Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Dịch)

Chương 2 - Ta Thật Là Người Không Biết Xấu Hổ

Thì ra việc nghịch tập thành công lại mang đến nhiều lợi ích như vậy ư???

Trần Viễn kinh ngạc.

Nhất thời, hắn nhìn Từ Nhạc Nhạc bằng ánh mắt như nhìn thấy một khối mỡ béo ngậy.

Từ Nhạc Nhạc: Thiện cảm giảm 1

Từ Nhạc Nhạc: Thiện cảm giảm 1

Thiện cảm trên đầu Từ Nhạc Nhạc lại giảm thêm hai điểm.

Ban đầu là chỉ số âm 50, bây giờ đã thành âm 52.

Chỉ số thiện cảm âm như vậy thì thực ra đã là mức độ ghét rồi, vậy mà còn không phải ghét kiểu nhẹ nhàng!

“Nhìn cái gì vậy, một tên nhà nghèo, bây giờ lại giả vờ thành đại gia thế, loại như ngươi mà cũng dám xin Wechat của ta á? Không biết xấu hổ tự soi gương mà xem xem mình ra sao đi?”

Từ Nhạc Nhạc khinh thường liếc Trần Viễn một cái, quần đùi dép lê cùng áo phông, đầu tóc rối bù, dáng vẻ thanh tú nhưng thân hình lại vừa gầy vừa yếu, giống hệt một thiếu niên nghiện net, chẳng khác nào một tên nghèo nàn đích thực.

Tính tổng cả người, sợ là còn không đến hai trăm đồng.

Hắn ta nghĩ Từ Nhạc Nhạc là ai chứ?

Hoa khôi trường đứng thứ ba của Học viện nghệ thuật Hồ Đại, con trai theo đuổi cô ấy cũng xếp thành hàng từ cổng trường đến đường đi ra sân sau.

Trong đó không thiếu những nam thần trường học vừa ngoan vừa giỏi, cũng có cả con nhà giàu.

Cô cũng mới thèm không muốn để ý tới mấy tên nghèo kiết xác như vậy.

“Người đẹp, đừng vội từ chối, thêm một tài khoản Wechat cũng chẳng mất đi miếng thịt nào đâu, miễn là ngươi đồng ý, cả ngày hôm nay ngươi mua cái gì ta đều bao hết!” Trần Viễn tự tin nói năng chẳng biết sợ là gì.

Hắn ta phát hiện rằng chỉ cần có tiền trong thẻ, thật sự sẽ không hoảng loạn chút nào, thậm chí thắt lưng thẳng hơn hẳn.

“Trời! Không phải là tên suốt ngày đưa bữa sáng cho Lâm Thư Đồng dưới ký túc xá nữ sinh đó sao? Tên đó mà cũng dám xin Wechat của Từ Nhạc Nhạc nữa ư?”

“Chết tiệt! Không lẽ tên này bị đả kích gì đó rồi sao? Vậy mà dám nói bao hết cả ngày cho Từ Nhạc Nhạc, chắc là không biết mức độ kinh khủng khi con gái tiêu tiền đâu nhỉ!”

“Mà đúng thật, không xin Wechat ai lại đi xin Từ Nhạc Nhạc chứ, đây chính là con nhỏ đào mỏ nổi tiếng của trường mình đó!”

“Từ Nhạc Nhạc không những đào mỏ mà còn thường xuyên cặp kè với các cậu ấm con nhà giàu, đổi bạn trai như thay áo vậy, thủ đoạn chơi đùa với tình cảm còn cao hơn cả Lâm Thư Đồng không chỉ một bậc, tên liếm chó ngay cả Lâm Thư Đồng cũng không theo đuổi được, gặp phải Từ Nhạc Nhạc, sợ rằng đến xương cốt cũng bị ăn sạch luôn quá!”

Vài bạn học dường như đã nhận ra Trần Viễn và Từ Nhạc Nhạc, nhất thời bàn tán xôn xao.

······

“Ngươi chắc chứ?”

Từ Nhạc Nhạc cười lạnh hỏi.

“Ta chắc!”

Trần Viễn bình thản trả lời.

