Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1017 - Chương 1047. Ác Nhân Tự Có Ác Nhân Trị

Chương 1047. Ác nhân tự có ác nhân trị
Chương 1047. Ác nhân tự có ác nhân trị

“Lại không lăn ra ngoài, ta bảo đảm khiến các ngươi chịu không nổi!”

Thấy mấy người Tô Tiểu Bạch chỉ cười nhìn nàng, Hoa Nhài cũng sắp tuyệt vọng.

Nàng biết phương pháp xử lý chỉ có gọi tới đoàn lính đánh thuê kia mà thôi, nhưng bây giờ mười mấy tráng hán gọi tới căn bản không phải là đối thủ của Tô Tiểu Bạch .

Nên bây giờ biện pháp giải quyết duy nhất của nàng chính là báo cáo cho trưởng cửa hàng, nhưng Henri tiên sinh đang đứng ở bên cạnh mình mà, trực tiếp báo lên chẳng phải là mình không công bỏ lỡ một cơ hội biểu hiện?

Trong lòng quấn quít suy nghĩ như vậy, nàng cũng không dám làm gì, chỉ là giống như chó điên sủa loạn mấy tiếng với đám người Tô Tiểu Bạch .

“Chuyện gì, ồn như vậy?”

Đúng vào lúc này, đột nhiên trong thính đường tửu quán truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Nghe tiếng bước chân này, Hoa Nhài đột nhiên hít sâu một hơi ngậm miệng lại, hoảng sợ chậm rãi quay đầu nhìn lại sau lưng.

Từ trong thính đường đi tới, lúc này đứng ở sau lưng mấy người Hoa Nhài chính là một nam tử tay cầm một đóa hoa hồng đỏ thắm .

Trên mặt Nam tử này không ngừng ý cười, híp mắt vung vẫy hoa trong tay rồi nhìn chăm chú vào mấy người Tô Tiểu Bạch không rời.

“Mễ Cao cửa hàng trưởng, ngươi cũng đang ở đây sao.”

Henri đột nhiên nở một nụ cười, buông tay đi tới nam tử kia .

Hai người này đã sớm quen biết, lúc này hàn huyên một hồi lâu.

“Hoa Nhài, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Mễ Cao cửa hàng trưởng đưa Henri kia tiến vào tửu quán, quay đầu nhìn Hoa Nhài lên tiếng chất vấn .

Nam nhân này thật là kỳ quái, mọc ra một khuôn mặt nữ nhân không nói, trên tay còn lúc nào cũng nắm vuốt đóa hoa hồng kia .

Nghe cửa hàng trưởng hỏi, Hoa Nhài vội vàng thêm dầu thêm mỡ mở miệng giải thích: “Cửa hàng trưởng, mấy quỷ nghèo này không có tiền còn tới tiệm chúng ta ăn cơm. Ta bảo bọn hắn rời đi là vì không muốn ảnh hưởng chúng ta làm ăn, bọn hắn liền trực tiếp động thủ, còn kém chút làm Henri tiên sinh bị thương......”

Nghe lời này, Mễ Cao cửa hàng trưởng kia cười ha ha.

Đang lúc Hoa Nhài cảm giác tảng đá lớn trong lòng buông xuống, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng vang dội như hủy thiên diệt địa, ngay sau đó một cỗ đau dữ dội chui thẳng não hải, để nàng kêu lên thảm thiết.

Là Mễ Cao trực tiếp một cái tát hung hăng tát trên mặt của nàng.

Lúc này hắn từ trên cao nhìn xuống Hoa Nhài quỳ trên mặt đất khóc lóc đau khổ không dứt kia, trên mặt hiển lộ vẻ chán ghét.

“Tô tiên sinh, lần đầu gặp mặt, đã thất lễ.”

Hắn nghiêng đầu lại chào hỏi Tô Tiểu Bạch .

“Ngươi biết ta?”

Mễ Cao cửa hàng trưởng ra vẻ kinh ngạc hít sâu một hơi cười ha ha nói: “Trong lúc nói cười đánh bại John lão đầu, tuổi còn trẻ vừa gia nhập vào Dong Binh Công Hội đã trở thành dong binh cấp B . Tô tiên sinh, qua hôm nay sợ rằng toàn bộ người trong thành không có người nào không biết ngài rồi.”

Tô Tiểu Bạch cười cười lắc đầu nói: “May mắn mà thôi. Hôm nay ta tới chỉ muốn ăn đồ ăn, cũng không có ý tứ gì khác.”

“Đương nhiên. Mời đi theo ta, đêm nay Tô tiên sinh cứ ăn uống thoải mái, xem như Mễ Cao cả gan chúc mừng ngài một tiếng .”

Mễ Cao cửa hàng trưởng cắm hoa hồng ở trên túi áo, sau đó khẽ mỉm cười đi phía trước dẫn đường.

Một đường đi tới, rất nhanh đám người đã ngồi xuống mái hiên, mấy phục vụ viên trong phòng khách đứng bồi tiếp mấy người Tô Tiểu Bạch gọi món ăn, thái độ có thể nói là khác trước kia một trời một vực.

