Trần Lãm dừng lại tại một khu vực tối tăm, cẩn thận kích hoạt Dạ Hành Ngoa dung nhập vào bóng tối ẩn giấu. Trong lòng hắn thầm than trách, uy lực Phân Thần viên mãn quá mức khủng bố, nếu hắn chậm một giây thôi thì đã tan thành tro bụi như hắc y nhân ám sát vừa rồi. Đó là hắn đã mặc Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp bên trong, vẫn không đủ để toàn vẹn thoát ra.
Thứ hắn ném về tên hắc y nhân là một lá phù mang theo một kích toàn lực của Phân Thần viên mãn mà Thanh Hàn đưa cho hắn. Nàng cho hắn ba lá làm bảo mệnh, hiện tại còn lại hai. Vốn dĩ hắn có thể trốn vào trang viên hoặc làm theo lời của An Tinh Mỹ nhưng suy nghĩ tới lui quyết định chọn phương pháp mạo hiểm là dùng lực áp đảo diệt sát đối phương triệt để.
Trốn vào trang viên không phải là ý tưởng tối ưu, hắc y nhân có thể đợi xung quanh khi hắn trở lại. Sử dụng bùa dịch chuyển thì chưa chắc thoát khỏi đối phương hoàn toàn bởi khả năng đối phương có thủ đoạn truy tung vẫn có thể xảy ra. Đối phương lại hơn hắn một đại cảnh giới rưỡi, rất dễ để hắn bước vào cửa tử. Vì vậy chỉ còn cách tiêu hao một con bài bảo mệnh là tốt nhất.
Trần Lãm bất giác nghĩ đến mình ôm mấy trái bom trong người, tùy tiện ném ra liền cho kẻ địch đi đời nhà ma, không khỏi nghĩ đến bà nương Thanh Hàn cũng thật là tốt rất là biết lo xa cho hắn mấy trái bom chơi dơ.
Qua lần này hắn đã biết được sức mạnh thật sự của tu sĩ Phân Thần viên mãn kinh khủng cỡ nào, chỉ ảnh hưởng chấn động bên ngoài mà ruột gan phèo phổi muốn nát nhừ. Lần giao phong giữa Thanh Hàn và Liên Nguyệt lúc trước chỉ là diễn kịch, bởi đánh thật sự thì Lam Cực Thành chắc chắn thành đống tro tàn. Đúng là diễn viên, phun máu như thật.
…
“Ắt xì!” Thanh Hàn lúc này đang tắm trong một hồ nữa bỗng nhiên ngứa mũi ho một tiếng.
“Ngươi sao vậy?” Một nữ nhân tai hồ ly mấy động ngoe nguẩy năm chiếc đuôi trắng bên cạnh giật mình.
“Chắc có kẻ khốn nào mới vừa rủa ta đây mà.” Thanh Hàn bĩu môi:
“Ngọc Ly ngươi nói xem có phải tiểu tử kia lại trốn vào pháp bảo không gian nữa phải không?”
“Đúng vậy, mỗi lần hắn vào trong đó huyết khế của ta liền mất đi cảm ứng vị trí của hắn.” Thiên Ngọc Ly gật đầu.
Thiên Ngọc Ly hiện tại đã đột phá yêu thú Ngũ Tinh dưới sự trợ giúp của Thanh Hàn, năm chiếc đuôi mà minh chứng cho điều đó. Trong thời gian này, nàng đã cho Thanh Hàn biết một số chuyện bí mật giữa Trần Lãm và các nữ nhân của hắn. Tu vi tăng lên cởi bỏ một phần trí nhớ, Thanh Hàn cũng cho nàng biết những thứ sắp xếp đã bày ra cho Trần Lãm nên xem như là người một nhà, đây cũng là bí mật riêng của hai nàng. Điều này khiến cho Thiên Ngọc Ly thích thú không thôi, cứ cười tủm tỉm, mong chờ đến khi Trần Lãm biết rõ thân thế của Thanh Hàn không biết sẽ có biểu cảm gì.
“Cũng tốt, đỡ cho hắn đi phá rối ta lại phải mất công dọn dẹp.” Thanh Hàn nhắm mắt thả mình trôi trên mặt hồ.
Tuy nhiên, hai nàng đều không hay biết chuyện hắn đã trở thành Giáo chủ Thiên Nhẫn Giáo và không còn xuất hiện ở Tử Huyền Tinh.
…
Trần Lãm không biết An Tinh Mỹ gặp phải kẻ thù gì mà bị truy sát hai lần liên tục, lần sau mạnh hơn lần trước, sợ rằng lần tới sẽ gửi đến một Phân Thần kỳ, sinh tử khó lường. Dính với nàng là phúc hay hoa đây?
