Nhìn nhân loại nô lệ mình nuôi nhốt chạy trốn tứ phía, đám Goblin tức giận oa oa kêu bậy, nắm lấy binh khí xông lên đường. Bọn chúng một đường đuổi theo, đuổi tới chỗ cửa thành liền trông thấy Tô Tiểu Bạch đặt chân giữa không trung, trong lòng càng dâng lên một cơn tức giận không tên.
Chính là người này! Là hắn thả nô lệ đi, bắt hắn trở lại để hắn làm khổ sai cho chúng ta cả đời !
Trong tiếng oa oa gầm rống tức giận, đám Goblin bị phẫn nộ làm mờ đầu óc, theo bản năng chồng chất thành một tòa núi người. Tên đằng sau đạp bả vai tên đằng trước xông lên, trong chớp mắt bọn hắn quả thật leo tới giữa không trung, vọt tới trước mặt Tô Tiểu Bạch, giơ binh khí lên gào thét chém thẳng xuống.
Tô Vân ôm eo Tô Tiểu Bạch bị tràng cảnh này dọa đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng rống to lên tiếng: “Các ngươi bầy quái vật này, chết hết cho ta!”
Tiếng rống vừa ra, đột nhiên hai con ngươi đóng chặt của Tô Tiểu Bạch chậm rãi mở ra, bốn phía lập tức nổi lên tiếng tụng kinh, giữa không trung sinh ra vô số hỏa liên chậm rãi nở rộ, nhiệt độ trong phương viên hơn mười dặm kịch liệt tăng vọt, khe nước trên đất cũng bắt đầu sôi lên ùng ục.
“Bọn súc sinh vô lễ này, làm ta phẫn nộ!”
Hắn mở miệng quát nhẹ, trong nháy mắt đóa đóa hỏa liên giữa không trung bạo liệt, phóng xuất ra nhiệt lượng vô biên lao thẳng tới đám Goblin nhiều vô số kể kia.
Ở trong bạch quang chói mắt này, đám Goblin bị nhiệt độ cao bốc hơi kêu thảm thiết. Cây cối hóa thành bụi, phòng ốc bị san thành bình địa, đám Goblin đứng ở phía sau không chen lên phía trước gấp gáp trốn ra bên ngoài, nhưng cũng trốn không thoát khỏi thần phạt doạ người này, bị Hồng Liên đuổi kịp thiêu thành hơi nước.
Tiếng vang liên tiếp không ngừng, cả tòa Cách Nhĩ thành cũng bị bao phủ trong trường hạo kiếp này, khói đặc cuồn cuộn xông thẳng Vân Tiêu, bay xa vạn dặm.
Linh lực ba động khổng lồ này đủ để hủy thiên diệt thế, làm trong lòng tất cả mọi người cũng vì đó mà run lên.
Tiểu đội tiên phong vẫn đóng ở hẻm núi phụ cận tất nhiên cũng không ngoại lệ. Lâm Uyển Tích trọn tròn mắt ngạc nhiên nhìn qua khói đặc nơi xa từ từ bay lên, khóe miệng đã ngăn không được run run.
Nhưng một đám đội viên đội tiên phong bên cạnh nàng đã sớm run lẩy bẩy, suýt nữa bị linh lực ba động khổng lồ kia dọa đến tè ra quần.
Loại lực lượng này! Bọn hắn chưa bao giờ thấy qua. E rằng cho dù là đương kim tu sĩ mạnh nhất trên đời cũng tuyệt đối không thể gây ra động tĩnh như vậy, có thể chưởng khống lực lượng này, chỉ có thần!
“Đội tiên phong nghe lệnh! Thu thập hành trang, ba khắc đồng hồ sau theo phương hướng khói đặc di chuyển, chờ sau khi xác minh tình báo chúng ta lại trở về đại bộ đội!”
Lâm Uyển Tích quay đầu lại gầm thét với đám người phía sau, uy nghiêm đương nhiên không phải cô bé nhỏ hấp hối nằm trên giường bệnh trước đây có thể so sánh.
Mà lúc này Thanh Vân Quân đang chậm chạp hành quân cũng phát hiện động tĩnh ở xa xa. Triệu Nguyên Soái kinh hãi uy lực khiếp người kia, nhưng quý khách ở trước mặt không cho sơ xuất, liền vội vàng chắp tay đi tới ngồi ở đối diện Tô Tiểu Bạch hỏi: “Tô tiên sinh, từng tiếng vang này từ phương hướng hang ổ Goblin truyền đến, không biết là biến cố gì?”
Tô Tiểu Bạch uống trà cùng hắn này tự nhiên là Tiểu Thuần giả mạo .
Ngày bình thường tuy nàng tùy tiện dùng vũ lực hành sự, nhưng trước mắt đang giả trang người khác cũng không thể như lối thường. Nàng ho khan hai tiếng, học biểu lộ lạnh nhạt ngày thường kia của Tô Tiểu Bạch thản nhiên nói: “Triệu Nguyên Soái, một tiếng vang thật lớn này tuyệt không phải việc nhỏ. Nhưng ta không nói thẳng, không lâu nữa nguyên soái tự nhiên sẽ rõ nội tình.”
Lời nói này giống như chưa nói vậy, triệu cũng có chút phát phiền. Mặc dù hắn thỉnh Tô Tiểu Bạch tới chỉ vì coi chừng hắn, cũng không dự định từ trong miệng hắn hỏi được cái gì. Nhưng từ ngữ qua loa lấy lệ như vậy quả thực khiến cho lòng người ảo não.
Đáng hận người này lại là sư tôn của Mộ Dung Tiệp, hắn không thể động đến.
