Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 96 - Cởi Đồ

“Ứng Kiệt có lui tới Ẩn Lâu không? Ngươi đối với Ẩn Lâu biết những gì?”

Trần Lãm tiếp tục dò hỏi thêm thông tin. Liên kết với những gì vừa tra ra hắn suy đoán chuyện An Tinh Mỹ bị Ẩn Lâu truy sát chắn chắn liên quan đến Ứng gia.

Trái lại, câu trả lời tiếp theo của Ứng Tâm làm hắn thất vọng:

“Đại nhân, thiếu gia chưa từng tiếp xúc với Ẩn Lâu, chỉ hành tẩu ở các khu vực lân cận Vũ Lăng Thành. Ẩn Lâu không phải là tồn tại mà người như tiểu nữ có thể tìm tới. Những gì tiểu nữ biết về Ẩn Lâu là một thể lực toàn là sát thủ, hành tung rất bí ẩn, mức độ thần bí có thể nói gần như là bậc nhất Nguyệt Thiên đại lục.”

Trần Lãm nhíu mày, không chỉ hắn mà An Tinh Mỹ cũng chìm vào trầm mặc. Mối hiềm nghi dường như vừa được hé mở lại rơi vào bế tắc. Rốt cuộc là thế lực nào nhắm tới Quỳnh Hoa Cung?

Hắn hiểu rõ muốn trừ khử một thế lực phải diệt người dứng đầu, diệt quốc phải diệt vua. Trong thâm tâm, Ứng Kiệt không thoát khỏi liên can, rất có thể Ứng Kiệt là tay sai của một thế lực nào đó.

Tiếc là Ứng Kiệt đã chết không thể sưu hồn, nhưng nhiêu đó đã đủ dấy lên hồi chuông cảnh báo. Quỳnh Hoa Cung đang ở trong tình thế nguy hiểm.

“Được rồi, Ứng Kiệt và Ứng Thành Hỏa đã chết.” Trần Lãm nói so về tình hình phát sinh vừa qua rồi hạ lệnh:

“Ngươi cầm 100 linh thạch này Ứng gia biết phải nói gì rồi chứ? Tốt nhất là…”

Hắn ngưng lại, trong đầu có một suy nghĩ xấu xa, đánh ánh mắt sang ba nữ hỏi:

“Bạch Kiếm Tông có kẻ thù nào ngang cơ không?”

“Bạch Nhạc Tông phía bắc Trung Thiên Sâm Lâm.” Tịch Nhan bất ngờ lên tiếng”

“Cầm cái này cho dễ nói.”

Nàng lấy trong nhẫn trữ vật ra một cây đàn tranh ném cho Ứng Tâm, từ trong lời nói Trần Lãm đã nhận ra ý đồ của hắn muốn, chính mình tọa quan sơn hổ đấu, đẩy mối nguy sang phe thứ ba.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Trần Lãm nàng thản nhiên nói:

“Ta từng gặp phải một nhóm đệ tử Bạch Nhạc Tông, cây đàn này là của một đệ tử đã chết dưới tay yêu thú.”

“Ha ha tốt, biết nói với gia chủ của ngươi cái gì rồi phải không?” Trần Lãm cười lạnh nhìn về Ứng Tâm.

Ứng Tâm trong lòng muốn gào thét, Trần Lãm này muốn mượn đao giết người khuấy động vũng nước đục này. Nhưng đã bị hắn thu giữ linh hồn bản nguyên, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp hành theo phân phó của hắn.

“Ngươi trao đổi Truyền Âm Ngọc liên lạc với Tinh Mỹ, có chuyện gì cứ nói với nàng. Đương nhiên ngươi làm tốt sẽ có thưởng.”

Ứng Tâm làm theo lời hắn rồi thối lui trở về Vô Ngân thương hội, trong lòng cầu khẩn mong qua được một kiếp này, chẳng may gia chủ nổi điên thì mạng nàng không còn.

Đối với Ứng Tâm, Trần Lãm không nói quá nhiều lời, một thân nô lệ trèo cao trở thành tùy tùng thân cận của Ứng Kiệt thì trí óc không có quá tệ, tin tưởng nàng sẽ biết lựa lời mà khai báo với cao tầng Ứng gia.

