Nhưng nhìn thấy thiện cảm của Lâm Thư Đồng trên đầu là -10 điểm, Trần Viễn cảm thấy lạnh trong lòng.
Một người hắn thích trong ba năm, ngay cả khi đã là người lạ, thì cũng nên có chút thiện cảm chứ.
Nhưng Lâm Thư Đồng lại không hề có thiện cảm với hắn, thậm chí còn ghét hắn, ba năm nay, cô thật sự coi Trần Viễn như cái máy rút tiền, chưa từng thích hắn một chút nào!
"Trần Viễn, ta đã chọn xong túi rồi, ngươi đi thanh toán đi!"
Đúng lúc này.
Từ Nhạc Nhạc đã chọn xong túi cũng đi tới.
Rất ngang nhiên muốn Trần Viễn đi thanh toán.
Với tư cách là một kẻ liếm chó (si tình) thâm niên, khi người đẹp bảo đi thanh toán thì tuyệt đối không được chần chừ.
Trần Viễn rất thành thạo trong chuyện này.
"Được!"
Trần Viễn lấy thẻ đen ra, đi đến quầy thu ngân.
"Thưa tiên sinh, bạn gái ngươi đúng thật là có gu, cô ấy chọn mẫu mới nhất của mùa này, tuy nhiên giá của nó là 32.800 đồng (112.631.863,12 Đồng)."
"Được, quẹt thẻ đi!"
Khi thanh toán thành công.
Trong đầu Lâm Thư Đồng chỉ toàn là dấu chấm hỏi.
Túi này vừa vặn lại là chiếc túi mà cô vừa xem.
Hoàng Tuấn Khải là một phú nhị đại nhưng vẫn không nỡ mua cho cô, mà Trần Viễn, con người liếm chó này lại không chớp mắt đã mua luôn.
Có chuyện gì thế này?
Từ khi nào mà hắn ta lại giàu đến như vậy?
Bấy giờ.
Trần Viễn thấy thiện cảm trên đầu Từ Nhạc Nhạc và Lâm Thư Đồng lại cùng lúc tăng lên!
Từ Nhạc Nhạc: Thiện cảm +20
Từ Nhạc Nhạc: Thiện cảm +20
Từ Nhạc Nhạc: Thiện cảm +20
Lâm Thư Đồng: Thiện cảm +5
Lâm Thư Đồng: Thiện cảm +5
Lâm Thư Đồng: Thiện cảm +5
Chỉ mới mua một cái túi, thiện cảm trên đầu Từ Nhạc Nhạc đã tăng vọt từ -52 lên thẳng 8 điểm.
8 điểm thiện cảm, chứng tỏ Từ Nhạc Nhạc không còn ghét Trần Viễn, thậm chí còn có chút thiện cảm, nhưng cũng chưa đến mức thích hắn.
Lâm Thư Đồng cũng từ -10 điểm thiện cảm tăng lên 5 điểm.
Đây đều là những hiệu ứng kỳ diệu do tiền mang lại.
"Đi thôi, xem ngươi có còn muốn mua gì nữa, hôm nay cứ thích là ta mua cho ngươi !" Giọng điệu Trần Viễn rất bình tĩnh cất thẻ đen đi.
Giống như vậy lại có hơi đẹp trai!
Mặc dù đi dép lê, mặc quần đùi áo phông, đầu tóc rối bù, nhưng giờ đây lại toát lên một khí chất khác biệt.
Trên vai đeo chiếc túi Gucci của mùa mới nhất, tâm trạng Từ Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ.
Đặc biệt khi nhìn thấy một người phụ nữ cũng thích chiếc túi này mà không mua được, trong khi mình mua được thì càng vui hơn!
Từ Nhạc Nhạc: Thiện cảm +10
"Lão công, ngươi thật tốt!"
Thật kỳ lạ, Từ Nhạc Nhạc lại còn kéo tay Trần Viễn, còn nói "Lão công, ngươi thật tốt!".