Cúi đầu cười lạnh hai tiếng, hắn liền thở dài nói: “Đã như vậy, Triệu mỗ thật đúng là phải dứt ra đi xem một chút mới được. Tô tiên sinh, hôm khác lại đến chơi có được không?”
Lời này Tiểu Thuần tự nhiên là mong không được, nghe vậy vội vàng đáp ứng, sau đó sĩ diện đứng dậy xuống xe nghênh ngang rời đi.
Đợi nàng trở về đoàn binh sĩ quân nhu ở hậu phương, đã thấy được Tô Tiểu Bạch trở về, bên cạnh còn mang theo một tiểu hài tử. Nhớ tới tiếng nổ vang vừa rồi khiến cho nàng cũng thật sự có chút ngứa ngáy trong long, bước lên phía trước chắp tay nói chuyện: “Sư tổ, Triệu Nguyên Soái không phát hiện manh mối gì. Nhưng, tiếng nổ vang vừa rồi kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Làm càn. Chuyện của sư tổ là chuyện ngươi có thể hỏi sao?”
Mộ Dung Tiệp vừa nghe xong sắc mặt lập tưc kịch biến, vội vàng giáo huấn.
Đối với người sư tôn Tô Tiểu Bạch này, hắn quả thực là nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan .
“Không có gì đáng ngại, Tiểu Tiệp ngươi cũng đừng hù dọa Tiểu Thuần .”
Khoát tay áo, Tô Tiểu Bạch cười nói: “Lần này có thể nói là Tiểu Thuần lập công lớn. Nhưng vừa rồi là xảy ra chuyện gì, không cần ta nói, chờ sau đó ngươi tự nhiên sẽ hiểu.”
Nghe lời này Tiểu Thuần cười khổ trong lòng, quả thật mấy câu nói vừa rồi mình ứng phó Triệu Nguyên Soái lại bị sư tổ lấy ra ứng phó mình.
Nhưng trải qua thời gian không lâu, đột nhiên toàn bộ Thanh Vân Quân sôi trào lên, mà thứ làm bọn hắn ầm ĩ chính là một tin tức động trời.
“Lần này mục tiêu thứ nhất của Thanh Vân Quân, tiền tuyến Cách Nhĩ thành của vương quốc Goblin đột nhiên triệt để luân hãm, tất cả Goblin trong thành chết hết! Tất cả đây đều là công lao của Lâm đội trưởng mới nhậm chức!”
Lâm đội trưởng mà các binh sĩ tán thưởng này tất nhiên chính là Lâm Uyển Tích.
Mộ Dung Tiệp cùng Tiểu Thuần nghe xong mấy tin tức này, cả kinh tới cằm cũng sắp rớt xuống. Bọn hắn biết được Cáp Nhĩ Thành là tồn tại gì, đây chính là trọng địa quân sự mà Goblin vương quốc bố trí ở tiền tuyến, không phải là một tiểu trấn ở biên cương......
“Hóa ra tiếng nổ vang kia là âm thanh tới từ Cáp Nhĩ Thành sao......”
Tiểu thuần kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.
Mộ Dung Tiệp lại càng hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn biết Lâm Uyển Tích tuyệt đối không có năng lực mang theo mấy trăm người của đội tiên phong mà đánh tan cả tòa Tháp Nhĩ Thành, dù sao hắn cũng tận mắt nhìn thấy tỷ muội Lâm gia phục dụng Trúc Cơ Đan, trước đây không lâu mới bắt đầu con đường tu tiên .
Như vậy Tháp Nhĩ Thành luân hãm tự nhiên hoàn toàn là do một người khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chỉ có thể là Tô Tiểu Bạch.
Hóa ra Tô Tiểu Bạch thật đúng là không hề nói láo, luyện đan tuyệt đối không thể là điểm mạnh nhất của hắn .
Nhớ tới việc này , Mộ Dung Tiệp không khỏi lệ rơi đầy mặt, chỉ nói Tô Tiểu Bạch kia quả thật quá yêu nghiệt. Rõ ràng nhìn qua niên kỷ không hơn kém Mộ Dung Tiệp hắn nhiều, tại sao lại......
Công lao Tháp Nhĩ Thành luân hãm được Lâm Uyển Tích cầm lấy đi trânh công, tất nhiên Tô Tiểu Bạch không để ý lắm .
Dù sao khi hắn tìm thấy Tô Vân, sau khi gặp qua Tô Phi Hồng, trước mắt hắn đã quyết định chủ ý muốn đi Tây Phương Saiya Liên Bang đi một chuyến.
Như vậy công lao này không có nửa điểm tác dụng đối với hắn mà còn tăng thêm phiền phức, toàn bộ đều đưa cho Lâm Uyển Tích lại cực kỳ thích hợp.
“Tô tiên sinh!”
Đột nhiên ở nơi xa có một tiếng kêu truyền đến, đám người ngẩng đầu nhìn lại, chính là tỷ muội Lâm gia .
Lâm Uyển Tích chạy nhanh tới, trông thấy trên thân Tô Tiểu Bạch quả thật là hoàn hảo không chút tổn hại mới xem như buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
“Thực sự xin lỗi, Tô tiên sinh. Ta chưa hỏi ý kiến của ngươi đã tự tác chiếm công lao thành của mình ”
Nàng bước nhanh tới, cúi đầu xin lỗi.
“Không sao cả, có thể trợ giúp ngươi là được rồi. Ngược lại ta sắp phải lập tức rời khỏi nơi này, những thứ khác đều không quan trọng.”
Tô Tiểu Bạch cười mở miệng nói với đám người.
Lời này lần nữa giống một quả bom nổ tung trong lòng đoàn người , Tô tiên sinh phải rời đi?!