“Tốt lắm, hôm nay ta muốn mời tất cả các bạn trong phòng ăn đồ ăn vặt, uống đồ uống này, ngươi trả tiền thay cho ta nhé!”

Trần Viễn không lên tiếng, ngươi ta chỉ cầm điện thoại lên quét mã trả tiền.

“Thanh toán thành công bằng Alipay ~ năm mươi nghìn đồng (50.000 Nhân dân tệ bằng 171.650.548,00 Đồng)!”

“Mọi người cứ thoải mái ăn uống đi, hôm nay bạn Từ Nhạc Nhạc mời, đừng ngại ngần nhé!”

Ngay khi tiếng điện tử báo năm mươi nghìn đồng đã vào tài khoản ở quầy thu ngân vang lên.

Cả hội trường đều ngây người!

Có vẻ như không ai ngờ rằng, Trần Viễn lại thực sự bỏ ra hẳn ‘năm mươi nghìn’ tiền to để mọi người thoải mái ăn uống chỉ vì một câu nói của Từ Nhạc Nhạc.

Tất nhiên, nếu như người bỏ tiền ra là một cậu ấm con nhà giàu thì chắc hẳn mọi người sẽ không quá kinh ngạc.

Nhưng vấn đề là tên kia lại chính là Trần Viễn!

Tên chuyên đi liếm chó nổi danh Học viện Hồ.

Một tên liếm chó tiêu hết năm mươi nghìn đồng để tỏ vẻ ta đây, mục đích chỉ là để có được Wechat của Từ Nhạc Nhạc, không phải là bị bệnh nặng sao?

Quan trọng hơn là dù ngươi có tỏ vẻ ta đây như vậy thì có thể người ta sẽ không có chút cảm tình nào với ngươi.

Cách nâng cao dáng vẻ ta đây này quả thực có chút thấp kém.

Lúc này, Từ Nhạc Nhạc cũng hơi ngoài ý muốn.

Tên đầu tóc rối bù trước mắt này trông thế nào cũng không giống như người có thể bỏ ra năm mươi nghìn đồng.

Nhưng dáng vẻ chẳng để tâm của hắn dường như với hắn, năm mươi nghìn đồng thật sự chẳng là gì cả.

“Bây giờ ta có thể thêm Wechat của ngươi được không?”

“Vội gì chứ, hoạt động ngày hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi, đi theo ta!”

Ba mươi phút sau.

Trần Viễn và Từ Nhạc Nhạc cùng nhau đến Trung tâm thương mại Thiên Đạt.

“Đi thôi, gần đây ta thích một chiếc túi Gucci, ta nghĩ là ngươi sẽ không ngại mua tặng ta đấy chứ!”

Từ Nhạc Nhạc cười hỏi.

“Không ngại!”

Trần Viễn cũng mỉm cười trả lời.

Một cơ hội tiêu tiền tuyệt vời như vậy, sao hắn ta có thể từ chối được chứ!

Vừa bước vào cửa hàng chuyên kinh doanh đồ Gucci, Trần Viễn không ngờ rằng lại gặp người quen.

“Tuấn Khải ca, ngươi xem ta đeo chiếc túi này có đẹp không?” Lâm Thư Đồng đeo một chiếc túi Gucci mới tinh, đứng trước gương soi qua soi lại mười mấy lần.

“Đẹp thì đẹp, nhưng Thư Đồng, gần đây cha ta đang sử dụng biện pháp chế tài kinh tế với ta, cho rằng ta tiêu tiền hoang phí thành quen rồi, một tháng chỉ đưa ta không đến 100.000 tiền tiêu vặt, cuộc sống của ta bây giờ khó khăn lắm, hay là chúng ta đi dạo chỗ khác trước nhá, ngươi cứ yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ mua cho ngươi!” Hoàng Tuấn Khải tùy ý hứa hẹn.

Mặc dù miệng thì nói chắc như đinh đóng cột, nhưng trong lòng hắn căn bản không hề có ý định mua.

Hắn lại không phải là tên nhà nghèo, lại còn phải ăn tiêu dè bỉu, tiêu mấy chục nghìn đồng mua túi xách hàng hiệu, điện thoại quả táo cho con gái.

