Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1008 - Chương 1038. Lên Đường, Saiya Liên Bang

Chương 1038. Lên đường, Saiya Liên Bang
Chương 1038. Lên đường, Saiya Liên Bang

“Sư tôn, ngươi muốn đi đâu vậy? Ta cũng đi cùng!”

Nghe tin tức này, Mộ Dung Tiệp là người đầu tiên lớn tiếng phản đối.

Hắn bỏ ra đại giới cỡ nào, thật vất vả mới bái được Tô Tiểu Bạch làm sư phụ, đây còn chưa học được mấy ngày đâu.

Nhưng Tô Tiểu Bạch lại nhìn hắn cười lắc đầu.

Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Uyển Tích, cười nói: “Ta và các ngươi giống nhau, cũng có chuyện mình nên làm. Trước mắt cơ duyên đã đến, không đi không được.”

“Yên tâm đi, Tiểu Tiệp. Trước khi ta đi sẽ lưu lại mấy đan phương cho ngươi, ngàn vạn đạo lý đan đạo ẩn chứa trong đó, nếu ngươi có thể hiểu rõ mấy đan phương này, trình độ sẽ không thấp hơn ta chút nào.”

Thấy mặt mũi Mộ Dung Tiệp như đưa tang, hắn vội vàng trấn an vài câu.

Lần này trong lòng Mộ Dung Tiệp cuồng hỉ, bi thương trên mặt trong nháy mắt biến mất không thấy gì, thay vào đó là vẻ hiếu kỳ đối với đan phương vừa rồi Tô Tiểu Bạch nói, hận không thể để Tô Tiểu Bạch lên ngựa rời đi rồi đưa đan phương cho hắn.

Nhưng tiếng nói Tô Tiểu Bạch lại xoay chuyển, tiếp tục nói: “Truyền mấy đan phương này cho ngươi, ta cũng có điều kiện.”

“Sư tôn ngài cứ việc nói, chỉ cần là Mộ Dung Tiệp ta có thể làm được, lên núi đao xuống biển lửa tuyệt không chối từ!”

Âm thanh Mộ Dung Tiệp cũng trở nên có chút run rẩy, hận không thể quỳ trên mặt đất đập đầu mấy cái, cầu Tô Tiểu Bạch tin tưởng mình.

“Yên tâm đi, không phải việc khó gì. Uyển Tích cô nương khăng khăng muốn xông ra một mảnh bầu trời ở Triệu quốc, vốn lấy cảnh giới bây giờ của nàng quả thực khó xử. Ta truyền cho ngươi mấy đan phương này đều có trợ giúp cho tu luyện, nếu nàng cần ngươi phải cho nàng ngay, không được có nửa phần chậm trễ.”

Nói xong lời này, Mộ Dung Tiệp cũng không cò kè mặc cả mà trực tiếp đáp ứng nói: “Sư tôn lo lắng chu toàn, Tiểu Tiệp tâm phục khẩu phục. Việc này sư tôn không nói, Tiểu Tiệp cũng tự nhiên sẽ để ở trong tâm. Sư tôn, ngài cứ yên tâm đi.”

Nghe hắn một lời đáp ứng, Lâm Uyển Tích đứng bên cạnh mắt lại bị một tầng hơi nước bao phủ.

“Tô tiên sinh, ngươi thật sự muốn đi sao?”

Nàng cắn răng nhịn xuống nức nở nghẹn ngào, cuống họng không nhịn được run lên.

Nàng cũng biết Tô Tiểu Bạch tuyệt không phải vật trong ao, sớm muộn cũng có một ngày mỗi người phải đi một ngả. Nhưng không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy.

Nhẹ gật đầu, Tô Tiểu Bạch nhìn nàng cười nói: “Uyển Tích cô nương, Uyển Linh cô nương. Các ngươi yên tâm, sau khi làm tốt chuyện của ta còn có thể trở về nhìn các ngươi .”

Sau đó lại dài dòng một hồi lâu , rốt cục hắn cũng cáo biệt xong Mộ Dung Tiệp, tỷ muội Lâm gia , sau đó dẫn Tô Vân mỗi người cưỡi một con tuấn mã rời khỏi Vân Thanh quân, chạy tới Phương Tây.

Từ Triệu quốc tới biên giới đi Tây Phương Saiya Liên Bang, đường đi cũng không ngắn.

Dù hai người Tô Tiểu Bạch cưỡi chính là tuấn mã một trăm có một nhưng cũng cần phải đi mấy tháng, mới có thể từ xa xa trông thấy một tòa thành trì rộng lớn như ẩn như hiện ở trên thảo nguyên.

Mấy tháng này tuy hai người đi đường núi người khác không dám đi, nhưng bởi vì có Tô Tiểu Bạch, chẳng những không có Man Thú sơn dã dám đến tập kích quấy rối, ngược lại còn liên tiếp tới hiến vật quý để cầu phúc âm của Thần Chủ .

Hơn nữa trong thời gian không ngắn này cũng làm cho Tô Vân không còn cảm thấy thống khổ vì mất người thân. Lúc đầu hai người trên đường đều trầm mặc không nói, nhưng về sau Tô Vân đã nói chuyện thẳng thắn nhiều hơn, chỉ là nhắc tới chuyện cũ của gia gia lại không nhịn được nghẹn ngào.

“Bạch ca ca, phía trước kia hình như là Saiya Liên Bang! Cuối cùng đã tới rồi, dọc theo con đường này ta chỉ toàn ăn trái cây rừng, thèm thịt muốn chết đi được.”

Tô Vân ngạc nhiên đưa tay chỉ xa, lên tiếng hô to .