Khi Ứng Tâm rời đi rồi, Tịch Nhan lấy nón xuống cởi áo choàng lộ cùng mạn che mặt lộ ra dung nhan và vóc dáng diễm lệ, trên khuôn mặt cái miệng xinh đẹp nở rộ nụ cười mê người.

Ngũ quan hài hòa cân đối tuyệt lệ vô song, một thân trường bào rực lửa nóng bỏng càng tôn thêm vẻ quốc sắc thiên hương, ngực nở mông cong không có chỗ nào chê, đặc biệt là đôi chân dài thẳng tấp trắng nõn không tì vết khiến cho cho nữ nhân như An Tinh Mỹ hay Điệp Tử Nhiên cũng bị cuốn hút.

Trần Lãm đánh giá Tịch Nhan là một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, thân hình lả lướt quyết rũ nhưng không hề dung tục, bởi từ ánh mắt nàng toát ra vẻ liêm chính quyết liệt không hề lẳng lơ.

Đối với mỹ nhân hắn đã gặp nhiều nên không có bộ dạng kích động ngơ ngác trước nàng. Nàng rất đẹp nhưng khí chất so với nữ nhân thành thục như Thanh Hàn hay Liên Nguyệt vẫn còn kém một phần.

Ồ! Thanh niên này không lay động trước mình, chẳng lẽ mình không đẹp?

Người không kích động, chính mình mới kích động. Nàng không ngờ có nam nhân như thế, nhìn sang An Tinh Mỹ và Điệp Tử Nghiên đã tháo Mặt Nạ Biến Dạng đột nhiên hiểu ra

“Ngươi là trưởng lão mới của Quỳnh Hoa Cung?” Tịch Nhan vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

“Phải, hạnh ngộ đại tiểu thư Tinh Ngấn thương hội.” Trần lãm ôm quyền chào hỏi:

“Thật may mắn lúc nãy gặp được cô nương.”

Điệp Tử Nghiên nghiến răng ken két thầm mắng trong lòng. Hắn gọi nàng là “ngươi” nào có chút thương hoa tiếc ngọc như bây giờ, mở miệng là “cô nương”. Cái miệng nhỏ nhắn không khỏi trề ra, ý tốt mất sạch, chỉ còn một tên sắc lang.

Trần Lãm gỡ xuống Mặt Nạ Biến Dạng lộ ra mặt thật, lông mi Tịch Nhan khẽ đánh lên một cái. Năng lực người này thật sự quái dị, không biết làm cách nào mà sinh cơ của An Tinh Mỹ được khôi phục nhanh chóng thoát khỏi cơn nguy kịch mà hắn cũng hồi phục không ít. Ở trên thuyền nàng đã quan sát tất cả, chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng khả năng của hắn đã vượt qua tát thảy.

Cái mặt nạ Trần Lãm và Điệp Tử Nghiên sử dụng quá lợi hại, nếu không gỡ ra thì nàng không cho rằng đó là người Quỳnh Hoa Cung. Trong khi loại mặt nạ này trước đây An Tinh Mỹ chưa có, chỉ có thể từ Trần Lãm mà ra.

Ngoài ra, nàng còn được An Tinh Mỹ tiết lộ một số chuyện, cả hai nàng là tỷ muội tốt.

“Hà…” Tịch Nhan thở dài:

“Nếu như Tinh Ngấn có người như ngươi thì tốt biết mấy.”

Thanh âm nhàn nhạt mang theo sự tiếc nuối. Cách đây mấy ngày nàng gặp qua An Tinh Mỹ trong một bộ y phục mới toanh vô cùng cuốn hút, mang theo phong cách mới lạ mà nàng chưa từng thấy, mà đã thấy rồi thì liền mê ngay.

Quan trọng là thiết kế của bộ y phục này là do chính Trần Lãm làm ra. Tịch Nhan là nữ nhân đối với cái đẹp bộc lộ sự thích thú là chuyện bình thường, vì vậy nhất quyết phải gặp Trần Lãm một phen, cũng như giải tỏa sự tò mò đối với vị trưởng lão mới, nghe nói nhìn qua không tệ. Hơn nữa Quỳnh Hoa Cung trước giờ chỉ có nữ.

“Ta có một yêu cầu nho nhỏ này.” Tịch Nhan hướng tới Trần Lãm đứng sát.