Hoàn Nhan Tuyết Y vẫn còn ngủ say trong Dưỡng Hồn Ngọc sau khi tiêu hao năng lượng kích hoạt truyền tống trận nên hắn không thể hỏi được về địa thế Xích Nguyệt Tinh.
Tình hình trước mắt có vẻ tạm ổn, Trần Lãm mở ra bảng thông tin trong hệ thống Nhân duyên tiền định. Vẫn là thông tin cơ bản của hắn, đặc biệt ở góc dưới có thêm một cái ô mới giống như là một nút bấm, ghi hai chữ “triệu hồi”.
Sử dụng tính năng triệu hồi cho phép cưỡng chế truyền tống thê tử đến bên cạnh trong phạm vi mười vạn dặm bất cứ lúc nào, đồng thời tiêu hao một lượng linh thạch tương ứng. Cứ mỗi mười dặm sẽ tiêu tốn một linh thạch cực phẩm, tối đa một vạn linh thạch cực phẩm tương đương mười vạn dặm.
Hai mắt Trần Lãm sáng lên, đây rõ ràng là một cái phao cứu sinh trong tình huống nguy cấp. Hắn nghĩ đến tình cảnh cả hai không nhất thiết phải hành động kề cận, chỉ cần giữ khoảng cách đủ xa đủ an toàn thì một người có thể triệu hồi người còn lại khi người đó gặp phải nguy cơ sinh tử. Đích thực là một chiến thuật tốt, áp dụng rất tốt khi cháy nhà hôi của. Điểm hạn chế lớn nhất là linh thạch cực phẩm, hiện tại Trần Lãm có hơn 700 linh thạch cực phẩm cộng với 200 linh thạch cực phẩm vừa có chỉ hơn 900 một chút, tương đương truyền tống 9000 dặm. Khoảng cách như vậy vẫn không thể gọi là an toàn đối với cường giả Phân Thần kỳ có thể di chuyển xuyên qua không gian. Đặc biệt là phương thức liên lạc để giao tiếp khi nào cần triệu hồi, Truyền Âm Ngọc của hắn không truyền đi xa đến như vậy.
Trước mắt phải tích lũy linh thạch, sau đó mua một cái Truyền Âm Ngọc cho tốt để làm bảo hiểm cho mạng sống của cả hai.
Trần Lãm không chắc An Tinh Mỹ có xem qua tính năng này chưa, cứ đến điểm hẹn của nàng trước. Hắn lấy tấm bùa dịch chuyển của nàng đưa cho thì một cái bảng hiện lên.
Ký chủ có yêu cầu triệu hồi chờ xác nhận. Đếm ngược năm giây.
Trần Lãm không hề do dự liền xác nhận, nữ nhân An Tinh Mỹ này cũng thật là nhanh ngoài ý muốn của hắn.
Không gian xung quanh hắn biến đổi tức khắc thành một gian phòng thanh nhã, hương thơm nữ nhân thoang thoảng phảng phất xung quanh. Trước mặt hắn là An Tinh Mỹ đang đứng khoanh tay, dáng vẻ rất lo lắng.
Nhìn thấy vết thương trên da Trần Lãm, An Tinh Mỹ vội vàng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì mà ngươi bị thương?”
“Không có gì to tát, ta thử vài chiêu mới thôi.” Trần Lãm cười hề hề nắm lấy bàn tay của nàng.
“Lúc nào rồi ngươi còn giỡn?” An Tinh Mỹ nhăn mặt không vui nhưng không gạt tay hắn ra.
“Được rồi, tỷ có thể nói cho ta biết mấy kẻ vừa rồi là ai.” Trần Lãm thu lại dáng vẻ trêu ghẹo, nghiêm túc nói.
“Chúng là sát thủ của Ẩn Lâu, giết mục tiêu theo yêu cầu của khách hàng.” An Tinh Mỹ có chút khổ sở, nhẹ nhàng nói:
“Kẻ thù của ta có nhưng đến mức điều động Ẩn Lâu ra tay thì ta nghĩ mãi không ra, giá cả rất cao.”
Trần Lãm thoáng trầm mặc, hệ thống mới không vô duyên vô cớ xuất hiện, hệ thống Công lược cũng không ngang nhiên đưa ra nhiệm vụ, chắc chắn có uẩn khúc phía sau. Vừa đặt chân đến Xích Nguyệt Tinh lại vướng vào vũng lầy.
An Tinh Mỹ nhìn thấy sắc mặt hắn biến động liền đổi giọng:
“Ngươi đừng lo, ở đây rất an toàn, sẽ không có ai dám ra tay.”
