Trong tiếng huyên náo Tô Tiểu Bạch trực tiếp một cước đạp cửa phòng khách Henri kia ra.
Trong phòng khách đang ồn ào, năm, sáu nữ nhân đang dỗ dành ngồi uống rượu cùng Henri. Cửa bao sương đột nhiên bị đá văng làm các cô gái bị kinh hãi, mấy chén rượu trong tay cũng trực tiếp ném xuống đất.
Henri ngồi ở chính giữa kia cau mày khẽ ngẩng đầu, trông thấy là Tô Tiểu Bạch liền cười lạnh thành tiếng. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ phất phất tay coi Tô Tiểu Bạch như không khí, quay đầu đi dỗ nữ hài bên cạnh nói: “Vừa rồi đổ xúc xắc là ngươi thua. Ước hẹn người nào thua phải thoát một kiện, ngươi......”
Tô Tiểu Bạch nhíu mày trực tiếp tiến lên mấy bước, hung hăng một cước giẫm trên mặt bàn.
Một cước này trực tiếp làm cho cả cái bàn ầm ầm bể thành bột phấn, đồ ăn cùng rượu bên trên cũng không ngoại lệ.
Các cô gái vốn đã bị Tô Tiểu Bạch đạp cửa tiến vào dọa cho phát sợ, lúc này thấy được tràng cảnh như thế lại càng sợ hãi không thôi, dưới sự hốt hoảng vội vàng trốn sau lưng Henri.
Mà trong nháy mắt Tô Tiểu Bạch xuất thủ Henri đã cảm thấy trên người hắn có sức mạnh mênh mông, sớm đã đứng lên. Trên người hắn sáng lên quang mang kim sắc nhàn nhạt, quang mang này ngăn trước mặt tựa như tấm chắn, khiến những mảnh gỗ vụn bay loạn kia đều hóa thành tro tàn.
“Hóa ra không phải thứ hèn nhát. Rốt cuộc ngươi là ai?”
Henri trọn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Bạch mở miệng cười.
Một cước đạp nát một cái bàn gỗ, loại trò trẻ con này tùy tiện tìm bất kỳ một dong binh cấp B nào cũng có thể làm được, không coi là đại nhân vật gì.
“Ta là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là ta tới làm gì.”
Tô Tiểu Bạch chắp tay đặt chân trong mảnh phế tích này, lạnh lùng nhìn Henri kia thản nhiên nói: “Bình rượu Phàm Nhĩ nạp đỏ kia là ta chọn, ngươi nửa đường cướp mất của ta, việc này ta phải cho ngươi hai cái tát.”
“Cho ta hai cái tát?”
Henri kia giống như được nghe thấy chuyện thiên phương dạ đàm gì đó, ngửa đầu cười ha hả.
Hắn là ai? Là dong binh cấp A duy nhất trong thành phố này. Ngay cả là hội trưởng Dong Binh Công Hội ở đây trông thấy hắn cũng phải là khách khách khí khí.
Đột nhiên xuất hiện một tên nhóc, dám nói như vậy với hắn?
“Cũng không trách được ngươi. Con người của ta không thích rêu rao. Cho nên trên cơ bản chỉ có người xuất hiện cùng ta mới biết ta là ai.”
Henri khoát tay áo cười lạnh, khinh thường nói: “Thừa dịp ta vẫn chưa động thủ, ngươi nhanh chóng nói xin lỗi cho ta, việc này coi như cho qua. Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Đúng vào lúc này, đột nhiên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân.
“Tô tiên sinh, Henri tiên sinh. Đều là tới uống rượu, cũng không cần tức giận như vậy.”
Đẩy cửa tiến vào bao sương tất nhiên là Mễ Cao cửa hàng trưởng.
Hắn đứng ở cửa bao sương tuyệt không tiến lên một bước, sợ hai người điên Bạch tiên sinh cùng Henri này xuất thủ bất ngờ, cuốn mihf vào trong.
“Mễ Cao tiên sinh, không phải người này không có tiền sao. Hắn tiến vào bằng cách nào, còn chọn bình rượu đỏ Phàm Nhĩ nạp . Nếu không phải là ta nửa đường lấy được, hôm nay ngươi đã thua thiệt lớn rồi.”
Lần nữa ngồi trên ghế, Henri thôn vân thổ vụ (vân= mây, vụ = sương) la lớn.
“Mễ Cao tiên sinh, vị Tô tiên sinh này là bằng hữu của ta. Tất cả mọi người đều tới để uống rượu, ầm ĩ như thế chẳng tốt cho ai cả.”
Mễ Cao cửa hàng trưởng cười nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch nhẹ giọng mở miệng nói: “Tô tiên sinh, ngài yên tâm. Chúng ta đã mua được một nhóm rượu đỏ Phàm Nhĩ nạ mới từ tiệm khác, sẽ đưa lên ngay lập tức.”
Mễ Cao này cuối cùng vẫn là một người làm ăn. Hai tên điên rồ này đánh nhau, thiệt hại lớn nhất chính là quán rượu của hắn, cái giá này quá lớn.
“Mễ Cao cửa hàng trưởng, cũng không phải ta nói ngươi. Tại sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói tới người bạn này của ngươi vậy? Ngay từ đầu phục vụ viên trong tửu quán của ngươi nói hắn là quỷ nghèo tới quấy rối, còn muốn đuổi hắn ra ngoài. Ngươi cũng đừng quá thiện lương, bị loại người này lừa gạt.”