Mary hùng hùng hổ hổ đảo menu, lầm bầm nói: “Đây đều là món gì vậy, bán mắc như vậy. Một món ăn phải cần hai, ba trăm tử tinh tệ? Một bình rượu một ngàn tử tinh tệ?”

“Mary, ngươi quản hắn làm gì. Dù sao cũng là mượn ánh sáng của Tô tiên sinh, bữa cơm này là cửa hàng trưởng mời khách.”

Grant ngồi bên cạnh nàng nhìn qua phục vụ viên bên người cười hắc hắc, xoa tay loạn xạ chỉ vào bên trong thực đơn, ấm áp cười nói: “Làm phiền lấy cho ta mấy món này......”

Tô Tiểu Bạch cùng Tô Vân lại là lộ ra vẻ bình thường hơn nhiều, chỉ ngồi cùng một chỗ thương lượng gọi món ăn và chút rượu.

“Tốt, nhiều như vậy.”

Chờ đoàn người chọn xong thức ăn, Tô Tiểu Bạch đùng một cái khép lại menu đưa tới cho phục vụ viên .

“Đúng rồi. Grant, ngươi có biết Henri tiên sinh kia rốt cuộc là ai hay không?”

Đột nhiên Mary giống như là nhớ ra cái gì đó, mở miệng hỏi Grant: “Sao người kia lại đáng ghét như vậy.”

Grant cười khổ lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không biết.

Đoàn người ở bên trong bao sương này chờ phục vụ viên mang thức ăn lên một bên lời ong tiếng ve, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn không ít.

Nhưng rất nhanh đồ ăn cũng lên đủ, bình rượu Tô Tiểu Bạch chọn kia lại vẫn không thấy tăm hơi.

Theo đạo lý rượu hẳn là phải lên nhanh nhất mới đúng.

Hắn cau mày từ trên chỗ ngồi đứng dậy đi ra bên ngoài tìm phục vụ viên hỏi.

“Tô tiên sinh, bình rượu đỏ Phàm Nhĩ nạp ngài chọn này ......”

Bị Tô Tiểu Bạch ngăn lại, trên mặt phục vụ viên kia phiêu hồng, ấp úng nói không nên lời lui về sau.

Giọng điệu này Tô Tiểu Bạch nghe không thể quen thuộc hơn nữa. Hắn cười lắc đầu mở miệng nói: “Là bán sạch rppò sao? Vậy ta đổi một bình là được mà.”

Phục vụ viên kia như được đại xá, vội vàng chạy chậm đi lấy phân thực đơn tới cẩn thận giới thiệu rượu khác cho hắn.

“Ta đã nói rồi. Uống rượu phải uống Phàm Nhĩ nạp. Đây là quý hiếm rất, ngay cả ở đây cũng chỉ còn lại một bình cuối cùng ......”

Đột nhiên một thanh âm quen thuộc truyền vào tai Tô Tiểu Bạch.

Hắn chau mày, ngẩng đầu nhìn lại phương hướng âm thanh truyền đến.

Đó là một phòng khách khác, đúng lúc này có người từ bên trong đi ra, tiếng kêu chính từ người đó phát ra.

Đông.

Cửa bao sương đóng lại, âm thanh cũng biến mất không còn tăm tích.

“Rượu ta chọn là bị hắn đoạt đúng không?”

Tô Tiểu Bạch nhìn sắc mặt phục vụ viên trước mặt tái nhợt, nhàn nhạt hỏi.

Bình thường mà nói trong một tửu quán phục vụ kẻ có tiền, sau khi khách nhân chọn rượu lập tức có thể nói ra rượu đó còn hay không. Như hôm nay đồ ăn đã dâng đủ, còn phải chờ Tô Tiểu Bạch tự mình đi ra hỏi mới biết được không có rượu , nhất định là xảy ra điều gì sai lầm.

Mà rõ ràng, sai lầm này chính là Henri kia trực tiếp đoạt mất rượu.

“Đưa mấy bình rượu vừa rồi ta chọn vào trong phòng khách đi.”

Phất phất tay, Tô Tiểu Bạch khép thực đơn lại đưa cho phục vụ viên. Sau đó hắn trực tiếp đi tới chỗ phòng khách của Henri.

“Tô tiên sinh, Tô!”

Phục vụ viên ở phía sau hô to vài tiếng muốn ngăn cản hắn, nhưng làm sao có thể ngăn cản được Tô Tiểu Bạch.

Nàng lo lắng ở phía sau dậm chân, nhanh chóng tìm cửa hàng trưởng của mình.

Henri tiên sinh kia không phải ai khác, chính là dong binh cấp A duy nhất trong cả tòa thành này. Mà sự thật này Mễ Cao cửa hàng trưởng nhất định là biết. Sở dĩ hắn không nói rõ ngay từ đầu, tự nhiên là không hi vọng Tô Tiểu Bạch cùng Henri đánh nhau ở trong tửu quán của mình.

Nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác trời xui đất khiến, Tô Tiểu Bạch lại gây chuyện cùng Henri kia. Nàng nhất định phải nhanh chóng báo cáo chuyện này cho cửa hàng trưởng mới được!

Hết chương 1047.
Bình Luận (0)
Comment