Đối mặt với mỹ nhân tỏa ra mùi hương ngát như hoa nguyệt quế, Trần Lãm không thay đổi sắc mặt cười nói:

“Ý của nàng là…”

“Ta muốn có bộ đồ giống như Tinh Mỹ, hoặc như Tử Nghiên cũng được.” Tịch Nhan lấp lánh ánh mắt như ẩn chứa hàng vạn vì sao.

“Chuyện này, y phục đẹp thì không khó…” Hắn trầm ngâm, đột nhiên ánh mắt sáng lên nói một câu thần bí:

“Nhưng mà nếu người mặc đột nhiên có ngày nằm một chỗ há không phải uổng phí sao?”

“Hả? Ngươi…” Tịch Nhan mở lớn hai mắt, hô hấp như ngừng lại, ý cười tan biến.

“Ngươi nói bậy bạ gì hả?” Điệp Tử Nghiên nhíu mày quát lên.

Ngay cả An Tinh Mỹ cười khổ không thôi, Trần Lãm hắn sao lại nói lời xui xẻo như vậy?

“Đừng lo lắng quá, nàng có thời gian đến Quỳnh Hoa Cung một lần, Nhã Nhu sẽ hỗ trợ.”

Trần Lãm cười nói, trong lúc Tịch Nhan tiếp cận thì hắn đã tận dụng tả nhãn tra xét bên trong cơ thể của nàng, người nàng có vấn đề a.

Trái ngược với An Tinh Mỹ, Tịch Nhan nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, quả thật nàng có chuyện phiền muộn. Nhã Nhu thật sự giúp được? Nàng không tin nhưng dựa vào sự tự tin của hắn mà quyết định gật đầu:

“Được, đi! Đi ngay!”

Đêm xuống, bốn bóng người cẩn mật hòa mình vào bóng đêm băng băng về Quỳnh Hoa Cung. Vì đề phòng có người chú ý mà Trần Lãm không di chuyển bằng chiếc thuyền kia, thời điểm này nhạy cảm dễ xúc động đến Vô Ngân thương hội.

Mất hơn canh giờ cuối cùng bốn người đã về đến Quỳnh Hoa Cung, Trần Lãm phóng tầm mắt xuyên qua bốn trăm dặm xác định không có người bám theo mới nhẹ nhõm.

Bên trong tiểu viện của An Tinh Mỹ, Tịch Nhan đứng ngồi không yên, sốt ruột khẩn trương mong chờ Trần Lãm giải đáp.

Trần Lãm không nhanh không chậm điều động hồn lực vẽ thành một sơ đồ con người, bên trong vẽ rõ chi tiết hệ thống kinh mạch trong cơ thể.

Trước cái nhìn chăm chú của Tịch Nhan, hắn chỉ vào một lộ tuyến trên sơ đồ nói:

“Có phải những huyệt đạo này trên người cô nương hiện tại phải phong bế, còn những nơi này cũng tương tự vào ban ngày? Nhưng như vậy sẽ không thể nào vận dụng linh lực, chính vì vậy cô nương cố tình hạn chế lượng linh lực đi qua những nơi này rất ít ỏi.”

Tịch Nhan biến sắc, gương mặt thất thần nghiêm trọng. Sự tình này chỉ có nàng và sư tôn biết, tại sao Trần Lãm có thể nói ra dễ dàng như vậy? Nàng không khỏi đánh giá Trần Lãm thêm bí ẩn lần nữa. Nghĩ tới một khả năng, nàng thu lại vẻ thất thố hỏi:

“Ngươi có biện pháp?”

Trần Lãm thầm cảm thán nữ nhân này định lực thật cao, trong thoáng chốc hốt hoảng đã bình tĩnh trở lại. Hắn gật đầu:

“Biện pháp chắc chắn có.”

Tuy nhiên hắn không bày ra sự đắc ý, thay vào đó nhíu mày nói:

“Giải quyết triệt để có một cách là phục dụng Chân Dương Đan và Huyền Âm Đan. Chân Dương Đan cần dương khí chí cực, Huyền Âm Đan cần âm khí chí cực nhưng phải là âm khí đồng nguyên chỉ có ở xử nữ.”

Tịch Nhan vừa lóe lên hi vọng cười khổ, loại trước không nói còn loại sau yêu cầu quá mức khó khăn. Trinh nữ thân mang âm khí chí cực biết tìm ở đâu ra?