Tuy từ bối phận mà tính, Tô Tiểu Bạch là tổ tông lớn nhất của hắn. Nhưng hắn cũng không quá để ý xưng hô, hơn nữa để cho người bên ngoài nghe thấy một đứa bé gọi một thanh niên là tổ tông cũng có chút bất nhã, vậy nên để cho Tô Vân gọi là hắn ca ca như trước kia .

“Vậy chúng ta lại tăng tốc độ, để cho ngươi có thể sớm được ăn ngon một chút.”

Cười ha ha hai tiếng, hắn Tô Tiểu Bạch vung roi giục ngựa đi tới phía trước .

Lần trước trong cơn tức giận hủy cả tòa Cáp Nhĩ Canh khiến cho linh lực toàn thân hắn không còn chút nào, trước mắt chỉ mới chỉ khôi phục bảy tám phần mà thôi.

Dù sao mặc dù lúc đó hắn hấp thu linh lực lưu lại bên trong thông linh bảo giới, trực tiếp đột phá đến Hóa Dịch hậu kỳ, nhưng linh lực cần thiết để thôi động thần thông bên trong thông linh bảo giới tuyệt đối không phải tu sĩ Hóa Dịch hậu kỳ nho nhỏ có thể cung cấp nổi.

Cho nên khi tới Saiya Liên Bang chưa bao giờ nghe này, hắn cần phải cẩn thận làm việc mới được.

Rất nhanh hai người đã giục ngựa đến cửa thành trì đó, quả thật thấy được bốn phía khung cảnh phồn hoa, so với Vân Thanh quan thì chỉ có hơn chứ không kém.

“Vị huynh đài này, muốn vào thành ngươi phải tới đăng ký một chút!”

Lúc xuống ngựa đợi vào thành, đột nhiên hắn nghe thấy người bên ngoài la lên.

Người tới thân mang khôi giáp sắt thép, chạy leng keng vang dội, chỉ là nụ cười trên mặt rực rỡ lại để cho trong lòng Tô Vân có nhiều hơn mấy phần vui vẻ đối với người này.

“Tô Vân, theo sát ta chớ đi loạn. Chờ tiến vào thành chúng ta lại đi ăn đồ ăn ngon.”

Đi theo kỵ sĩ kia đi lên phía trước, Tô Tiểu Bạch quay đầu lên tiếng với Tô Vân.

Mặc dù số tuổi của hắn với Tô Vân cách nhau quá lớn, nhưng sống chung cũng không khác gì bằng hữu, sẽ không làm bộ làm tịch.

“Biết rồi, Bạch ca ca. Ta đây không phải tới chỗ lạ lần đầu tiên, chỉ là cảm thấy chơi cũng khá vui mà thôi.”

Tô Vân nhìn kỳ trang dị phục chung quanh, trong lòng chỉ cảm thấy ngạc nhiên vạn phần, giống như là tiến vào gánh xiếc thú vậy.

“Tô tiên sinh, xin hỏi ngươi từ đâu tới đây?”

Đi theo kỵ sĩ kia tiến vào trong cửa thành, Tô Tiểu Bạch lập tức thấy được mấy kỵ sĩ ngồi ở công đường, người cầm đầu ngẩng đầu lên hỏi.

Những câu hỏi này, hắn tùy ý trả lời vài câu hồ lộng cho qua.

Mà tại thời điểm Tô Tiểu Bạch vào trong nhà đăng ký, Tô Vân có chút không chịu nổi tịch mịch. Hắn không chịu đi theo vào trong căn nhà nóng bức kia, chỉ chờ ở bên ngoài, nhìn đông nhìn tây một chút, thỉnh thoảng trông thấy đồ vật mới lạ lại đưa bàn tay tới.

Ở đây không chỉ có trang phục khác Triệu quốc, ngay cả người nhìn cũng khác.

Đỏ trắng xanh đen, đủ loại làn da có màu sắc khác nhau. Còn có lỗ tai thỏ trên đầu lớn, có người mấy cây râu hùm mọc trên mặt ......

“Tiểu bằng hữu, ngươi nhìn lâu như vậy không đói bụng sao?”

Ngay tại thời điểm hắn nhìn nhập thần, đột nhiên bên cạnh truyền tới một tiếng cười thanh thúy.

Hắn bị dọa sợ vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được một nữ hài tử không lớn tuổi hơn mình bao nhiêu chắp tay đứng bên cạnh nhìn hắn.

“Ngươi...... Ngươi là?”

Dáng dấp nữ hài tử này không giống với tất cả mọi người hắn vừa thấy qua.

Trong hai tròng mắt của nàng mười phần mê người nhìn thẳng vào trong lòng của hắn, làm cho trái tim Tô Vân trực nhảy lên, trên mặt phiếm hồng.

“Ta là ai ngươi cũng không biết sao.”

Nữ hài tử thè lưỡi, chắp tay quay đầu đi hai bước nhẹ giọng quát lên: “Bạch ca ca của ngươi cũng không nói cho ngươi? Hắn thật đúng là không chịu trách nhiệm mà, bỏ một tiểu hài tử như ngươi ở nơi này.”

Nghe lời này trong lòng Tô Vân vừa sợ vừa nóng nảy, vội vàng khoát tay hô: “Ai không chịu trách nhiệm. Không phải ngươi cũng là tiểu hài sao, không cho phép nói ta là tiểu hài nhi. Ngươi ngươi ngươi, chẳng lẽ ngươi là bằng hữu của Bạch ca ca sao?”

Hết chương 1038.
Bình Luận (0)
Comment