Dùng số tiền này để cho bản thân chẳng phải là tốt hơn sao?

Chỉ cần dựng được dáng vẻ đứa con nhà giàu, con gái còn nguyện trả tiền cho ngươi.

“Nhưng mà······ ta thực sự thích lắm á!”

“Thư Đồng, ta thực sự không hi vọng bạn gái mình lại là một người chú trọng vật chất, ta hi vọng rằng ngươi ấy yêu con người thật của ta, chứ không phải là vì những thứ khác, ngươi hiểu ý ta nói không?” Hoàng Tuấn Khải bỗng cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nói.

“Được rồi, được rồi, người ta không cần nữa là được rồi mà, ta mới không phải là loại con gái chỉ biết chú trọng vật chất!”

Lâm Thư Đồng nhìn Hoàng Tuấn Khải vẻ mặt nịnh nọt, có chút không nỡ mà tháo chiếc túi xuống!

Cô vừa dứt lời.

Từ Nhạc Nhạc và Trần Viễn đã bước vào cửa hàng chuyên kinh doanh Gucci.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Thư Đồng sững người.

“Trần Viễn, ngươi còn theo ta làm gì thế, ta chưa từng gặp người nào da mặt dày như ngươi hết đâu, đã nói là không thích rồi mà ngươi vẫn cứ đi theo ta như vậy, làm ta thấy ngươi ghê tởm thật!”

Lâm Thư Đồng buông lời.

Trần Viễn tức giận bừng bừng, dù là tượng đất thì cũng còn ba phần nóng nảy, Lâm Thư Đồng này có phải hơi quá đáng rồi không?

Ba năm trả giá, ta nâng niu ngươi như trứng ở trong lòng.

Nhưng ngươi lại coi ta như một con chó.

Chẳng lẽ chỉ vì ta thích ngươi mà ngươi có thể giày xéo lòng tự trọng của ta đến như vậy sao?

Nghĩ lại mọi chuyện đã qua, hắn thực sự cảm thấy không đáng.

“Ta không theo dõi ngươi, ta đi cùng Từ Nhạc Nhạc mua túi mà thôi, đã chia tay rồi thì ta làm gì cũng không cần ngươi can thiệp vào!” Trần Viễn giọng cứng rắn trả lời, từ giờ phút này, hắn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Lâm Thư Đồng nữa rồi.

Nhưng ngay lúc này, trong đầu lại lần nữa vang lên âm thành thông báo của hệ thống.

“Đinh! Khởi động hành động liếm chó!”

Tên: Lâm Thư Đồng

Tuổi: 21 tuổi.

Chiều cao: 163cm

Cân nặng: 48kg

Nhan sắc: 7,8 điểm.

Độ thiện cảm của cô gái này với túc chủ: -10 điểm

Liên kết quan hệ liếm chó số hai, khi độ thiện cảm của người phụ nữ này đối với túc chủ vượt quá 95 điểm, thì sẽ nghịch tập thành công, đổi ngược thân phận, đối phương sẽ trở thành kẻ liếm chó của túc chủ.

Hoàn thành nghịch tập, thưởng 10% tiền tiêu pha cho kẻ liếm chó.

Thưởng điểm cường hóa: 20 điểm (Điểm cường hóa có thể cường hóa các thuộc tính thân thể của túc chủ, bao gồm thể chất, tinh thần, thiên phú, sức mạnh, nhận thức, v.v.)

Trần Viễn không ngờ rằng, gặp lại Lâm Thư Đồng lại có thể liên kết lại quan hệ liếm chó.

Chẳng lẽ trong thâm tâm ta vẫn hi vọng có thể nghịch tập Lâm Thư Đồng sao?

Chết tiệt! Ta thực sự là một người không biết xấu hổ!

Nhưng mà nghịch tập Lâm Thư Đồng, phần thưởng là điểm cường hóa lại cao tới 20 điểm, cao hơn Từ Nhạc Nhạc gấp bốn lần.

Điều này đủ để chứng minh rằng Lâm Thư Đồng có vị trí không bình thường trong lòng Trần Viễn.

Bình Luận (0)
Comment