp Xuất Khiếu trung kỳ cường đại lập tức bộc phát.
Hắn không ngờ có kẻ dám xen vào, đã vậy còn có thủ đoạn ẩn giấu không cách nào tra ra được.
Xào xào!
Có tiếng lá cây va chạm phát ra, một thân ảnh nam nhân xuất hiện một cách quỷ dị sau lưng nam tử áo bào xám.
“Trấn Hồn Thuật.”
Hắn chỉ nghe được ba chữ thì toàn thân cứng đờ, ý thức bị định trụ mất đi khống chế cơ thể. Vì kẻ xuất hiện là Trần Lãm, hắn điều động một lúc Hành Vân Lưu Thủy và Song Ảnh Hợp Phong, lại thêm Dạ Hành Ngoa hoạt động dưới bóng tối của rừng đã đưa tốc độ của hắn đạt đến cực hạn nhanh nhất chưa từng có.
Nam tử áo bào xám bị đánh úp nhưng thân là Xuất Khiếu trung kỳ với mười hơi thở đã thoát ra khỏi khống chế. Hắn dốc hết toàn lực, vung loan nhận sắc lẹm ra sau lưng muốn đâm nát tim Trần Lãm.
“Tam Nga Tế Tuyết”
Không biết từ khi nào một giọng nói băng lãnh đánh vào tai hắn, loan nhận chưa đâm tới ngực Trần Lãm thì trường kiếm xanh thẳm đẹp mắt đã xuyên thẳng người sâu đến tận chui kiếm.
Phốc!
Ba đạo kiếm khí ngưng thực xanh lam bộc phát phân thây nam tử áo bào xám thành sáu mảnh, riêng cái đầu như dưa hấu bị chấn nát tan thành cặn.
“Hấp Hồn Đại Pháp.” Trần Lãm không để ý đến nữ nhân váy xanh, hắn muốn hấp thụ linh hồn đọng lại của nam tử áo bào xám thì nữ nhân váy xanh kinh động hét lên:
“Đừng!”
Nhưng không kịp nửa rồi, linh hồn của nam tử áo bào xám dấu hiệu bị hút về Trần Lãm đột nhiên nổ tung, chấn cả hai thổ huyết như diều đứt dây rơi phịch xuống đất. Nữ nhân váy xanh thúc động linh lực bao phủ nhưng vẫn chịu thương không ít.
Nàng ôm Trần Lãm bay nhanh khỏi hiện trường trước khi phát sinh thêm biến cố.
Thẳng một đường đến một hang động nhỏ, nàng đút vào miệng hắn vài viên đan dược trị thương đồng thời phục dụng, nhưng vì tiêu hao quá độ mà thiếp đi theo hắn.
…
Trần Lãm lờ mờ tỉnh giấc, đầu óc ong ong khó chịu, hiển nhiên chưa khôi phục hoàn toàn. Hắn thầm mắng bản thân quá tham mà không chú ý đến cướp đoạt linh hồn có khả năng gặp phải linh hồn có đặt ấn ký, may mắn là hắn dừng lại đúng lúc nhưng cũng thảm hết chỗ nói.
Hắn tỉnh lại sau khi mê man trong lúc truyền tống đến Xích Nguyệt Tinh. Mười phần là do truyền tống hai người, hắn lo lắng không biết bên phía Vương Thi như thế nào. Nơi hắn tỉnh lại là một rừng rậm chứ không phải sơn cốc nên cho rằng Vương Thi đã được truyền tống đến đúng nơi còn hắn bị đưa nên địa điểm ngẫu nhiên.
Chỉ là không biết vì sao bên dưới của mình có chút hư nhược, chắc là ảnh hưởng của truyền tống trận.
Lúc này hắn mới để ý đến người con gái bên cạnh. Nàng ngủ li bì gối đầu trên cánh tay, váy xanh đẫm máu, tay chân đầy các vết thương đang dần khép lại.
Nàng có khuôn mặt trái xoan thu hút, loan mi tú mục, da dẻ trắng hồng, khí chất thanh lệ thoát tục, hiển lộ nét đẹp của nữ tử thanh xuân đâu đó có chút ít thành thục, vừa nhìn đã biết không phải là nữ tu si tầm thường, chắc chắn có bối cảnh phía sau.
Ánh mắt lướt xuống bộ ngực phập phồng lên xuống có chút thương tiếc, đôi thỏ ngọc trắng tươi vừa vặn vậy mà bị mấy vết xước cắt lên lộ ra máu thịt. Trần Lãm thúc giục thủy linh lực tẩy rửa các vết máu trên người nàng, đút vào miệng mấy viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn tốt nhất để mau chóng lành vết thương. Nhìn nữ nhân như vậy mà thương hoa tiếc ngọc.
Nữ nhân váy xanh vì động tĩnh của Trần Lãm mà chợt tỉnh, nàng lim dim nhìn nam nhân trước mặt thầm đánh giá. Không biết người là ai mà có thủ đoạn khủng khiếp như vậy. Tia sáng hủy diệt kia và hấp thụ linh hồn, không rõ hắn là ai nhưng hắn ra tay tương trợ có lẽ không phải là địch nhân. Nàng phát hiện bộ váy của mình được rửa sạch, không chỉ thế mà toàn thân tươi mát thoải mái hơn hẳn.
Chợt nàng mở lớn hai mắt, giọng nói run run:
“Ngươi… ngươi có thấy gì không?”
“Thấy gì? Ta thấy nàng rất đẹp, rất thơm nha.” Trần Lãm cười cười trêu chọc.
“Hỗn đản!” Hai má nàng nhất thời đỏ bừng, bàn tay vung tới muốn tát hắn nhưng đã bị hắn lách tránh đi.
Không biết vô tình hay hữu ý mà nàng mất đà chồm lên người Trần Lãm thành ra bộ dạng hai người ôm nhau.
Nàng điếng người khi phát hiện cơ thể nàng dính chặt vào hắn không tách ra được. Cái quỷ gì vậy?