Người phụ nữ này rất thông minh.
Cô ấy rõ ràng thấy được mối quan hệ khác thường giữa Trần Viễn và Lâm Thư Đồng, giờ phút này lại kéo tay Trần Viễn, nói những lời thân mật, giúp Trần Viễn lấy lại thể diện!
Có câu tục ngữ nói: "ăn của người ta, miệng mềm; lấy của người ta, tay mềm".
Đã nhận quà của người ta rồi thì không thể để người ta thất vọng được.
Nhìn Từ Nhạc Nhạc ngượng ngùng, trong lòng Lâm Thư Đồng không hiểu tại sao lại có chút ghen tị.
Trong ấn tượng của cô, Trần Viễn vẫn luôn là kẻ liếm chó với cô, cô vui thì đến, không vui thì đuổi đi.
Người đàn ông này dù cô đối xử với hắn thế nào thì hắn vẫn luôn quấn quít bên cô, làm một kẻ liếm chó trung thành.
Nhưng bây giờ, tên liếm chó này lại không liếm chó với mình nữa mà đi liếm chó với người khác rồi?
Cảm giác này giống như vật sở hữu của mình bị người khác cướp mất vậy.
Mình không thích thứ này thì không sao, nhưng khi bị người phụ nữ khác cướp mất, trong lòng mình lại rất khó chịu, đặc biệt khi đó lại là người phụ nữ mà nhan sắc và vóc dáng không thua kém gì mình!
Trong lòng càng mất cân bằng hơn!
"Tuấn Khải ca ca, ngươi xem nè~"
"Thư Đồng, hôm nay ta còn chút việc, hay là chúng ta không đi dạo nữa nhé!"
"Nhưng mà"
"Không được mà nhưng gì hết, nghe lời!"
Hoàng Tuấn Khải kéo Lâm Thư Đồng ra khỏi cửa hàng Gucci.
Trên bề mặt, Hoàng Tuấn Khải lái xe sang, mặc đồ hiệu Versace, mỗi tháng gia đình đều đưa cho hắn hàng trăm nghìn phí sinh hoạt.
Nhưng thực ra tất cả những điều này chỉ là vỏ bọc của hắn.
Chiếc xe sang của hắn là đi thuê, những bộ đồ hàng hiệu cũng đều do hắn tiết kiệm từng bữa ăn góp nhặt mà có, hắn không bao giờ tiêu tiền để tán gái.
Gia đình hắn tuy không đến nỗi tệ, nhưng cũng không thể coi là giàu, nhiều nhất chỉ có thể coi là khá giả!
Hắn ngày nào cũng đăng ảnh điển trai trên xe sang lên hội nhóm của bạn bè, thực ra chẳng phải bỏ ra cái gì hết.
Nhưng như vậy, hắn vẫn câu được không ít cô gái xinh đẹp.
Chỉ có thể nói, xã hội ngày nay, dùng tình cảm chân thành thì không giữ được người, chỉ có chiêu trò mới chiếm được trái tim.
"Tiểu Lệ tỷ, dạo này ta càng lúc càng không hiểu nổi, ngươi xem những tên phú nhị đại ăn mặc bảnh bao kia đi, đến lúc phải mua quà tặng bạn gái thì lại tìm đủ mọi lý do, đủ mọi cách để từ chối, thế mà mấy cậu sinh viên mặc đồ chợ tầm thường kia lại quẹt mấy chục nghìn mà không chớp mắt, chẳng lẽ bây giờ, người thực sự giàu có đều thích giả nghèo rồi hay sao?"
"Cho nên quản lý mới nhắc nhở các ngươi, bình thường đừng nhìn người qua lăng kính, con người ta đôi khi thiếu thứ gì đó thì thích giả vờ như mình có thứ đó, người không có tiền thì thích giả làm người có tiền, người có tiền thì thích giả làm người không có tiền, chúng ta có thể đối xử công bằng với tất cả mọi người là được."