“Sao tỷ chắc vậy?” Trần Lãm ngạc nhiên.
“Đây là Quỳnh Hoa Cung, có quy tắc không được phép tấn công vào một thế lực nào đó mà không có nguyên nhân thích đáng.” An Tinh Mỹ cười nói.
“Còn có chuyện như vậy?” Trần Lãm hoài nghi.
“Ngươi mới đến nên không hiểu thế cục Xích Nguyệt Tinh hiện tại.”
An Tinh Mỹ cười nhẹ lấy ra một tấm bản đồ.
Xích Nguyệt Tinh có hai đại lục phân biệt chiếm hơn một nửa bề mặt tinh cầu. Giữa hai đại lục ngăn cách bởi một vùng biển không quá rộng lớn. Nguyệt Thiên đại lục nằm nhích về giữa tinh cầu trong khi Nguyệt Linh đại lục hướng về cực bắc nên gần một phần ba Nguyệt Linh đại lục quanh năm chìm trong băng tuyết. Quỳnh Hoa Cung nằm lệch về phía tay Nguyệt Thiên đại lục, khí hậu dễ chịu gần giống như khu vực Lam Cực Thành lúc trước.
Theo lời An Tinh Mỹ, các chủng tộc ở đây rất phong phú. Yêu tộc, ma tộc, tinh linh tộc, á nhân tộc đều có nhưng nhiều nhất vẫn là nhân tộc.
Nguyệt Thiên đại lục có hai thế lực lớn nhất thống trị là Nhật Nguyệt Thiên Sơn và Phong Linh Tông. Trong đó vị trí của Quỳnh Hoa Cung nằm trong phạm vi của Nhật Nguyệt Thiên Sơn phía Tây. Bên phía Nguyệt Linh đại lục đối diện cũng có hai thế lực lớn là Thái Hỏa Tông đối địch với Nhật Nguyệt Thiên Sơn và U Ma Điện là thế lực nổi lên trong vòng hai vạn năm trở lại.
Bởi vì quan hệ đối địch với Thái Hỏa Tông mà Nhật Nguyệt Thiên Sơn không cho phép tình trạng cá lớn nuốt cá bé ngay trong phạm vị lục địa quản hạt, trừ khi đó là ân oán song phương. Mục đích là bảo toàn lực lượng để đối đầu với phe canh Thái Hỏa Tông phía bắc.
Quan hệ giữa Nhật Nguyệt Thiên Sơn và Phong Linh Tông không thật sự quá tốt, vẫn có xung đột xảy ra giữa các thế lực hai vùng đông tây nhưng so với Thái Hỏa Tông không đáng nhắc tới. U Ma Điện cách xa nhất cũng không thể không đề phòng, bởi đây là thế lực ma tu, gây ra không ít tội ác ngập trời.
Cấp bậc thế lực giống với Tử Huyền Tinh, từ nhất tinh đến lục tinh. Chẳng qua từ khi Thiên Nhẫn Giáo suy tàn đã không còn bất kỳ thế lực lục tinh nào nữa, có lẽ vì chiến sự nổ ra liên miên nên không có cường giả Đại Thừa kỳ nào mạo hiểm bế quan thời gian dài để đột phá Độ Kiếp. Hiện tại có thể xem là thời gian tương đối yên bình nhất, nên có lời đồn rằng Sơn chủ của Nhật Nguyệt Thiên Sơn đang bế quan Độ Kiếp đã bốn ngàn năm chưa thấy xuất hiện.
Trên Xích Nguyệt Tinh có hằng hà các thế lực lớn nhỏ khác nhau, như Nhật Nguyệt Thiên Sơn ở phía Tây Nguyệt Linh đại lục cũng không thể một tay che trời trong phạm vi của mình. Vẫn có những thế lực nhỏ bị chèn ép mỗi ngày đến diệt vong.
Trần Lãm nhanh chóng nhận ra thế cục Xích Nguyệt Tinh hỗn loạn hơn Tử Huyền Tinh rất nhiều. Quỳnh Hoa Cung nhỏ bé không thoát khỏi nguy cơ tiêu diệt nếu không có thực lực. Thiên Nhẫn Giáo không còn lại tạo nên cục diện xui rủi thế này, Trần Lãm bất giác cảm thấy trách nhiệm nặng nề, khó trách nảy sinh một nhiệm vụ chủ tuyến ngoài ý muốn.
Vì vậy mà hắn mơ hồ có một kế hoạch. Hi vọng “nàng” hiểu cho ta.
“Tỷ giữ lấy phòng thân.” Trần Lãm dúi vào tay An Tinh Mỹ một lá phù Thanh Hàn từng đưa cho.