Henri kia thấy Mễ Cao cửa hàng trưởng khách khí đối với Tô Tiểu Bạch như vậy, trong lòng đã có mấy phần khó chịu, hôm nay hắn nhất định phải làm vụ này cho ra lẽ.
Bị ép hỏi như thế, Mễ Cao cửa hàng trưởng cũng nhất thời nghẹn lời không biết nói gì cho phải.
Trầm mặc một lúc, hắn trông thấy Tô Tiểu Bạch cùng Henri đứng lên, giữa hai người sặc mùi thuốc súng, trong lòng lại càng gấp gáp.
Một người là dong binh cấp A thứ thiệt, một người khác chính là nhân tài mới nổi thực lực vượt xa dong binh cấp B .
Nếu hai người này đánh nhau tại chỗ này, toàn bộ tửu quán của hắn cũng coi như xong.
Nhưng tình thế nghiêm trọng trước mắt, đột nhiên Mễ Cao cửa hàng trưởng kiếm tẩu thiên phong vội vàng khoát tay tiến lên lớn tiếng hô: “Hai vị hai vị, nghe ta nói mấy câu.”
“Chuyện cho tới bây giờ ta cũng không gạt hai vị nữa. Vị Tô tiên sinh này hôm nay mới gia nhập vào Dong Binh Công Hội, lấy tư thái nghiền ép trực tiếp thắng liền ba trận dong binh khiêu chiến, trở thành dong binh cấp B, còn muốn cầu tiến đi khiêu chiến dong binh cấp A .”
Dừng một chút, hắn tự tay chỉ vào Henri nói với Tô Tiểu Bạch: “Vị Henri tiên sinh này chính là dong binh cấp A duy nhất trong thành chúng ta .”
Lời này vừa nói ra lập tức khiến cho bầu không khí xuất hiện biến hóa vi diệu.
Henri nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Bạc, cỗ trêu tức kia cũng biến mất không thấy, thay vào đó là mấy phần nghiêm túc.
Hắn cũng có nghe thấy sự tình Dong Binh Công Hội hôm nay. Nhưng hắn cũng không để ý tới nhân tài mới nổi kia, những năm gần đây có quá nhiều loại người này.
Bên trong một ngàn thiên tài dong binh , e rằng chỉ có một dong binh có thể tấn thăng đến cấp A .
“Ngươi muốn khiêu chiến ta?”
Henri híp mắt nhìn Tô Tiểu Bạch cười lạnh nói.
Lời này mang ý nghĩa Henri hắn là lão tiền bối, mà Tô Tiểu Bạch bất quá chỉ là một người mới mà thôi. Nhưng trên thực tế Tô Tiểu Bạch muốn khiêu chiến hắn hoàn toàn bởi vì quy định của Dong Binh Công Hội, cũng không phải để mua danh chuộc tiếng gì.
Lúc này hắn lại không vội vã động thủ, mà trực tiếp cầm cái băng bên cạnh tới ngồi xuống, quay đầu mở miệng nói với cửa hàng trưởng: “Cửa hàng trưởng, làm phiền ngươi thông báo cho người dong binh hiệp hội một tiếng, nói bây giờ ta muốn bắt đầu khiêu chiến dong binh cấp A .”
Hắn cũng không phải người ngu. Nếu không thông báo cho Dong Binh Công Hội, trực đánh với Henri này, coi như đánh thắng sợ là cũng được tính là kết quả của dong binh khiêu chiến.
Đến lúc đó Henri kia mượn cớ tĩnh dưỡng đi tha hương, đối với Tô Tiểu Bạch hắn chỉ phòng thủ mà không chiến, vậy hắn muốn tấn thăng thành dong binh cấp A phải chờ tới khi nào?
Nghe lời này, đột nhiên sắc mặt Mễ Cao cửa hàng trưởng kịch biến, vạn phần mừng rỡ.
Hắn thân là người làm ăn, từ trong mấy câu nói của Tô Tiểu Bạch đã ngửi được cơ hội buôn bán!
Nếu Tô Tiểu Bạch dong binh khiêu chiến cùng Henri có thể đánh ở trong tửu quán của mình, đây có thể sẽ hấp dẫn không ít người tới tửu quán uống rượu.
Hắn chỉ cần bố trí nhiều hơn ở trong tửu quán, vậy thì tửu quán cũng ít hư hao hơn rất nhiều, đây chính là chuyện sinh ý kiếm bộn mà không lỗ.
Thế là hắn căn bản không ngăn trở, trước tiên nhìn sang Henri. Lúc này Henri ở trước mắt bao người, nếu không đáp ứng khiêu chiến này cũng sẽ mất hết mặt mũi, liền gật đầu xem như đáp ứng.
Trong lòng Mễ Cao cửa hàng trưởng mừng rỡ, vội vàng chắp tay quay qua lại, phái người dưới tay đi thông báo cho Dong Binh Công Hội, đồng thời tìm người tới hậu viện tửu quán xây dựng lôi đài, bận rộn một thời gian.
Trận này chính là đại chiến kinh thế có thể oanh động toàn bộ thành phố.