"Hình như sau này ta phải cẩn thận khi tìm bạn trai, nhất định không thể để những tên phú nhị đại giả mạo kia lừa mình được!"
Mấy cô nhân viên bán hàng bàn tán rôm rả.
Từ Nhạc Nhạc cũng nghi hoặc nhìn Trần Viễn.
Chẳng lẽ trước đây anh chàng này đều giả vờ chăng, thân phận thực sự của hắn là một phú nhị đại?
Còn cả chuyện anh chàng này mời tất cả sinh viên trong siêu thị nhà trường đi ăn uống, mua túi Gucci, lúc thanh toán lại điềm đạm và thong dong, chắc chắn không phải là giả vờ!
Nếu không có nền tảng kinh tế nhất định, tiêu một số tiền lớn như vậy thì chắc chắn sẽ run sợ đôi chút!
Nhưng Trần Viễn thì không.
Gia đình quyền thế!
Chắc chắn là gia đình quyền thế!
Khi ý nghĩ này xuất hiện.
Từ Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy thiện cảm với Trần Viễn tăng vọt.
Từ Nhạc Nhạc: Thiện cảm +10
Từ Nhạc Nhạc: Thiện cảm +10
Từ Nhạc Nhạc: Thiện cảm +10
Trần Viễn hơi choáng váng!
Hắn còn chưa làm gì cả, chỉ mới cùng Từ Nhạc Nhạc bước ra khỏi cửa hàng Gucci, độ thiện cảm trên đầu đối phương lại tăng thêm ba mươi điểm.
Giờ đây, thiện cảm của Từ Nhạc Nhạc đã tăng lên đến 48 điểm.
48 điểm thiện cảm, chứng tỏ Từ Nhạc Nhạc đã có chút thích hắn rồi!
Có phải cái "túi" thực sự có thể trị bách bệnh?
Chỉ cần mua cho phụ nữ một chiếc túi xách hàng hiệu là họ sẽ thích mình.
Mẹ kiếp, cái này có hơi kỳ diệu quá rồi phải không?
Tiếp tục như vậy, có lẽ chỉ trong vài ngày nữa thôi, thiện cảm của Từ Nhạc Nhạc với hắn sẽ tăng lên đến 95 điểm, nhưng số tiền bỏ ra hiện tại thì quá ít.
Tổng cộng chưa được 100 nghìn.
Không được, phải tiêu nhiều tiền hơn nữa thì mới được, nếu không đến lúc phản công lật ngược thế cờ lại không được bao nhiêu tiền thưởng.
Một lúc sau, Trần Viễn kéo Từ Nhạc Nhạc đến cửa hàng quần áo Chanel.
Hắn chọn hai bộ quần áo đang được treo ở trên giá.
"Cứ lấy hai chiếc này đi!"
Từ Nhạc Nhạc nhìn quần áo trong tay Trần Viễn, cau mày.
"Nhưng mà, hai chiếc này ta không thích lắm, kiểu dáng hơi già."
"Ta nói là không lấy hai chiếc này, còn lại lấy hết!"
"Vị tiên sinh này, ngươi nói là thật chứ?"
"Ngươi thấy ta có giống là đang đùa không? Quẹt thẻ!"
“Tiểu tỷ tỷ, bạn trai ngươi đúng thật là quá hào phóng!" Nhân viên bán hàng cung kính nhận lấy thẻ đen, vẻ mặt hâm mộ và ganh tị.
Quần áo của Chanel, đại loại thì một chiếc áo cũng phải vài chục nghìn, mặc dù trong cửa hàng không có nhiều quần áo, nhưng nếu lấy hết thì ít nhất cũng phải vài trăm nghìn.
Không phải ai cũng rộng rãi chi tiêu xa xỉ như vậy!