Đổi lại Trần Lãm không nghĩ như nàng, hắn biết rõ điều này nhờ vào Luyện Dược Toàn Thư, tựa hồ những phần nào hắn xem qua trong đó đều nhớ rất rõ không sót một chữ. Cả hai loại đan dược này đều là đan dược Huyền cấp, với khả năng hiện tại của Lê Nhã Nhu chắn chắn không thể luyện thành. Cho dù nàng có là luyện dược sư Huyền cấp đi chăng thì cũng chưa thể luyện ra được, thứ thiếu nhất chính là âm khí đồng nguyên dùng để luyện Huyền Âm Đan.

Nhắc tới âm khí chí cực, Trần Lãm nhớ tới Hoàn Nhan Yên Vũ và Liên Nguyệt. Cả hai nàng đều mang thể chất liên quan đến âm khí, cơ thể có khả năng sản sinh ra âm khí chí cực. Liên Nguyệt đã phá thân nên chỉ còn Hoàn Nhan Yên Vũ phù hợp, nhưng vấn đề là nàng đang ở Tử Huyền Tinh. Như vậy, chuyện Huyền Âm Đan không thể tiến hành một sớm một chiều được.

Kinh mạch của Tịch Nhan mắc phải một vấn đề lớn gọi là Âm Dương Tử Mạch. Ban ngày nếu điều động linh lực thông qua hai mạch Âm Duy và Âm Kiều sẽ chèn ép các huyệt đạo của nó, mà theo thời gian thì các huyệt đạo này sẽ ngày càng bó hẹp cuối cùng vĩnh viễn đóng lại. Hậu quả không phải nói cũng biết chính là không thể tiếp tục tu luyện, vô duyên thành tiên, nặng hơn nữa là vong mạng.

Ban đêm cũng tương tự với hai mạch Dương Duy và Dương Kiều.

Vì vậy mà lượng linh lực chảy qua bốn đường kinh mạch này đã bị Tịch Nhan thay phiên áp chế. Đừng nhìn hiện tại nàng có tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, thực tế nàng phải chịu cảnh gò bó này từ khi bắt đầu tu hành, có thể nói bức rứt khốn khổ vô cùng, như chim trong lồng chờ đến một lặng lẽ chết đi trong lồng giam.

Thứ duy nhất Trần Lãm có thể làm hiện tại là tận lực kìm hãm tốc độ thu hẹp các huyệt đạo trong bốn kinh mạch kia.

Có hai phương pháp tạm thời là là dùng kim châm đưa âm dương khí vào hoặc song tu, mục đích cuối cùng là cân bằng âm dương. Nói đến song tu, Trần Lãm không đưa ra, đối phương trước mặt chỉ mới quen biết, làm vậy thì có hơi quá trớn dù cho mục đích là chữa trị.

“Có một cách này tạm thời giảm ảnh hưởng xối mòn kinh mạch, nhưng cô nương phải chịu đau.” Trần Lãm đề nghị.

“Ta chịu được, nếu có thể thì làm luôn đi.” Tịch Nhan quả quyết, đối với điều này như một sự giải thoát, đau đớn này sao bằng cảm giác chịu đựng nhiều năm qua.

“Được, cô nương vào phòng trước đi.” Trần Lãm gật đầu, nhìn sang Điệp Tử Nghiên hỏi:

“Ta mượn kim châm của ngươi được không?”

Điệp Tử Nghiên không nói gì từ trong bàn tay lóe sáng một cái bắn ra mấy chục mũi kim châm mát lạnh vào tay Trần Lãm. Nàng cũng tò mò xem hắn sẽ làm gì.

Trong khuê phòng của An Tinh Mỹ, mùi hương của nàng phảng phất dễ chịu, Trần Lãm không mảy may để ý, hắn tập trung vào chuyện quan trọng. Hắn nhìn về Tịch Nhan đã ngồi sẵn trên giường nói:

“Tịch cô nương cởi đồ ra nằm xuống đi.”

“Hả?” Ba nữ trợn mắt đồng thanh.

“Nhìn cái gì, ta dùng kim châm đâm các huyệt đạo, vị trí không được phép sai lệch.” Trần Lãm đanh mặt nghiêm túc.