“Đây là…” An Tinh Mỹ ngạc nhiên nhìn ra thứ này không tầm thường.
“Trong này có một kích toàn lực tương đương tu sĩ Phân Thần viên mãn.” Trần Lãm thản nhiên đáp.
An Tinh Mỹ rung động một chút, cất lá phù vào trong ngực, thầm nghĩ tên này là Giáo chủ đương nhiên sẽ có mấy loại đồ vật hộ thân mà bản thân lúc trước lại lo cho hắn, thật phí phạm tâm tư.
“Ừm, tỷ, ta ở chỗ nào đây?” Trần Lãm cười cười đánh tiếng nhìn xung quanh, phong cảnh rất hợp mắt hắn.
“Ngươi…” An Tinh Mỹ định cự tuyệt bỗng nhớ tới nhiệm vụ thì ngưng một chút, đổi giọng nói:
“Ngươi theo ta.”
Hai người bay đến một đình viện không quá lớn nằm lưng chừng núi. Cung điện lớn vừa rồi hai người trao đổi là chính điện, nơi dùng để đón khách cũng như nghị sự thảo luận sự vụ lớn nhỏ trong Quỳnh Hoa Cung.
Quỳnh Hoa Cung có tất cả bốn người bao gồm An Tinh Mỹ. Đại đệ tử đang ra ngoài trao đổi nguyên liệu luyện đan, nhị đệ tử đang bế quan luyện đan, còn tam đệ tử đang quản lý công việc kinh doanh tại thành trì gần nhất là Vũ Lăng Thành.
An Tinh Mỹ sau khi giới thiệu một số nơi trong Quỳnh Hoa Cung liền về nơi nghỉ ngơi của mình để làm việc. Nàng ngoài tu luyện còn cùng đại đệ tử chế tạo các loại trang phục để bán tại cửa hàng trong Vũ Lăng Thành là Thanh Vũ Phường. Nàng là con nhà may nên từ nhỏ đã được huấn luyện bài bản về thêu thùa may vá các loại, nhờ vậy mà có thể duy trì được sinh hoạt của Quỳnh Hoa Cung trong nhiều năm qua.
Tâm tình Trần Lãm vui vẻ, hắn tìm đến một hồ nước gần chân núi ngâm mình một phen. Sống là phải hưởng thụ, đó là châm ngôn hắn, tu sĩ không cần tắm rửa nhưng ngâm mình trong dòng nước mát mẻ vẫn đem tới loại cảm giác mỹ diệu.
Hắn cởi bỏ toàn bộ cảnh giác, trong chốc lát chìm dần xuống dưới sâu. Trong thời gian này hắn không phát hiện ra có một nữ nhân vừa đáp xuống bờ hồ.
Nữ nhân này mang bộ dáng lãnh đạm cao ngạo như núi cao không thể với tới, ngũ quan hài hòa, cùng với dáng người lồi lõm xứng đáng là một mỹ nhân hàng thật giá thật.
Nàng chậm rãi búi cao mái tóc rồi cởi từng món y phục trên người. Vòng cổ, đai lưng, áo khoác, váy, tất chân và giày được xếp gọn gàng đặt một nơi trên mặt đất.
Trên người không còn bất kỳ mảnh vải nào che đậy, cảnh xuân lồ lộ, hai hạt anh đào nhô lên kiêu hãnh trên đôi thỏ trắng phau, khu rừng rậm rạp bên dưới được chăm sóc tém gọn kỹ lưỡng không có chỗ nào chê che đậy nơi tư mật thần bí thấp thoáng giữa hai hai đùi thon trắng mút.
Nàng thư thả ngồi xuống bờ hồ, trượt nhẹ bờ mông đàn hồi xuống nước cái “tõm”. Dưới cái cổ cao thẳng là mảng da trơn bóng phản chiếu ánh trăng sáng quyến rũ hết sức mê người. Bàn tay mảnh khảnh từ từ chạm lên tất da tất thịt trên vai kỳ cọ, lướt xuống hai bầu ngực tròn xoa nhẹ.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, khung cảnh nữ nhân kiều diễm tắm rửa như một bức tranh tuyệt đẹp động lòng người.
“Ưm… tắm một phen thật thoải mái.”
Nữ nhân mang bộ dáng băng lãnh lạnh lùng thốt lên âm thanh rên rĩ dụ nhân cực mạnh. Nàng thỏa thích chà từng nơi trên cơ thể chín mọng trong dòng nước mát lạnh mà không hay biết sâu trong hồ nước tối tăm có sự tồn tại của một nam nhân khác.