Lời nói vừa rồi có hơi thẳng thừng đối với nữ nhân, nhưng hắn chính là muốn như vậy. Cơ bản là hắn cũng muốn ngắm nghía cơ thể nóng bỏng này một chút, làm gì có chuyện miễn phí như thế được.

Bất quá cả ba nữ bị khí độ nghiêm nghị đĩnh đạc của hắn đánh lừa không có tra hỏi. Tịch Nhan hít một hơi chậm rãi cởi y phục ra chỉ còn áo yếm và tiểu khố trắng tinh, gương mặt anh khí phơn phớt hồng dù cho ánh mắt bình tĩnh như cũ.

“Chưa được, tốt nhất là cởi hết.” Trần Lãm lắc đầu tấm tắc.

“Hả? Thật sự phải cởi?” Tịch Nhan nhíu mày, trước giờ nàng giữ thân trong sạch, chẳng phải sẽ bị hắn nhìn thấy hết sau?

“Khụ khụ! Trong mắt ta chỉ có chữa trị, tuyệt đối không ý xâm phạm.” Trần Lãm nghiêm nghị nói.

“A…” Tịch Nhan chính thức bị ánh mắt của hắn thuyết phục trở nên nhẹ giọng:

“Nhưng mà những nơi không tiếp xúc kim châm có thể che lại được không?”

“Không thành vấn đề.” Trần Lãm gật đầu.

“Ngươi quay mặt chỗ khác ta xong mới được quay lại.” Tịch Nhan cắn răng, bàn tay chuẩn bị cởi xuống áo yếm.

Trần Lãm đành quay mặt đi, có An Tinh Mỹ và Điệp Tử Nghiên bên cạnh không thể làm loạn được. Chỉ nghe âm thanh sột soạt vang lên phía sau mà ruột gan hắn nóng bừng, hương hoa nguyệt quế lướt qua chóp mũi muốn kích động cây thịt ở dưới ngẩng lên.

Một tiếng “rồi” vang lên, Trần Lãm quay lưng lại, một thân hình trắng tươi nõn nà hiện ra trong mắt hắn, bụng phẳng lì không chút mỡ thừa, eo thon duyên dáng.

Đặc biệt ở hai nơi tư mật của nữ nhân đã được phủ lên một lớp vải mỏng vừa vặn che đủ những gì cần che. Đôi gò bồng đảo nhô cao với hai hạt nhũ tròn trịa lấp ló đội lên dưới lớp vải càng kích thích thị giác. Giữa hai chân nàng là vùng đất trù phú vểnh lên với mảng rừng rậm mơ hồ có thể nhìn thấy được xuyên qua lớp vải như mời gọi người đến khám phá. Chỉ là khu rừng này có màu đỏ rực y như tóc nàng. Chưa kể đến hai khe thịt ép chặt bởi đôi chân cùng với kiều đồn múp máp kích thích tới cực điểm.

Vùng tam giác sâu thẳm huyền bí có che cũng như không, ngóc ngách da thịt trắng nõn in sâu vào tâm trí Trần Lãm. Bất quá hắn không có biểu lộ cảm xúc ra ngoài, trong đầu thầm niệm khẩu quyết Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết áp chế tà niệm.

Người này không có hứng thú với thân thể ta?

Ánh mắt Tịch Nhan thoáng qua một tia thất vọng mỏng manh, nàng giữ khoảng cách, tiết chế với tất cả nam nhân nhưng tới lúc phô bày gần như trọn cả cơ thể thì nam nhân này lại không có một chút hứng thú.

Cặp mắt nàng liếc nhanh sang An Tinh Mỹ, hóa ra đây là lý do nàng ta chấp nhận Trần Lãm. Ngẫm nghĩ lại xứng đáng để kết giao, nên trần truồng trước mặt Trần Lãm nhưng Tịch Nhan không còn biểu hiện xấu hổ như trước, ánh mắt đề phòng hóa thành thanh tĩnh thoải mái.

Thật ra nàng không biết hai lớp vải mỏng tang kia không thể che được tả nhãn của hắn, hắn đã thấy sạch bộ dạng lõa thể của nàng và đang thưởng thức đây. Nếu có một ngày được ba mỹ nhân đây khom người hầu hạ, sướng khỏi phải nói.

Bình Luận (0)
Comment